Kỷ Vân Thần mở tủ lạnh, lấy ra một chai soda, vặn nắp, uống một ngụm rồi nói: “Nghe mẹ nói, ngày hôm qua em đến đó ở, cảm thấy thế nào?”
Kỷ Thời Vũ mím môi: “Còn ổn, bọn họ đối với em rất tốt.”
Kỷ Vân Thần nhìn thoáng qua cô, không nói chuyện.
Hai người tùy tiện nói chuyện trong chốc lát, ba Kỷ mẹ Kỷ cũng trở về nhà.
Kỷ Thời Vũ về phòng ngủ, phát hiện di động đặt đầu giường sáng lên, giao diện trên di động bắn ra một tin nhắn.
Cô vội vàng click mở, là Bùi Thừa nhắn Wechat tới.
[Thật xinh đẹp.]
Ba chữ vô cùng đơn giản.
Cô ngồi nhìn di động một lát, lại chậm chạp không chờ được tin nhắn thứ hai.
Thật vất vả mới vào Wechat, chỉ nhắn ba chữ này thôi sao?
Cuối cùng cô vẫn không nhịn được, gõ chữ: Ra nước ngoài có thích ứng được không?
Cô nghĩ nghĩ, cảm thấy lời này không quá thỏa đáng, rất dễ làm Bùi Thừa hiểu lầm, cô là đang quan tâm anh.
Tuy nói cô lấy thân phận bạn học quan tâm anh cũng không có gì, nhưng nói thế nào nhỉ, tóm lại, cô không nên để nam chủ cảm thấy mình có bất kỳ tình cảm không cần thiết nào với anh.
Vì vậy, Kỷ Thời Vũ lần lượt xóa đi một chữ, nhập lại: Cậu đã ra nước ngoài chưa?
Khi cô chuẩn bị gửi, ngón tay cô dừng lại ở nút gửi mà không nhấn vào.
Cậu đã ra nước ngoài chưa?
Câu nói này tựa hồ có cảm giác cô rất quan tâm đến việc anh có ra nước ngoài hay không.
Vì vậy, cô đã xóa từng dòng chữ trong hộp thoại.
Kỷ Thời Vũ cau mày, từ khi nào mà nhắn một tin nhắn mà cô lại phải rối rắm như vậy?
[Cậu xuất ngoại rồi à?]
Lần này cô không do dự, đánh chữ xong cô nhanh chóng gửi đi.
Kỷ Thời Vũ lại nhìn điện thoại chằm chằm, Bùi Thừa không có lập tức trả lời tin nhắn cô.
Cô đột nhiên có chút bực mình, đồng thời cũng cảm thấy buồn cười.
Không trả lời thì không trả lời thôi, cô để ý làm gì.
Vì không muốn nghe âm thanh nhắc nhở từ di động vang lên, cô bật chế độ im lặng, sau đó lại bỏ di động vào ngăn kéo tủ trên đầu giường.
Nhắm mắt làm ngơ.
Cô ra sofa phòng khách ngồi với tâm tình phức tạp, cầm lấy điều khiển từ xa mở TV lên xem.
Thẳng đến lúc ăn cơm chiều, cô không chạm đến điện thoại di động.
Kỷ Vân Thần cùng cô ngồi một bên trên ghế sofa, đôi lúc xem di động, đôi lúc xem phim thần tượng được chiếu trên TV cùng cô.
Xem phim truyền hình một buổi trưa, Kỷ Thời Vũ cảm giác mắt có chút xót, cô lấy điều khiển từ xa ném cho Kỷ Vân Thần: “Cho anh này, em không xem nữa.”
Kỷ Vân Thần nhìn điều khiển từ xa trong tay, lại nhìn Kỷ Thời Vũ đang đứng lên, đột nhiên nhớ tới, bọn họ thường xuyên giành điều khiển từ xa là chuyện thường ngày.
Kỷ Thời Vũ đi ra ban công, ngồi vào ghế treo trên ban công, mũi chân chạm đất, chiếc ghế lắc qua lắc lại.
Biểu tình Kỷ Thời Vũ chán ngán, Kỷ Vân Thần tăt TV, cũng đi ra ban công.
Anh dựa lưng vào cửa sổ ban công, đối mặt hỏi Kỷ Thời Vũ: “Làm sao vậy? Trong lòng có phiền muộn sao?”
Nghe Kỷ Vân Thần nói, biểu tình Kỷ Thời Vũ sửng sốt, ngốc ngốc “A” một tiếng.- Đọc truyện miễn phí tại TY T
“A cái gì mà a, con bé ngốc.” Kỷ Vân Thần cười nói.
Kỷ Thời Vũ bẹp bẹp miệng, nhất thời không biết nói gì.
“Là do gần đây xảy ra nhiều chuyện quá đúng không?” Kỷ Vân Thần quan tâm nói.
Kỷ Thời Vũ nhìn anh ấy, nghĩ nghĩ mơ hồ nói: “Một chút, xác thật là gần đây có quá nhiều chuyện.”
“Em không quen à?” Kỷ Vân Thần hỏi.
Cô gật đầu, “Có một chút.”
Cô thực sự không có nhiều ký ức về Đái Tĩnh và Hoàng Văn Hoa trong hơn hai mươi năm cuộc đời của mình, hiện tại muốn cô đối xử với họ như những người thân của mình, điều này khiến cô không thoải mái.
Nhìn thấy vẻ mặt đờ đẫn của Kỷ Thời Vũ, Kỷ Vân Thần quyết định nói sang chuyện khác, nhằm phân tán lực chú ý của cô.
“Nói cho em một bí mật nhé, bảo đảm dọa em nhảy dựng lên luôn.” Kỷ Vân Thần ra vẻ thần bí nói.
Kỷ Thời Vũ nhìn bộ dáng này của anh ấy, nhịn không được cong cong khóe môi, hỏi: “Chuyện gì thế ạ?”
“Thật ra, anh vẫn luôn biết em không phải em ruột anh.” Kỷ Vân Thần nhìn cô, nghiêm túc nói.
Kỷ Thời Vũ nhìn anh với vẻ mặt ngạc nhiên, trong lòng lại không cảm thấy ngoài ý muốn.
Bởi vì kiếp trước vào thời điểm này Kỷ Vân Thần cũng nói chuyện này với cô.
Kỷ Thời Vũ nhìn anh, không nói gì, biểu tình kia như chờ đợi anh nói tiếp.
Kỷ Vân Thần tiếp tục nói: “Lúc em mới tới Kỷ gia, anh đã 5 tuổi rồi, lúc ấy anh đã bắt đầu có ký ức. Ba mẹ vẫn cho rằng cái gì anh cũng không biết, lúc sau vì muốn em chân chính dung nhập vào gia đình này, bọn họ còn giấu đi ảnh chụp trước lúc 5 tuổi của anh.”
Nói đoạn, Kỷ Vân Thần cười cười, “Bởi vì Kỷ gia không có ảnh chụp trước lúc em 3 tuổi, nếu trên tường chỉ có ảnh chụp trước 5 tuổi của anh, lại không có ảnh trước 3 tuổi của em, chuyện kỳ quái như vậy chắc chắn sẽ bị chúng ta hỏi, mỗi một lần giải thích càng sẽ lộ rõ em không phải con ruột Kỷ gia.”
“Ba mẹ đối với em thật sự rất tốt, từ lúc bắt đầu, ba mẹ đối đãi với em như con gái ruột của mình.” Kỷ Vân Thần nói.
Kỷ Thời Vũ gật gật đầu, “Em biết, ba mẹ thương em, em đương nhiên biết.”
“Anh, anh yên tâm, ba mẹ vĩnh viễn đều là ba mẹ của em.” Kỷ Thời Vũ nghiêm túc nói.
Kỷ Vân Thần nhìn cô, giơ tay nhẹ nhàng sờ đỉnh đầu cô, ôn nhu cười nói: “Anh cũng mãi mãi là anh trai em.”
Kỷ Thời Vũ nhìn anh, đôi mắt hồ ly xinh đẹp khi cười cong lên như lưỡi liềm.
—
Kỷ Thời Vũ trở lại phòng, thực tự nhiên mà kéo ngăn kéo tủ trên đầu giường lấy di động ra.
Lúc cô nhấc máy lên, điện thoại sáng lên, trên màn hình hiện lên hai tin nhắn WeChat.
Kỷ Thời Vũ gần như vô thức bấm vào Wechat.
Quả nhiên, là tin nhắn Bùi Thừa gửi tới.
[Không có.]
[Còn ở trong nước.]
Hai câu nói đơn giản đó giống như ném hai viên sỏi xuống mặt hồ, gây ra vài gợn sóng trước khi trở lại bình tĩnh.
Tin nhắn được gửi tới lúc 2 giờ 40 phút, nửa tiếng sau khi cô nhắn tin cho anh.
Bùi Thừa không xuất ngoại? Vì sao anh lại không xuất ngoại?
Vậy lúc sau còn xuất ngoại không?
Anh không có ra nước ngoài, nhưng hơn nửa tháng nay anh không chủ động liên hệ cho cô.
Cô chủ động chụp hình gửi cho anh, anh cũng cực kỳ ngắn gọn mà trả lời mấy chữ.
Nghĩ vậy, Kỷ Thời Vũ hậu tri hậu giác nhận ra cảm xúc của mình đang bị Bùi Thừa thao túng.
Đây là chuyện cực kỳ nguy hiểm, cô tự cảnh cáo mình.
Cô nhất định là bị nguyên tác ảnh hưởng.
Hiện tại hẳn là cô nhanh chóng cắt đứt quan hệ giữa cô và nam chủ, như thế nào lại chủ động liên lạc với Bùi Thừa chứ.
Không được, không được.
Cô cầm lấy di động, vội vàng xóa hộp chat giữa cô và Bùi Thừa.
Cách mấy ngày, Kỷ Thời Vũ lại qua Hoàng gia ở lại hai ngày.
Làm một nữ phụ ác độc, lần thứ hai Kỷ Thời Vũ tới Hoàng gia, Hoàng Mộng Tuyết liền bắt đầu nghĩ cách châm ngòi ly gián mối quan hệ giữa Kỷ Thời Vũ với Hoàng gia.
Cô ta đã đối phó với Kỷ Thời Vũ vài lần, đối với người này cô ta cũng coi như hiểu biết.
Một con trà xanh giỏi đóng kịch.
Mấu chốt là cô đánh nhau giỏi như vậy, nếu giống như lúc trước, kéo mấy người ngoài trường tới giáo huấn cô, khẳng định không không suôn sẻ.
Trầm tư suy nghĩ hồi lâu, Hoàng Mộng Tuyết nghĩ ra được biện pháp tốt hơn.
—
“Ấy, chiếc vòng cổ hai ngày trước em đeo đâu rồi?” Đái Tĩnh nhìn hộp trang sức, buồn bực nói.
Buổi sáng họ vừa tiễn Kỷ Thời Vũ đi, buổi chiều còn phải vội vàng đi tham gia một buổi tiệc, tìm được lễ phục muốn mặc xong, nghĩ tới cái vòng cổ bà thường xuyên đeo kia, vừa lúc hợp với bộ lễ phục này, ai ngờ vừa mở hộp trang sức ra, vòng cổ không thấy đâu nữa.
“Chắc là em để chỗ nào đó rồi quên mất rồi.” Hoàng Văn Hoa vừa tìm quần áo vừa nói.
Bà để ở đâu rồi, sao lại quên được?
Không đúng, bà vẫn luôn có thói quen khi tháo vòng cổ xong là cất ngay vào hộp trang sức.
Bà ấy không phải người thích vứt đồ bừa bãi, trí nhớ cũng không kém tới nỗi để đồ ở đâu rồi không nhớ. Bà cẩn thận nghĩ ngợi, bà ấy xác thật là cất trong hộp trang sức.
Bà không nghĩ tới chuyện đó nữa, có lẽ thật sự là do mình để ở đâu đó rồi quên mất.
Sau đó bà tìm cái vòng cổ kim cương tương tự rồi đeo lên.
Đái Tĩnh lại lần nữa mất đồ vật là bảy ngày sau, đồng thời sáng hôm đó họ cũng tiễn Kỷ Thời Vũ về, thời điểm buổi chiều bà thu dọn đồ, phát hiện đôi hoa tai ngọc bích của bà không thấy đâu nữa.
Lần này, bà không để trong lòng như lần trước, mà gọi dì làm trong nhà tới hỏi.
Dì Trương làm ở Hoàng gia đã được mười năm, tự nhiên Đái Tĩnh sẽ tín nhiệm bà ấy.
Chỉ là bà cảm thấy dì Trương là người làm quét tước trong nhà, nói không chừng sẽ thấy trang sức của bà ở nơi nào đó.
“Dì Trương, mấy ngày nay tôi bị mất hai món đồ trang sức, dì có thấy ở đâu không?” Ngữ khí Đái Tĩnh bình tĩnh hỏi.
“Trang sức? Phu nhân, trang sức bị mất của bà có hình dáng như thế nào?” Dì Trương hỏi.
“Một cái vòng cổ cùng một đôi khuyên tai.” Đái Tĩnh nói.
Nghe thế, dì Trương cẩn thận hồi tưởng lại, bà ấy lẩm bẩm nói: “Vòng cổ cùng khuyên tai?”
“Là cái vòng cổ ngọc bích phu nhân thường đeo sao?” Dì Trương hỏi lại.
Nghe vậy, Đái Tĩnh vội vàng gật đầu: “Dì Trương, dì nhìn thấy nó ở đâu à?”
Dì Trương chậm rãi gật đầu: “Hình như tôi có chút ấn tượng.”
Bà ấy cẩn thận nhớ lại, sau đó đột nhiên ngẩng đầu, “A, tôi nhớ rồi, hình như tôi có thấy qua ở trong phòng Kỷ tiểu thư.”
“Trong phòng Thời Vũ sao?” Đái Tĩnh có chút không dám tin, “Có phải dì nhìn lầm rồi không?”
Lúc này, dì Trương nói như chém đi chặt sắt: “Không sai đâu, tôi quả thật nhìn thấy ở trong phòng Kỷ tiểu thư, lúc tôi đổi chăn, có nhìn thấy ở phía dưới chăn. Lúc ấy tôi còn buồn bực một chút, sao cái này lại quen mắt như vậy. Còn tưởng rằng phu nhân mua riêng cho Kỷ tiểu thư, nên tôi cũng không nghĩ lại.”
Đái Tĩnh nhíu mày, lẩm bẩm nói: “Làm sao có thể?”
Chẳng lẽ là Thời Vũ trộm? Thoạt nhìn Thời Vũ không giống đứa trẻ trộm đồ.
Nghĩ thì nghĩ như vậy, xem ra lại có rất nhiều nơi trùng khớp với nhau.
Trước kia trang sức của bà chưa bao giờ bị mất, trong nhà tổng cộng chỉ có nhiêu đó người, dì Trương là người làm bà thuê đã hơn mười năm, quả quyết bà ấy không có thói quen ăn cắp. Mộng Tuyết càng không cần phải nói, là đứa nhỏ bà nuôi lớn, con bé có bản tính như thế nào bà là người rõ nhất.
Thời điểm hai lần bị mất trang sức này trùng hợp với lúc Thời Vũ tới nhà bà.
Nhưng bà vẫn không tin, hoặc là nói, bà không dám tin.
Dù sao Thời Vũ là con ruột của bà, con gái ruột của mình sao có thể làm ra loại chuyện này được.
“Dì Trương, vòng cổ ở đâu? Dì dẫn tôi đi xem xem.” Sau khi bình phục tâm tình, Đái Tĩnh bình tĩnh nói.
Nghe phu nhân nói muốn đích thân đi xem, dì Trương ngơ ngác, “Cũng không biết vòng cổ còn ở đó không, lúc tôi thấy là mấy ngày trước khi tôi vào đổi khăn trải giường. Nhưng phu nhân, xin bà tin tưởng tôi, tôi tuyệt đối không có ý vu khống Kỷ tiểu thư.”
Đái Tĩnh nhìn bà ấy không nói chuyện, chỉ gật đầu.
Kỳ thật, trong lòng bà thầm hy vọng cái vòng cổ kia không có ở trong phòng Kỷ Thời Vũ.
Dì Trương dẫn Đái Tĩnh vào phòng ngủ Kỷ Thời Vũ.
Dì Trương đi thẳng đến chiếc giường dựa vào tường, nhặt chiếc gối rồi nhấc khăn trải giường lên.
Vòng cổ ngọc bích và đôi khuyên tai ngọc bích thình lình xuất hiện trước mắt Đái Tĩnh.
Đái Tĩnh tựa hồ không thể tiếp nhận, thân thể mềm nhũn, vô thức đi tới chống đỡ bức tường.