Bạch Nguyệt Quang Nhu Nhược Không Thể Tự Gánh Vác

Chương 32: Chương 32 :




Hoàng Văn Hoa cùng Đái Tĩnh đặc biệt lái xe tới đón cô.

Tới Hoàng gia, Hoàng Mộng Tuyết với vẻ mặt tươi cười đứng ở cửa nghênh đón bọn họ.

Ngày đó Đái Tĩnh nói chuyện nhận thân với cô ta, cô ta đã hạ quyết tâm, tuyệt đối sẽ không phạm phải sai lầm một lần nào nữa.

Cô ta muốn mình giống như nữ phụ ác độc trong truyện cung đấu vậy, lấy tư cách là bạn tốt tiếp cận Kỷ Thời Vũ. Chờ khi Kỷ Thời Vũ hoàn toàn tin tưởng cô ta, coi cô ta như bạn tốt, cô ta sẽ chơi cô một đòn trí mạng.

Đến lúc đó, đối mặt với sự phản bội từ người bạn tốt, Kỷ Thời Vũ sẽ chịu hai luồng đả kích từ tâm lý đến thân thể.

Hoàng Mộng Tuyết mặc sức tưởng tượng ngày Kỷ Thời Vũ thân bại danh liệt, hình ảnh cô bị đuổi ra khỏi Hoàng gia, nụ cười thâm độc càng hiện rõ trong mắt cô ta.

Kỷ Thời Vũ nhìn khuôn mặt tươi cười chào đón cô của Hoàng Mộng Tuyết, lúc đầu cô có vài phần kinh ngạc, nhưng khi nghĩ lại lại càng cảm thấy hợp lý.

Hoàng Mộng Tuyết làm rối giai đoạn “Nhận thân” thất bại.

Nhưng trong nguyên tác, cô ta được tính là một nhân vật nữ phụ ác độc quan trọng, dù có xảy ra điều gì bất lợi cô ta vẫn sẽ không từ bỏ.

Cho nên, cô ta đây là đang suy nghĩ kế hoạch khác.

Thời điểm cô đến Hoàng gia, vừa lúc tới giờ ăn cơm chiều.

Khi ba người bọn cô tới cửa, Hoàng Mộng Tuyết lập tức ân cần cười nói: “Ba mẹ, em gái, cơm tối đã được dì chuẩn bị xong rồi.”

Em gái?

Nghe thấy hai chữ này, Kỷ Thời Vũ cau mày.

Nói như vậy, so ra cô còn nhỏ hơn Hoàng Mộng Tuyết một chút rồi.

Kỷ Thời Vũ nhìn về phía Hoàng Mộng Tuyết, nở ra nụ cười còn giả tạo hơn cô ta, cũng rất biết điều gọi cô ta một tiếng “Chị”.

Thanh âm Kỷ Thời Vũ nhẹ nhàng, tiếng “Chị” này nói ra có vài phần ngoan ngoãn.

Khi xe chạy vào biệt thự, Đái Tĩnh nhìn thấy Hoàng Mộng Tuyết đứng ở cửa chờ bọn họ, trong lòng ít nhiều gì cũng có vài phần kinh ngạc.

Đứa nhỏ này, con bé nghĩ thông suốt rồi sao?

Đây là suy nghĩ đầu tiên nhảy ra trong đầu Đái Tĩnh.

Sau đó lại thấy Kỷ Thời Vũ và Hoàng Mộng Tuyết một người gọi “Chị”, một đứa xưng “Em”, quan hệ hài hòa, trong lòng bà rất vui mừng.

Nhớ lại lúc hai người còn cãi qua cãi lại trong phòng giáo viên, Đái Tĩnh liền cảm thấy hai chữ “Duyên phận” này đúng thật là rất kỳ diệu.

“Mau vào nhà ăn cơm thôi, về sau hai đứa là chị em tương thân tương ái rồi.” Đái Tĩnh vui mừng nói.

Hoàng Văn Hoa đứng ở bên cạnh cũng rất cao hứng.

Ăn xong cơm chiều, Đái Tĩnh cùng Hoàng Văn Hoa hào hứng dẫn Kỷ Thời Vũ đo xem căn phòng hai người đặc biệt trang trí cho cô.

Hoàng Mộng Tuyết trầm mặc đi theo phía sau bọn họ, khóe môi giương lên nụ cười mỉm.

Phòng cô không bị Đái Tĩnh trang trí quá mức xa hoa tráng lệ, gam màu đều là màu ấm, gia cụ và màn che đều được làm đơn giản, toàn bộ nhìn đơn giản mà ấm áp.

Cô rất thích.

Kỷ Thời Vũ dạo một vòng quanh phòng, sau đó mỉm cười nói với Đái Tĩnh và Hoàng Văn Hoa: “Con rất thích, cảm ơn ba mẹ.”

“Thích thì tốt, thích thì tốt.” Đái Tĩnh là người trang trí chính cho phòng này, nghe được con gái khích lệ, bà đương nhiên là vui vẻ. - Đọc truyện miễn phí tại TY T

Hoàng Văn Hoa đứng một bên, trên mặt tràn đầy tươi cười: “Con thích thì tốt, căn phòng này, mẹ con tốn không ít tâm tư vào việc trang trí đâu.”

Hoàng Mộng Tuyết đứng phía sau nghe Kỷ Thời Vũ đổi xưng hô gọi “Ba mẹ”, còn gọi đến quen thuộc như vậy, cô ta lén trợn trắng mắt.

A! Mới có bao lâu đâu, bày đặt kêu ba mẹ ngọt xớt.

Còn nói không thèm tài sản Hoàng gia, muốn tài sản thì nói là muốn đi, trực tiếp chuyển vào hộ khẩu Hoàng gia là được, còn vòng vo thám thính. Diễn làm gì không biết nữa, đúng là cái đồ trà xanh.

Tham quan phòng xong, Hoàng Văn Hoa và Đái Tĩnh quyết định cho Kỷ Thời Vũ một không gian riêng tư, hai người nhanh chóng đi xuống lầu.

Sau khi Đái Tĩnh và Hoàng Văn Hoa cùng rời đi, Hoàng Mộng Tuyết cũng lập tức quẹo vào phòng cách vách của mình.

Kỷ Thời Vũ ngồi trên ghế bàn học, dựa vào lưng ghế, nhìn toàn bộ bố trí căn phòng, một dòng nước ấm từ trong tim chậm rãi tràn ra.

Cảm giác cũng hạnh phúc đấy chứ.

Kỷ Thời Vũ còn chưa kịp nhấm nháp cảm giác này, quay người lại thì thấy Hoàng Mộng Tuyết đứng ở cửa.

Thật ra cô cũng không mấy ngạc nhiên, an tĩnh như gà không tác oai tác quái không phải là nữ phụ ác độc được thiết lập trước.

Kỷ Thời Vũ nâng khóe miệng lên, “Có gì chỉ giáo sao?”

Hoàng Mộng Tuyết cũng lộ ra nụ cười, chậm rãi đi đến trước mặt Kỷ Thời Vũ, vươn tay, nói: “Chúng ta, bắt tay giảng hòa đi.”

Kỷ Thời Vũ không lập tức đáp, mà hỏi ngược lại: “Bắt tay giảng hòa?”

“Cậu đầy là?” Kỷ Thời Vũ giật giật mí mắt, lại nói, “Muốn yên bình ở chung một chỗ với tôi à?”

Hoàng Mộng Tuyết hậm hực thu tay về, nói: “Lúc trước chúng ta có chút hiểu lầm.”

“Hiểu lầm?” Nghe hai chữ này, Kỷ Thời Vũ cảm thấy buồn cười, hỏi ngược lại: “Hiểu lầm cậu lúc trước kêu người chặn đường bắt nạt tôi, hay là hiểu lầm cậu đẩy tôi trong tiết thể dục?”

“.......”

Hoàng Mộng Tuyết bị chọc tức giận cắn chặt răng, nhưng vì có thể nhanh chóng lấy được tín nhiệm của Kỷ Thời Vũ, cô ta nén cơn giận trong người xuống.

“Hai chuyện này đều là tớ không đúng, nay tớ ở đây xin lỗi cậu.” Điều chỉnh tốt cảm xúc Hoàng Mộng Tuyết đột nhiên nói.

Kỷ Thời Vũ nhìn cô ta, nghĩ thầm: Đúng là co được dãn được.

Cô trầm mặc một lát, khóe miệng giơ lên: “Được, vậy từ nay về sau, chúng ta hòa thuận ở chung nhé.”

“Dù sao sau này chúng ta cũng phải thường xuyên sinh hoạt cùng trong một nhà.” Kỷ Thời Vũ nói thêm, vươn tay ra tỏ vẻ đồng ý bắt tay giảng hòa.

Hoàng Mộng Tuyết kéo kéo khóe miệng, miễn cưỡng nở một nụ cười.

Bởi vì khi Kỷ Thời Vũ vừa nói câu kia xong, cô ta nghe ra một chút ý như tạo áp lực cho cô ta.

“Đúng vậy, đúng vậy.” Hoàng Mộng Tuyết chỉ có thể thấp giọng phụ họa hai câu.

Nói là bắt tay, nhưng là chỉ chạm nhẹ vào lòng bàn tay đối phương rồi thôi.

“Em gái, em ở đây thêm vài ngày nữa đi, em không biết ba mẹ vui thế nào đâu.” Hoàng Mộng Tuyết nói.

Kỷ Thời Vũ nhìn cô ta một cái rồi nói: “Ngày mai tôi phải trở về, mai anh trai tôi về nhà.”

“À, vậy à.” Hoàng Mộng Tuyết nói với vẻ mặt tiếc nuối.

Kỷ Vân Thần biết ngày hôm đó bọn họ ăn bữa cơm nhận thân từ mẹ Kỷ, Kỷ Thời Vũ cùng cha mẹ ruột của cô nhận lại nhau.

Tối hôm đó anh ấy còn nhắn tin chúc mừng Kỷ Thời Vũ, nói mấy ngày nữa anh ấy sẽ về nhà.

Hai người kết thúc cuộc nói chuyện phiếm, Hoàng Mộng Tuyết vừa lòng trở lại phòng ngủ, nên biết gần như cũng biết, thuận tiện còn thu được một số tin tức hữu dụng.

Ngày mai Kỷ Thời Vũ đi rồi, ngày mai cô ta không cần phải nhìn thấy gương mặt kia của Kỷ Thời Vũ nữa.

Hôm sau ăn xong cơm trưa Kỷ Thời Vũ liền rời khỏi Hoàng gia, tuy rằng Đái Tình cùng Hoàng Văn Hoa không muốn nhưng cũng không cũng không thuyết phục nhiều lời, chỉ nói qua vài ngày nữa lại tới đón cô.

Đái Tĩnh cùng Hoàng Văn Hoa muốn lái xe đưa cô về nhà, Kỷ Thời Vũ cảm thấy như vậy quá phiền toái, thái độ kiên quyết cự tuyệt.

Vợ chồng Đái Tĩnh không lay được Kỷ Thời Vũ, đành phải thỏa hiệp, đứng ở cửa tiểu khu tiễn cô lên xe taxi.

Hai người nhìn Kỷ Thời Vũ lên xe taxi mới lưu luyến không rời mà trở về.

Kỷ Thời Vũ nhàm chán ngồi trên xe, lấy di động ra mở lên, muốn hỏi Kỷ Vân Thần anh ấy về đến nhà chưa.

Lúc mở lịch sử trò chuyện Wechat lên, trong lúc vô tình cô mở trúng lịch sử trò chuyện cùng Bùi Thừa.

Lịch sử trò chuyện của hai người dừng lại vào nửa tháng trước.

Trong khoảng thời gian này cô bị chuyện nhận thân làm cho không có tâm tư bận tâm đến chuyện khác.

Không liên lạc trong thời gian dài như vậy, hẳn là anh đã xuất ngoại rồi, Kỷ Thời Vũ nghĩ.

Lúc này cô ngây ngốc nhìn di động, taxi đã chạy đến cửa tiểu khu nhà cô.

Cô xuống xe taxi, có chút thất thần mà đi vào tiểu khu.

Đi lên tới trên nhà cô mới biết Kỷ Vân Thần vẫn chưa tới nhà, ba Kỷ đi làm không có ở nhà, mẹ Kỷ cũng đi ra ngoài không biết làm gì.

Hiện tại chỉ có một mình cô ở nhà.

Kỷ Thời Vũ ngồi trên ghế sofa không bao lâu, bỗng nhiên chuông cửa vang lên. Cô đứng dậy, nhìn ra mắt mèo thấy là nhân viên chuyển phát nhanh, mở cửa ra.

“Xin hỏi, cô là cô Kỷ Thời Vũ sao?” Nhân viên chuyển phát nhanh hỏi.

Kỷ Thời Vũ gật đầu, trả lời: “Đúng vậy.”

“Chào cô, đây là chuyển phát nhanh của cô, mời ký nhận.” Nhân viên chuyển phát nhanh đưa cho cô cái bao rất lớn.

Kỷ Thời Vũ thấy cái bao lớn như vậy, có chút buồn bực, mấy ngày nay cô không có mua đồ gì lớn như thế này a.

Nhưng vừa thấy phía trên chuyển phát nhanh là người nhận và địa chỉ, xác thật là của cô.

Chẳng lẽ lễ vật mà mẹ Hoàng mua cho cô? Kỷ Thời Vũ nghĩ.

Sau khi ký nhận chuyển phát nhanh xong, bên trong thế nhưng là một cái váy liền áo màu đen.

Nhìn đến váy liền áo kia, ký ức bị cô bỏ quên lập tức được đánh thức.

Đây là váy liền áo hơn một tháng trước Bùi Thừa dắt cô đi định chế.

Nếu không phải váy đưa tới cửa, có lẽ cô đã nhanh chóng quên béng mất chuyện này.

Kỷ Thời Vũ ôm váy, đi vào nhà vệ sinh.

Đây là một chiếc váy hai dây, bên trên được làm bằng vải cotton mềm mại, nửa dưới được ghép nối vải lụa, chỗ làn váy được nối vải lụa màu trắng gạo, trên vải lụa trắng được in hoa hồng đen.

Chiếc váy này nhìn rất có phong cách.

Vì là được định chế riêng, vô luận là vòng eo hay chiều dài váy, Kỷ Thời Vũ mặc lên người rất vừa vặn.

Cô đứng trước gương soi toàn thân, dùng di động chụp cô đang mặc váy trong gương.

Sau đó gửi ảnh cho Bùi Thừa.

[Vừa nhận được váy, rất đẹp, cảm ơn cậu.]

Kỷ Thời Vũ nhìn chằm chằm khung trò chuyện của cô và Bùi Thừa đợi trong chốc lát, đợi một hồi vẫn không nhận được câu trả lời.

Cô nghĩ, có khả năng là Bùi Thừa xuất ngoại rồi.

Suy cho cùng, người dân ở các quốc gia khác nhau đã quen với việc sử dụng các phần mềm khác nhau, vì vậy có lẽ họ không sử dụng WeChat nhiều ở nước ngoài, cô suy đoán.

Kỷ Thời Vũ đối diện điện thoại phát ngốc, lúc nảy cửa nhà vang lên “Cùm cụp” một tiếng mở ra.

Cô quay đầu nhìn về hướng cửa ra vào, chính là Kỷ Vân Thần đã trở lại.

“Anh.” Kỷ Thời Vũ cười kêu lên.

Kỷ Vân Thần thay giày ở huyền quan, vừa nhấc đầu liền thấy Kỷ Thời Vũ đang mặc váy hai dây, biểu tình anh ấy sửng sốt.

Lớn đến từng này, anh ấy còn chưa từng thấy Kỷ Thời Vũ mặc váy liền áo theo phong cách này.

Hai chiếc dây đeo mỏng màu đen ôm sát vai và cổ cô một cách hoàn hảo, đường eo được cắt may hợp lý, làn váy lụa đen bồng bềnh tôn lên vòng eo tinh tế của cô, như thể chỉ cần mạnh tay một cái liền bấm gãy.

Cái váy này mặc trên người Kỷ Thời Vũ như được định chế riêng cho cô, trong sự gợi cảm còn lộ ra vài phần linh hoạt kỳ ảo.

Nhìn Kỷ Thời Vũ mặc váy hai dây, Kỷ Vân Thần lúc này mới hậu tri hậu giác ý thức được, em gái bé nhỏ của anh, bây giờ đã là thiếu nữ duyên dáng yêu kiều.

“Váy mới mua sao? Không tệ, nhìn rất đẹp.” Kỷ Vân Thần khó có được khi không keo kiệt lời nói khích lệ cô.

Kỷ Thời Vũ có chút ngượng ngùng nói: “Bạn em tặng.”

Dứt lời, cô lại chạy vào nhà vệ sinh, cởi váy ra, thay quần áo vừa nãy.

Kỷ Thời Vũ thay quần áo xong, lại đem váy áo chỉnh chỉnh tề tề gấp lại, bỏ vào trong hộp.

“Bạn tặng? Ai vậy, thoạt nhìn cái váy này không rẻ đâu.” Kỷ Vân Thần nói.

Kỷ Thời Vũ không định lừa anh, đúng sự thật nói: “Một bạn học nam cùng lớp, anh cũng gặp qua rồi, là nam sinh lúc trước xảy ra xung đột với anh.”

Vừa nói như vậy, thật ra Kỷ Vân Thần có chút ấn tượng, “Là cậu ta à, vì sao cậu ta lại muốn tặng váy cho em?”

Kỷ Thời Vũ bĩu môi: “Cậu ấy xuất ngoại, đây xem như quà tốt nghiệp tặng bạn học trước khi cậu ấy xuất ngoại.” Cô nói chuyện ngữ khí lộ ra vẻ không xác định.

Đối với chuyện này, Kỷ Vân Thần không hỏi nhiều.