Bách Nguyệt Ninh Quân

Chương 4: Bữa tối trước khi rời đi




Đường Ninh Sương ở trong phòng nàng rót cốc trà nóng uống một ngụm nàng nhớ lại, nơi nàng đang sống chỉ là một vương triều có tiềm lực nhỏ trong tứ đại vương triều, ký ức khi Hồng Liên cho nàng xem, thế giới này được phân chia rõ ràng ngoài tứ đại vương triều còn có Phần Linh Vực, Cẩn Tử Vực, Sa Vực, Thần giới, Ma giới,....

Phần Linh Vực là vùng đất rộng rãi ở đây có những gia độc lâu đời lớn mạnh và có những tu sĩ cấp bậc mạnh mẽ, còn có những thiếu niên kiệt xuất thiên phú siêu phàm họ có thể là người ở Phần Linh Vực chính gốc hoặc là những kỳ tài được tìm kiếm từ tứ phương bắc hải chiêu mộ về, những người được vào đây đều có năng lực làm vương làm hoàng, thậm chí là thành Đế, nhập Thần, xưng Thánh.

Cẩn Tử Vực là vùng cấm địa nằm ở phía rìa phía Bắc Phần Linh Vực, nơi này ẩn chứa rất nhiều nguy hiểm huyền bí mà tu sĩ chưa biết rõ.

Sa Vực nằm ở sâu trong khu rừng Minh U.

Tứ đại vương triều được chia theo cấp bậc từ bé đến lớn là: Vương Triều Hạ Đẳng, Vương Triều Trung Đẳng, Vương Triều Cao Đẳng, Vương Triều Vương Đẳng.

Mỗi vương triều không phải chỉ có một nước thống trị, Vương triều hạ đẳng nơi nàng đang sống ngôi vị thống trị là của Bách Ngạc cũng là phụ thân của Bách Hiên Quân và Bách Nam Kiệt.

Các cảnh giới tu luyện

- Luyện khí

- Hàn thể

- Tụ Linh

- Hoán Thai

- Siêu Phàm

- Vương Cảnh

- Hoàng Giả

- Đế Giả

- Thần môn

- Nhập Thần

- Thiên Thần

- Chân Thần

- Thiên Tôn

- Bán Thánh



- Thánh Cảnh

- Đại Thánh

- Thánh Chủ

- Bất diệt

- ????

Tồn tại song song giữa người phàm và người tu tiên, những người sinh ra đã có căn cốt tu luyện đều được trọng dụng, hằng năm đều diễn ra những cuộc tuyền chọn đệ tử từ các tông môn lớn.

Kiếp trước nàng không có căn cốt tu luyện nên mới sống hèn mọn dùng mưu hèn kế bẩn để giành lấy quyền lực.

Đường gia phủ thừa tướng ngoài Đường Dật Thanh và Đường Hạc có chút thiên phú tu luyện thì những người còn lại đều là người phàm vô duyên với tu luyện.

Hiện giờ nàng đã tái tạo thành công căn cốt có thể theo con đường tu tiên, nàng phải cố gắng tu luyện sau này có thể trực diện đối mặt với kẻ thù và sát cánh bên cạnh Bách Hiên Quân.

Kiếp trước Bách Hiên Quân chàng là một trong số ít những thiếu niên có thiên phú tu luyện cực cao của Cảnh Hòa, được cao nhân Phần Linh Vực có ý muốn dẫn đi.

Nhưng chàng đã từ chối, sau này khi hai người trở thành phu thê thì Bách Hiên Quân mới nói cho Ninh Sương biết. Đường Ninh Sương chính là nguyên do mà chàng từ bỏ con đường tu đạo thành thần.

Bách Hiên Quân nói rằng: " Ta không đi đâu cả tu tiên thành thần là gì chứ? Nàng ở đây ta sao có thể đi? Đạo tâm ta không vững có đi cũng không thành sự, ta chỉ muốn ở bên cạnh thê tử cùng nàng sống những ngày yên ổn bình yên "

Đường Ninh Sương uống qua chén trà thứ 3, nàng trầm ngâm suy nghĩ quyết định rằng sẽ rời đường phủ đi cầu tông môn tu hành.

Nàng không biết sẽ đi bao lâu nhưng khi nào nàng có đủ thực lực rồi nàng sẽ quay trở về.

Đường Ninh Sương không muốn vì mình mà khiến chàng bỏ lỡ một tương lai sáng lạng.

Gia nhập vào Phần Linh Vực thì chàng có lẽ thực lực tăng cao, khi đối mặt với sự tạo phản của Bách Nam Kiệt chàng sẽ có thể ngang bằng mà đối kháng với hắn. Sự quyết định rời đi của nàng sẽ giúp Bách Hiên Quân không có sự do dự mà đến Phần Linh Vực.

Nàng quyết không muốn để những bi kịch ở kiếp trước lập lại, ma thần pháp lực cao ư? Nàng không tin hắn không có điểm yếu.

Nàng quyết định sẽ rời phủ đi về phía Tây đến Minh Lam Tông tham gia vào buổi sát hạch tuyển đệ tử.

Nàng không biết thiên phú mình tới đâu nhưng nàng sẽ cố gắng hết khả năng khó khăn tới đâu nàng cũng không lùi bước, dù hiện tại chỉ ở luyện khí tầng 2 nhưng mà không sao từ đây tới ngày dự tuyển còn tận hai tháng nữa mà, nàng đã chuẩn hành lý hết rồi tối nay nàng sẽ đi ra ngoài tu luyện rèn luyện nâng cao tu vi.

Bước chân từ xa vang lên Đường Ninh Sương liếc mắt nhìn nhận ra người đến là A Tuyết, ả ta bưng trên tay một mâm gỗ nhỏ mở cửa bước vào đặt trên bàn.

" Cơm tối của tiểu thư, ngài dùng đi tôi còn thu dọn nữa "



Nhìn trước mặt cái gọi là cơm tối, một bát cơm trắng một dĩa rau xào thêm một cái trứng luộc đây là cơm tối của nữ nhi nhà thừa tướng ư? Thôi bỏ đi kiếp trước nàng luôn nhẫn nhịn mà sống như này mà luôn ăn trong phòng, đến cả món ăn cũng không dám đòi hỏi.

Đường Ninh Sương nhếch mày gương mặt biểu lộ rĩ sự chán nản thất vọng, nếu đã được trùng sinh rồi thì nàng sẽ không nhúng nhường chịu thiệt ngu ngốc như trước kia nữa. Mang danh là trưởng nữ của phủ thừa tướng đến cả bữa ăn cũng bị áp bức thì không nên rồi nàng sẽ cho người nhà yêu quý thấy nàng không còn là Đường Ninh Sương của trước đây nữa, trước khi rời đi nàng sẽ chọc tức bọn họ một phen nghẹn họng.

Ninh Sương đột nhiên đứng dậy bước chân rời khỏi phòng, A Tuyết không hiểu cô định làm gì đi đâu cũng bước chân đi theo sau.

" Tiểu thư! Tiểu thư! Tiểu thư.... đợi tôi với

người đi đâu vậy?.....Tiểu thư "

Nàng không đáp lại cứ thế mà đi thẳng một mạch tới phòng lớn nơi cả gia đình Đường gia dùng bữa

Nàng nhìn thấy bọn họ đang vui vẻ ăn cơm tối, sự xuất hiện của nàng hình như đã phá vỡ bầu không khí vui vẻ này phải, bọn họ nhìn thấy nàng gương mặt như đông cứng sắc mặt vừa ngạc nhiên vừa khó xử.

Ninh Sương đi tới lễ phép hành lễ chào hỏi.

" Tổ mẫu, phụ thân, đại ca, nhị muội, tam đệ Ninh Sương đặc biệt đến ăn tối cùng mọi người đây "

Nàng mỉm cười dịu dàng y đối mặt với bọn họ.

Đường Khuynh Yên nháy mắc liền khó chịu, ngỡ ngàng trước thái độ ung dung mặt dày của vị đại tỷ này.

" Đại tỷ sao tỷ không ở phòng ăn mà lại tới đây? Có phải A Tuyết không mang cơm cho tỷ không? "

Nàng ta nhìn cảnh cáo sang A Tuyết, A Tuyết liền cúi đầu lên tiếng giải thích.

" Oan cho nô tỳ quá, nô tỳ đã mang cơm lên cho đại tiểu thư dùng nhưng người không dùng mà nhất quyết đi tới đây nô tỳ không cản được "

Đường Ninh Sương không quan tâm lời nói của hai người bọn họ, nàng nhìn một lượt không có ghế cho nàng ngồi, được rồi nàng tự mang tới vậy.

Nàng quay lưng đi thoáng sau đã quay lại với một cái ghế, đi tới bàn nàng đặt ghế xuống giữa Đường Khuynh Yên và Đường Minh Thành, ung dung mà ngồi xuống.

" Nay quá vừa kịp lúc thức ăn ngon thế này mà mọi người không gọi con tới ăn cùng, A Tuyết đi lấy cho ta bát đũa tới đây "

A Tuyết đứng im nhìn sắc mặt của mọi người, Ninh Sương cau mày quay đầu lại cho ả ta một ánh mắt đe dọa, nàng nói nhẹ nhàng như vậy mà không nghe? Nô tỳ mà dám không nghe lời chủ nhân là do nàng quá hiền lành yếu đuối sao?

A Tuyết giật mình bởi ánh mắt của nàng, lúng túng quay lưng đi lấy bát đũa.

Đường Ninh Sương ngồi ăn rất tự nhiên không cần ai mời nàng ăn no cái bụng rỗn là được, sau khi ăn no bụng nàng vui vẻ rời đi, để lại một bàn người ngồi ngơ ngác.

Mâm cơm này chắc có lẽ chỉ có mình nàng là ngon miệng thôi nhìn những người khác hình như họ không vui lắm đũa cầm lên lại dừng giữa chừng rồi đánh ánh mắt qua qua rồi nhìn nàng, mặc kệ.