Edit: Hạt Tiêu
Beta: Chin ✿, Nguyệt Hạ.
_________________________
Giang Nhu chính là ví dụ tốt nhất để nói về những cô gái chỉ thích chơi với con trai, không thích những cô gái dịu dàng, giản dị, cô ta và Cố Càn cũng coi như là thanh mai trúc mã. Cô ta rất thích Cố Càn, nhưng anh chưa bao giờ để ý đến cô ta, vì vậy cô ta biết rằng một khi cô ta tỏ tình, ngay cả làm bạn với anh thôi cũng khó. Cho nên cô ta đã che giấu tình cảm của mình, chờ một cơ hội tiến công. Chu Nặc chính là một trong những quân cờ của cô ta, cô có thể đến được với Cố Càn là do Giang Nhu sắp đặt, cô ta cố tình tìm người tiết lộ tin tức cho Điền Hinh, và sau đó tạo ra màn anh hùng cứu mĩ nhân.
Khi Chu Nặc đến nơi đã hẹn, Giang Nhu đã ở đó, cô ta vẫy tay gọi cô: "Nặc Nặc, ở đây."
"Xin lỗi Tiểu Nhu tại đường bị tắc nên tớ đến muộn". Chu Nặc nói.
Giang Nhu nhìn cô đang thở hổn hển liền kéo ghế ngồi cho cô, không khỏi trách móc: "Cậu vội làm gì, chạy mệt như vậy, Cố Càn không sắp xếp tài xế riêng cho cậu sao?"
"Có nhưng ngoài đường tắc lắm nên vẫn đến muộn..." Chu Nặc liếc mắt nhìn sắc mặt người đối diện, trước đây nguyên thân luôn từ chối nhiều sự sắp đặt của Cố Càn, cô không muốn bị gọi là "đào mỏ".
Giang Nhu có chút kinh ngạc, lúc trước nếu cô ta nói như vậy, Chu Nặc sẽ không vui. Cô sẽ nói bọn họ chỉ là quan hệ bình thường, cô không phải vì tiền mà ở bên Cố Càn. Giang Nhu mỗi lần nghe vậy đều không khỏi nhếch mép, cô ta chỉ là vật thế thân mà lại coi mình là thật. Nếu không phải về sau cô còn có tác dụng thì Giang Nhu cũng chả thèm quan tâm cô.
“Đúng rồi, Tiểu Nhu, hôm nay tớ không đến để chọn váy và phụ kiện. Anh Cố nói sẽ chuẩn bị những thứ này cho tớ”. Sau khi nói xong Chu Nặc tỏ ra rất hạnh phúc.
Giang Nhu nghe vậy tay nắm chặt góc áo của mình, Cố Càn thật sự sẽ chuẩn bị những thứ nhỏ nhặt này cho cô ta, chẳng lẽ là lo cho cô ta sao? Không không, Cố Càn chỉ sợ rằng Chu Nặc sẽ làm mất mặt anh thôi. Mặc dù tự an ủi bản thân như vậy nhưng cô ta vẫn không buông bàn tay đang nắm lấy góc áo của mình xuống. Chu Nặc đã ở bên Cố Càn gần hai tháng, anh chưa bao giờ đưa cô đến bất kỳ bữa tiệc hay nơi tụ tập nào, tại sao lần này lại đưa Chu Nặc đến bữa tiệc này? Có phải vì anh đã bắt đầu quan tâm đến cô ta rồi không? Nghĩ đến đây, cô không khỏi nhìn người đối diện, làn da trắng nõn không tì vết, thậm chí còn có đôi môi đỏ mọng xinh đẹp như vừa được dưỡng ẩm. Nghĩ ngợi một hồi, Giang Nhu sửng sốt, chẳng lẽ bọn họ....?
Cô ta cầm chiếc ly đặt xuống bàn, tiếng va chạm của thủy tinh vang lên, Chu Nặc nhìn cô ta giả vờ quan tâm: "Tiểu Nhu, cậu sao vậy?"
Giang Nhu bất đắc dĩ duy trì nụ cười trên mặt: "Không sao, tớ bị trượt tay, nhìn mặt cậu tràn đầy sức sống, gần đây có chuyện gì vui sao?". Nghe cô ta hỏi vậy Chu Nặc cúi đầu giả vờ ngại, một lúc sau mới ngẩng đầu lên sờ má, giọng điệu ngượng ngùng: "Rõ ràng như vậy sao?"
Nhìn thấy biểu cảm trên khuôn mặt của Chu Nặc càng khiến cô ta chắc chắn hơn về suy đoán của mình, cô ta nắm chặt tay lại, gân xanh cũng nổi hết cả lên, Cố Càn thực sự đã ngủ với Chu Nặc rồi sao? Bởi vì cô ta là người phụ nữ đầu tiên của anh nên mới quan tâm cô ta không? Giang Nhu lúc này vô cùng hối hận vì đã đẩy Chu Nặc đến bên anh. Nhưng cô vẫn không đoán ra được, vì sao vào sinh nhật tuần trước của Cố Càn, họ có nhắc đến Chu Nặc nhưng Cố Càn vẫn tỏ vẻ thờ ơ, sau đó, việc Chu Nặc tự làm tổn thương bản thân lại khiến Cố Càn chán ghét. Rốt cuộc thì hai người họ là loại quan hệ gì?
Chu Nặc cảm nhận được cảm xúc của Giang Nhu có chút thay đổi, cô cúi đầu cười thầm, cô đoán chắc chắn Giang Nhu sẽ cảm thấy rất khó chịu bởi cô ta vốn tưởng rằng mọi chuyện đều nằm trong tầm kiểm soát của mình không ngờ lại có chuyện ngoài ý muốn xảy ra . Chu Nặc ngẩng đầu mỉm cười với Giang Nhu, nói: "Tiểu Nhu, sao cậu lại nhìn tớ như vậy?"
"À không có gì, tớ chỉ đang lo lắng rằng cậu vẫn chưa ổn sau khi xuất viện. Chắc tớ nghĩ nhiều thôi, tớ đã cảm thấy rất có lỗi về những gì đã xảy ra ngày hôm đó. Nếu tớ nói trước với cậu rằng bọn tớ đã đặt tiệc cho A Càn, cậu sẽ không phải như vậy”, Giang Nhu nói xong tỏ vẻ tự trách.
Chu Nặc cười nhẹ: "Làm sao có thể trách cậu được, cũng không có gì quá to tát. Sau ngày đó, tớ và anh Cố đã nói rõ mọi chuyện. Hiện tại bọn tớ rất hòa hợp". Trước kia, chủ thân thể này biết rằng Giang Nhu và Cố Càn là thanh mai trúc mã, vì vậy cô ấy luôn hỏi cô ta về những sở thích của Cố Càn và sau đó sẽ kể cho cô ta nghe những gì đã xảy ra giữa hai người. Thành thật mà nói, Chu Nặc cảm thấy có chút khó hiểu đối với Giang Nhu, cô ta vậy mà lại chủ động giao một người phụ nữ cho người đàn ông mình thích. Chu Nặc nhớ rằng mỗi khi nguyên chủ nói với cô ta về hai người, cô ta sẽ hướng dẫn cô ấy làm thế nào để lấy lòng Cố Càn. Vì vậy, cô ta nghĩ cô thật sự thích Cố Càn?
Giang Nhu khẽ cụp mắt xuống, che đi cảm xúc trong mắt, giọng điệu toát ra vẻ lạnh lùng: "Vậy thì tốt rồi, trước đây tớ cứ luôn lo lắng, lần này A Càn đưa cậu đi yến tiệc hẳn là muốn giới thiệu với tất cả mọi người đấy".
“Thật vậy sao?” Chu Nặc tươi cười nhìn Giang Nhu hỏi.
Giang Nhu cười lạnh trong lòng, sao đầu năm nay chó mèo cứ tự cho mình là người thế nhỉ, cũng không biết tự soi xem mình có đủ tư cách hay không, nhưng trên mặt cô ta vẫn nở một nụ cười dịu dàng: "Đương nhiên là thật rồi. Anh ấy đưa bạn đến buổi tiệc, chắc chắn là đang thừa nhận danh phận của cậu đấy”.
Chu Nặc hai tay ôm mặt, giả vờ vui vẻ nói: "Tớ cũng nghĩ như vậy. Nếu sau này bọn tớ kết hôn, Tiểu Nhu cậu nhất định phải đến làm phù dâu cho bọn tớ nha". Nếu không có Giang Nhu ở bên "quạt gió thêm củi" thì nguyên chủ cũng không lún vào sâu như vậy.
Mặc dù Giang Nhu biết rằng Cố Càn sẽ không bao giờ kết hôn với Chu Nặc, nhưng nụ cười trên mặt Chu Nặc lúc này tự nhiên khiến cô ta cảm thấy rất bức bối. Cô ta hít một hơi thật sâu và cố gắng bình tĩnh lại, nói: "Nặc Nặc, hay chúng mình đi chọn váy trước đi".
“Được, tớ đi với cậu”, Chu Nặc một lần nữa như ngầm nhắc lại rằng cô không cần tự chuẩn bị lễ phục.
Giang Nhu siết chặt bàn tay, tự nhủ với bản thân rằng đó chỉ là một chiếc váy, những thứ này nhất định là do Cao Hàng chuẩn bị chứ không phải do Cố Càn, cô ta không cần quá để tâm.
Giang Nhu trực tiếp đưa Chu Nặc đến stadio tư nhân, đây là một stadio rất nổi tiếng chỉ dành cho giới thượng lưu, mỗi bộ lễ phục ở đây đều là độc nhất vô nhị.
Chu Nặc liếc nhìn Giang Nhu đang nói chuyện với ai đó ở đằng kia, có chút nhàm chán ngó nghiêng cách trang trí nơi đây. Mấy trò vặt vẽo của Giang Nhu cô đã thấy nhiều, không phải chỉ muốn cô mất mặt thôi? Thật đáng tiếc, khiến cô ta thất vọng rồi.
Giang Nhu thỉnh thoảng cũng liếc tới chỗ Chu Nặc, thấy cô vẫn ngồi ở chỗ đó uống hồng trà một cách thoải mái, không khỏi có chút tức giận. Cô ta vốn tưởng rằng người không có tiền như cô khi đến đây sẽ có chút e ngại nhưng không ngờ cô lại khá thoải mái như vậy, thấy Chu Nặc bẻ một chút bánh quy rồi bỏ vào miệng, cô ta hừ lạnh một tiếng, đúng là nông cạn...
“Nặc Nặc, đến giúp tớ xem hai cái này, cái nào đẹp hơn”. Giang Nhu đột nhiên gọi Chu Nặc đang ngồi ở đằng kia.
Chu Nặc đặt ly hồng trà trên tay xuống, bước đến chỗ Giang Nhu, cô nhìn hai chiếc váy, một chiếc có thiết kế lệch vai màu hồng và chiếc còn lại có thiết kế cúp ngực màu trắng. Mặc dù hai chiếc váy có kiểu dáng khác nhau nhưng đều có điểm tương đồng, đó là đều thanh lịch và phóng khoáng. Đồng thời hai màu này cũng chính là hai màu mà Giang Nhu rất thích.
“Cái này, tớ nghĩ cái này hợp với cậu hơn”, Chu Nặc chỉ vào cái màu trắng. Xương quai xanh và đường nét trên vai, cổ của Giang Nhu rất đẹp, rất thích hợp để mặc đồ hở vai. Giang Nhu tươi cười nói: "Tớ cũng nghĩ chiếc này hợp với tớ, vậy tớ đi mặc thử".
Sau khi Giang Nhu đi vào phòng thử đồ, bên cạnh có người tiến đến hỏi Chu Nặc: "Chu tiểu thư, cô không chọn một bộ sao?"
Không đợi Chu Nặc đáp lại, người bên cạnh đã nói: "Không phải ai cũng xuất thân thế gia như Giang tiểu thư đâu, nói mua là có thể mua được."
Chu Nặc nở nụ cười, hóa ra vừa rồi bọn họ cùng Giang Nhu tụm lại nói xấu cô, thật là nhàm chán.
“Chu tiểu thư, đừng bận tâm, Đan Đan chỉ hơi thẳng thắn một chút, nghĩ sao nói vậy”. Người phụ nữ nói chuyện lúc đầu vẻ mặt nhận lỗi nhìn Chu Nặc nói.
Chu Nặc nhìn hai người cười dịu dàng nói: "Không sao, tôi không bận tâm, chó cắn mình một phát, mình cũng không thể vì vậy mà đi cắn chó”. Nghe Chu Nặc nói vậy Đan Đan tức giận nhìn cô. Cô lấy điện thoại ra và gọi vào số của Cố Càn. Cô không chắc anh sẽ bắt máy, nhưng cô không ngờ rằng cuộc gọi được kết nối rất nhanh. Một giọng nói trầm thấp truyền vào tai Chu Nặc, cô hơi bất ngờ nên không kịp phản ứng lại. Thấy đầu dây bên kia không nói gì Cố Càn có chút không kiên nhẫn: "Chu Nặc". Chu Nặc nhanh chóng định thần lại: “Anh Cố, là em, em nghe nói ngày mai anh dẫn em đi tạo hình, anh có thể đừng đến trung tâm "Phi" được không?".
Cố Càn không khỏi nhíu mày: "Chỉ vậy?"
Chu Nặc ngoan ngoãn gật đầu: "Đúng vậy, là bởi vì vừa rồi em phát hiện tư chất nhân viên của trung tâm này quá kém".
“Nếu không muốn đi đến đó, thì đến chỗ khác”. Cố Càn nói xong liền cúp máy.
Chu Nặc thoáng thấy khuôn mặt tái mét của cô gái tên Đan Đan, cô mỉm cười ngọt ngào nói vào chiếc điện thoại vừa cúp máy: “Cảm ơn anh Cố, em biết anh là người tốt nhất với em”.
Trong cuốn tiểu thuyết có nhắc đến nam chính và nữ chính sẽ đến trung tâm "Phi", nên cô đoán rằng ngày mai Cố Càn sẽ đưa mình đến đây, hơn nữa Cao Hàng chắc hẳn đã đặt chỗ trước.
“Chu tiểu thư, tôi xin lỗi, tôi xin lỗi, mong cô có thể tha thứ cho tôi một lần, đừng hủy lịch đặt chỗ vào ngày mai, được không?” Trợ lý đặc biệt của Cố Thị đã đặt lịch đến đây vào ngày mai, vì vậy Đan Đan nhanh chóng hiểu cô đã đụng phải người không nên đụng vào.
Vẻ mặt Chu Nặc vẫn không thay đổi, giọng điệu bình tĩnh: "Ở đây tôi không có khả năng chi trả, đương nhiên phải đi chỗ khác rồi."
“Không, không phải, tôi nói sai rồi, Chu tiểu thư, xin cô tha thứ cho tôi, được không?” Đan Đan vẻ mặt cầu xin, đều trách cô ta quá ngu dốt, lại tin tưởng Giang Nhu, nghĩ Chu Nặc là người không có tiền.
Lúc này, Giang Nhu đã ra khỏi phòng thử đồ sau khi thay váy, nhìn thấy Đan Đan đang nắm chặt góc váy của Chu Nặc, cô không khỏi tò mò nói: "Có chuyện gì vậy?"
Đan Đan nghe thấy giọng nói của Giang Nhu, như nhìn thấy cứu tinh: "Giang tiểu thư, cô phải giúp tôi, chỉ vì lúc nãy tôi ra mặt vì cô nên đã đắc tội với Chu tiểu thư".