Beta: Chin ✿, Nguyệt Hạ
______________________
Giang Nhu đẩy Đan Đan đang ôm chân của mình ra, giọng điệu lãnh đạm: “Cô đang nói cái gì vậy, tôi không hiểu?” Nói xong, cô ta nhìn Chu Nặc với vẻ mặt khó hiểu, giống như hy vọng cô sẽ giúp cô ta giải thích chuyện gì đang xảy ra.
“Không có chuyện gì, chỉ là anh Cố đã đặt lịch cho tớ đến tạo kiểu ở đây vào ngày mai, nhưng tớ không thích chỗ này nên quyết định đổi chỗ khác”. Chu Nặc cười giải thích.
“Hóa ra là như vậy, Nặc Nặc, cậu nhìn xem, tớ mặc bộ này có đẹp không?” Giang Nhu hỏi Chu Nặc đồng thời ra hiệu cho người bên cạnh kéo Đan Đan xuống, rồi nhìn Đan Đan với ánh mắt trấn an thì chuyện này mới yên được.
Chu Nặc dường như không nhìn ra động tác nhỏ này của Giang Nhu, cô chống cằm nhìn bộ đồ trên người cô ta từ đầu đến cuối, sau đó gật đầu nói: "Rất hợp với cậu!"
Giang Nhu cũng gật gật đầu khi nhìn mình trong gương, sau đó chạm vào chiếc cổ trần của chính mình: "Bộ này rất hợp với chiếc vòng cổ mà tớ đã mua lần trước. Cậu có nghĩ như thế không, Nặc Nặc?"
Chu Nặc chán nản ngáp một cái: "Ừm, tớ cũng nghĩ như vậy."
Giang Nhu liếc nhìn Chu Nặc đang mơ màng buồn ngủ, siết chặt lòng bàn tay, kìm nén lửa giận trong lòng nói: "Nặc Nặc, cậu mệt à?"
“Đêm qua ngủ khá muộn”. Tối hôm qua đọc kịch bản quá muộn mà mới sáng sớm đã dậy rồi, có thể không buồn ngủ sao? Chu Nặc ngẩng đầu nhìn thấy khuôn mặt Giang Nhu có phần hơi vặn vẹo, ai da, lần này là tự cô ta hiểu sai, không trách cô được nha. Nhìn thấy cô ta như vậy, Chu Nặc không khỏi lắc đầu ngao ngán, chuyện chỉ như vậy cũng cảm thấy không thoải mái sao? Vậy tại sao trước khi làm cô ta không nghĩ đến hậu quả chứ?
Chu Nặc tuy rằng không mua gì, nhưng cũng không phải không thu hoạch được gì, nhìn thấy khuôn mặt biến đổi liên tục của Giang Nhu, cô cảm thấy chuyến đi này rất đáng giá. Một số người luôn ỷ vào quyền thế của mình mà muốn can thiệp và kiểm soát cuộc sống của người khác, không cho họ nếm một chút vị đắng sao được.
Chu Nặc đang trên đường trở về thì nhận được điện thoại của Thẩm Kính Châu, anh ta nói với cô rằng cô đã thông qua buổi thử vai, tuy rằng nằm trong dự đoán nhưng Chu Nặc vẫn có chút hưng phấn: "Thật sao ạ?"
Thẩm Kính Châu khẽ cười một tiếng: "Loại chuyện này làm sao có thể nói đùa được, vậy nên, hợp tác vui vẻ, Chu Nặc."
“Anh Thẩm, hợp tác vui vẻ”. Giọng nói của Chu Nặc cũng mang theo vui sướng mà chính mình cũng không phát giác ra, như thể việc cô lần nữa trở lại làm công việc ban đầu của mình giúp cô tìm lại một tí cảm giác chân thực.
“Đoàn phim bên kia hi vọng nhanh nhập đoàn, vậy sớm nhất là khi nào em có thể nhập đoàn làm phim?” Thẩm Kính Châu lập tức tiến vào trạng thái làm việc, bởi vì vai nữ 3 này mà tiến độ của đoàn làm phim giảm đi rất nhiều.
“Ngày kia có được không, tối mai em có một buổi yến tiệc cần phải tham gia”. Giọng điệu của Chu Nặc có chút thận trọng, cô cũng biết đến sự khẩn trương trong tiến độ của đoàn phim.
"Được, ngày kia anh sẽ đón em, nhân tiện giúp em làm quen với trợ lý mới và xem qua hợp đồng, rút ngắn thời gian ký ". Với mối quan hệ của cô và Cố Càn, có lẽ hợp đồng của cô sẽ là tốt nhất.
“Vâng, làm phiền anh Thẩm rồi.” Chu Nặc cúp điện thoại, nhẹ nhàng hít một hơi, sắp bắt đầu một công việc mới rồi.
*
Sau khi cuộc họp kết thúc, Cố Càn xoa xoa hàng lông mày, nhớ tới cuộc gọi vừa rồi của Chu Nặc, anh gọi Cao Hàng đang muốn đi ra ngoài lại: “Đi kiểm tra một chút, xem hôm nay Chu Nặc đi đến trung tâm "Phi" đã xảy ra chuyện gì?” Chu Nặc ngày thường cũng không phải là người quá tùy hứng cho nên lúc nãy gọi cho anh chắc chắn có chuyện đó gì xảy ra, tốt xấu gì hiện tại cô cũng là người của anh, đánh vào mặt cô chả khác nào đánh vào mặt anh cả.
Ở bên này, Giang Nhu vừa mới an ủi được Đan Đan, còn Cao Hàng ở bên kia sau khi hiểu rõ mọi chuyện đã kể lại với Cố Càn, Cố Càn suy nghĩ một lúc rồi nói: "Về sau cho Truyền thông Cố Thị ngưng hợp tác với bên kia đi".
Cao Hàng hơi ngạc nhiên liếc nhìn ông chủ của mình, có chút khó hiểu, không phải nói không muốn quan tâm đến Chu Nặc à, vậy hiện tại là thế nào đây?
Cố Càn thấy Cao Hàng nhìn mình với ánh mắt khó hiểu, anh không nói gì, chỉ gõ ngón tay lên mặt bàn.
Cao Hàng khẽ lắc đầu, tâm tư của ông chủ càng ngày càng khó đoán. Về sau chuyện của Chu Nặc, mình vẫn nên để ý nhiều hơn, nếu không bị hỏi thì lại không biết đã xảy ra chuyện gì.
Kể từ khi nhìn thấy phản ứng của Chu Nặc đêm qua, Cố Càn vẫn chưa biết xác định mối quan hệ hiện tại của bọn họ là như thế nào, nếu thực sự xảy ra chuyện gì đó thì chắc chắn sẽ khiến cho mối quan hệ đơn giản ban đầu trở nên phức tạp. Về chuyện tình cảm nam nữ, anh luôn ghét rắc rối nên anh nhanh chóng quyết định cứ để mọi chuyện như vậy đi. Việc quan trọng nhất trước mắt là phải bỏ trọn Cố Thị vào túi của mình, những chuyện khác, đợi khi nào anh nắm hoàn toàn Cố Thị rồi tính tiếp, vì vậy trong khoảng thời gian này không thể để bất cứ biến số nào xuất hiện cả.
Buổi tối Cố Càn không về, Chu Nặc vui mừng muốn chết, cô sợ việc mình tham gia yến tiệc sẽ cản trở tiến độ của đoàn phim, vì vậy cô luôn xem lại kịch bản mà Thẩm Kính Châu gửi cho. Thẩm Kính bên kia cũng gửi cho cô một tin nhắn nói rằng sau khi kết thúc quay bộ phim này, sẽ mời giáo viên chuyên nghiệp dạy cô. Chu Nặc không từ chối, dù sao thân thể hiện tại này quả thực chưa từng tiếp xúc với diễn xuất chuyên nghiệp.
Ngày hôm sau, cứ tưởng rằng buổi chiều tài xế mới đến đón cô không ngờ rằng giữa trưa đã đến rồi, Chu Nặc không khỏi nhướng mày, đã vậy còn thay cô hẹn đầy đủ vệ sĩ. Không cần nghĩ cũng biết, chắc chắn đây là sự sắp xếp của trợ lý vạn năng, Cao Hàng, ừm, chờ ngày mai gặp trợ lý của cô, cô sẽ tạo nhiều cơ hội để trợ lý mới này học tập kinh nghiệm từ Cao Hàng.
Ngay bên cạnh thẩm mỹ viện có một stadio tạo hình, Chu Nặc thuận tiện đưa mắt nhìn quanh một lượt, phát hiện ở đây không thua kém gì "Phi", cô cực kỳ nghi ngờ tác giả mỗi lần sắp xếp cho những cuộc gặp gỡ của nữ chính và nữ phụ đều là ở "Phi", là bởi vì lười đến nỗi không nghĩ ra được cái tên khác à?
Sau đó Chu Nặc được đưa đi làm tóc, mái tóc xoăn dài của cô được búi lên hết, lộ ra vầng trán nhỏ tinh tế, chỉ để lại một vài lọn tóc dài ở bên má, tạo thêm nét phong tình, cùng với chiếc đầm dạ hội cổ chữ V màu đỏ đậm phô bày toàn bộ đường nét cơ thể cô. Nguyên chủ trước đây hầu như chưa bao giờ mặc theo phong cách như vậy, vì Giang Nhu nói với cô ấy rằng Cố Càn thích kiểu phụ nữ thanh lịch và trí thức, Chu Nặc cười chế nhạo, đây sợ rằng là do Giang Nhu ghen tị với dáng người của cô ấy nên mới nói dối vậy. Có dáng ngon như vậy tội gì mà phải che giấu cơ chứ.
Cô liếc nhìn người con gái tinh xảo trong gương, không khỏi tấm tắc tiếc nuối, xinh đẹp như vậy, hôm nay đúng là để tên Cố Càn chó má kia tiện nghi rồi.
Nhắc Tào Tháo là Tào Tháo đến ngay, cửa tiệm bị mở ra, trong gương xuất hiện bóng dáng của Cố Càn, anh nhìn chằm chằm vào người trong gương, trong mắt ánh lên chút chút ngạc nhiên. Mặc dù anh vẫn luôn biết cô lớn lên cũng không tồi, nhưng anh chưa bao giờ nghĩ rằng cô có thể xinh đẹp đến vậy. Nhưng sau khi nhìn thấy khe vực thẳm thấp thoáng dưới cổ, anh không khỏi nhíu mày, có phải là quá hở rồi không.
Chu Nặc nhìn thấy anh cau mày, trong lòng thầm mắng có bệnh à, nhưng vẫn không biểu hiện ra, giả vờ tỏ ra căng thẳng nói: "Anh Cố, em mặc như vậy khó nhìn lắm sao?"
Cố Càn còn chưa kịp nói gì thì người tạo hình tóc ở bên cạnh đã không kìm được nói: "Chu tiểu thư, cô đang nghi ngờ tính chuyên nghiệp của tôi đấy!"
Cố Càn cũng không thể trái với lương tâm nói khó nhìn được: “Rất được”. Nói xong thì lấy một hộp trang sức đã chuẩn bị trước từ trong bộ tây trang ra: “Đeo cái này lên.”
Ánh sáng phản chiếu của viên kim cương suýt nữa làm mù mắt Chu Nặc, mặc dù trước kia cô đã mang theo rất nhiều trang sức đắt tiền nhưng chúng đều là được mượn từ các nhãn hiệu. Hoàn toàn khác với cái này, dựa theo tác phong của Cố Càn, cho mình đeo thì chính là cho mình luôn, trong đầu của Chu Nặc hiện tại chỉ nghĩ xem không biết sợi dây chuyền này đổi được bao nhiêu tiền, cho đến khi cảm nhận được ngón tay ấm áp chạm vào cổ cô thì cô mới tỉnh mộng, Cố Càn đang cúi đầu đeo dây chuyền cho cô, vẻ mặt chăm chú kia, có thể đi tranh giải ảnh đế Oscar giới tổng tài rồi đấy.
Xem ra Cố Càn hẳn là không làm việc này thường xuyên, anh phải cài đến hai lần mới xong. Ngoại trừ đóng phim, Chu Nặc cũng chưa từng tiếp xúc thân mật như vậy với người khác giới, cô cố gắng tự nhủ chuyện này không khác gì đóng phim cả, tất cả đều là công việc, cho nên phải bình tĩnh, bình tĩnh.
Sau khi đeo xong dây chuyền cho cô, anh nhìn cô trong gương, ừ, vòng cổ và chiếc váy rất hợp nhau. Anh duỗi tay ra và nói với cô: "Đi thôi".
Chu Nặc ngoan ngoãn gật đầu, sau đó duỗi tay ôm lấy cánh tay anh cùng bước ra ngoài.
*
Cố Càn đưa mắt nhìn sang Chu Nặc đi bên cạnh nói: “Đợi lát nữa cô phải đi bên cạnh tôi”. Mục đích hôm nay anh đưa cô đi dự tiệc vốn dĩ là để chặn miệng đám người kia.
Chu Nặc vốn đang định trực tiếp đến khu ăn uống tìm đồ ăn, nghe anh nói vậy có chút không vui đáp: "Em biết rồi."
Cố Càn nghe cô trả lời xong tự hỏi không biết có phải ảo giác hay không mà dường như anh cảm thấy ba chữ kia rất không vui, tò mò liếc nhìn cô, thấy cô đang cúi đầu, có vẻ như để giảm bớt căng thẳng, Cố Càn thu hồi tầm mắt, có lẽ do chính mình nghĩ nhiều.
Khi đến nơi tổ chức bữa tiệc, Cố Càn bước xuống xe, vòng qua bên kia, mở cửa cho cô, Chu Nặc lại khoác vào cánh tay anh. Có lẽ vì đây là lần đầu tiên Cố Càn đưa theo phụ nữ đi dự tiệc vậy nên khi vừa bước xuống xe, cả hai đã thu hút rất nhiều sự chú ý, nhưng thật ra bọn họ tạo cho Chu Nặc cảm giác như đang bước trên thảm đỏ.
Cố Càn nhớ tới vẻ mặt rụt rè của Chu Nặc thường ngày, anh cứ tưởng cô sẽ xấu hổ khi bị nhiều người nhìn như vậy, không ngờ lúc này cô trông rất phóng khoáng, so với Chu Nặc trong trí nhớ của anh như hai người khác nhau vậy.
Bữa tiệc hôm nay là tiệc mừng thọ của ông cụ Tần gia, rất nhiều người được mời đến, Chu Nặc biết được điều này khi cùng Cố Càn chào hỏi chủ nhân bữa tiệc. Bữa tiệc này không được nhắc đến trong tiểu thuyết, dẫu sao trong tiểu thuyết này cũng không thể miêu tả kỹ càng được hết những chuyện tầm thường vậy được, đây là lần đầu tiên Chu Nặc nhận ra đây không phải thế giới trong cuốn tiểu thuyết mà cô đã đọc, những người này cũng không hề tồn tại như những người trong sách mà là sống sờ sờ ra đấy, người thật bằng da bằng thịt.
"Cô gái mà Cố tổng mang theo hôm nay là tiểu thư nhà nào vậy, trước kia còn tưởng rằng sở thích của Cố tổng có chút khác với người thường, hóa ra là kim ốc tàng kiều không muốn mang ra cho chúng tôi xem". Khi Chu Nặc đang đi loanh quanh như lạc vào cõi tiên thì đột nhiên bên cạnh có một giọng nói nam giới tùy hứng vang lên.
"Hạo Hiên, nói mê sảng gì đấy”. Ông cụ Tần mắng, rồi quay sang Cố Càn nói: "A Càn, thằng nhóc Hạo Hiên này từ nhỏ đã không biết nói chuyện, cháu đừng có để trong lòng".
Cố Càn nghe vậy vẻ mặt hào phóng, khéo léo nói: "Vâng, ông nội Tần, ông nói đùa rồi".
“Ông nội, ông yên tâm, Cố tổng lòng rộng dạ lớn, sao có thể so đo với cháu chứ, đúng không, Cố tổng?" Tần Hạo Hiên tuy là nói với Cố Càn nhưng lại luôn nhìn Chu Nặc.
Ánh mắt dò xét của Tần Hạo Hiên khiến Chu Nặc cảm thấy không thoải mái, vừa rồi cô vẫn chưa rõ có phải cậu ta chính là nhân vật phản diện mà cuốn tiểu thuyết nói đến hay không, mãi đến khi ông nội Tần gọi tên cậu ta, Chu Nặc mới chắc chắn được thân phận của cậu ta. Nghĩ đến việc sau này nguyên chủ sẽ hợp tác với cậu ta, những việc hắn làm với nguyên chủ, Chu Nặc không khỏi hơi run nhẹ, lại thêm ánh mắt lạnh lùng kia của hắn càng làm cho người ta khiếp sợ, vô thức đứng lại gần Cố Càn.
“Thôi được rồi, người trẻ tuổi các cháu nên đi cùng với nhau, lão già như ông không thích xem náo nhiệt.” Ông cụ Tần nói xong liền rời đi.
Sau khi ông cụ Tần rời đi, Có Cần vốn dĩ muốn đưa Chữ Nặc đi, không ngờ Tần Hạo Hiên ở bên cạnh lại đột nhiên nói: "Cố tổng không định giới thiệu với chúng tôi về vị tiểu thư này sao? Chúng tôi rất tò mò, anh nói có đúng không, Thiếu Ngôn?” Câu cuối cùng, hắn nói với những người đứng sau Chu Nặc.
Thiếu Ngôn, Kiều Thiếu Ngôn, đây không phải là nam chính sao?