Hiệp Ninh thở dài một tiếng, nói rằng bây giờ chỉ còn cách hai nhà đều cùng nhau bỏ xứ trốn đến một nơi thật xa.
- ""Bỏ trốn khỏi đất kiến nghiệp ư?" . Cả ba mẹ con nhà Độc Cô đồng thanh thốt lên , ngạc nhiên trước lời đề xuất đó, trong lòng rất nhiều điều muốn hỏi. Thúy Nga hiện đang là người đứng đầu phủ Độc Cô, chuyện hương hỏa nhanh khói cho tổ tiên dòng tộc đều là một tay bà làm cả. Bây giờ bỏ xứ rời đi cũng có nghĩa là mồ mả tổ tiên không ai chăm sóc, rất nhiều vấn đề phải buông bỏ. Bà tâm tư, từ tốn bước lên trước một bước, hướng ánh mắt về phía Hiệp Ninh mà nói.
- " Nếu bỏ trốn , vậy thì bỏ trốn đi đâu bây giờ?"
Hiệp Ninh lại trầm ngâm, ông ta tặc lưỡi một cái.
- " Nhà của lão bỏ trốn đi đâu thì lão đã có kế sách, còn việc nhà Độc Cô phu nhân trốn đi đâu thì lão nghĩ chỉ có thể đi xuống Giao Chỉ đoàn tụ với tiết độ sứ Đại Nhân. Nơi ấy tuy vẫn thuộc quyền cai quản của Đông Ngô, nhưng xem như là vùng cực nam xa xôi . Tới Giao Châu cũng có nghĩa là rời khỏi Trung Nguyên, đủ xa để thoát khỏi nanh vuốt của kẻ thù. Không biết ý của gia đình thế nào?"
Thời phong kiến, việc bỏ nhà đi di cư đến một nơi xa không phải là một việc dễ dàng gì. Nếu không phải là hoàn cảnh bắt buộc, thì không ai muốn bỏ xứ đi cả. Thúy Nga quay sang nhìn con gái mình, lòng tràn đầy yêu thương. Yên Nhiên trong tay bà là cành vàng lá ngọc, bà nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa, làm sao có thể đưa viên ngọc quý này vào tay tên Ninh Thạnh bạo hành kia được? Hoàn cảnh của bà lúc này có lẽ là không có sự lựa chọn nào khác, việc bỏ xứ chạy trốn là điều hợp lý hơn cả. Bà lúc này lại quay sang nhìn Diệp Lan, trong lòng nhớ đến điều gì đó mà hỏi.
- " Nếu chúng ta bỏ trốn xuống cực nam Giao Chỉ đoàn tụ với hài tử của ta, thì con cũng không phải sống cuộc sống xa chồng nữa. Ta nghĩ rằng đây có lẽ cũng là một điều tốt đẹp, con có muốn đi cùng ta không?"
Diệp Lan trong lòng thực sự cũng không có nhiều suy nghĩ, nghe mẹ chồng nói vậy thì tròn xoe mắt.
- " Mẹ à , mẹ nói thế có nghĩa là mẹ đã đồng ý với việc bỏ trốn rồi sao?"
Thúy Nga gật đầu, ánh mắt buồn thăm thẳm.
- "Đi thôi, chứ làm sao mà ở lại đây được? Mặc dù rời đi thì phải từ bỏ hết mọi thứ, nhưng ta không thể hy sinh con gái ta được. Xuống dưới Giao Chỉ tuy xa xôi , nhưng chúng ta sẽ được sống cuộc sống đoàn tụ với nhau, như vậy không phải là tốt hơn sao?"
Nói đoạn lại bước tới nắm tay của Diệp Lan, ánh mắt yêu thương trìu mến.
- " Ta rất mong một ngày nào đó con sẽ sinh cho gia tộc ta một hài tử nối dõi tông đường. Đó không chỉ là ước mơ của một mình ta, mà cũng là ước mơ của con nữa, đúng không?"
Diệp Lan siết chặt bàn tay, rưng rưng nước mắt , nàng nhìn mẹ chồng của mình mà nghẹn ngào.
- " Vâng thưa trượng mẫu, được sống một cuộc sống êm đềm hạnh phúc, gia đình đoàn tụ có nhau luôn là ước mơ của con. Con cũng rất mong muốn có được một hài tử nối dõi tông đường nhà Độc Cô, muốn được làm một người mẹ bình thường như bao nhiêu người phụ nữ khác. Con thật sự rất muốn, rất muốn được trong cuộc sống bình dị như vậy"
Đôi dòng nước mắt của Diệp Lan chảy ra rớt xuống bàn tay mẹ chồng, nắm tay nàng siết chặt hơn. Đối với nhiều người, việc bỏ xứ ra đi là điều đau khổ, và gia đình Độc Cô cũng vậy. Nhưng trong cái đau khổ ấy, dường như lại mở ra được một niềm vui lớn , niềm vui hạnh phúc đoàn tụ lớn lao. Diệp Lan gạt nước mắt, gật đầu thút thít nói tiếp.
- "Việc được đoàn tụ với phu quân không phải là điều mà tất cả chúng ta đều luôn mơ ước hay sao? Nếu việc bỏ trốn này mà có thể thực hiện được giấc mơ đoàn tụ, thì đây rõ ràng là điều tốt nên làm , con hoàn toàn ủng hộ người."
Diệp Lan đã đồng ý đến kế hoạch này, Thúy Nga lúc này lại nhìn sang Yên Nhiên, chưa nói gì mà đã thấy Yên Nhiên gật đầu rồi, thì cũng đâu còn gì để bàn luận nữa. Cả nhà ba người đã chấp nhận kế hoạch bỏ trốn Thúy Nga liền quay sang phía Hiệp Ninh mà cúi đầu.
- "Chúng ta đã quyết định thuận theo ý muốn của lão huynh , xin lão huynh hãy bày đường giúp chúng ta trốn về phương Nam đoàn tụ với người nhà, ta thật sự cảm ơn huynh."
Hiệp Ninh đang suy nghĩ những chuyện mình làm, quay sang thi lễ trả.
- "Nếu như gia đình đã đồng ý với kế hoạch của lão già này, thì hãy cho lão già một chút thời gian nữa để tính kế"
Nói xong lại ngồi phệt đấy, vuốt râu suy nghĩ. Thúy Nga hiểu rằng người đàn ông kia đang tiếp tục nghĩ cách để cho gia đình mình trốn khỏi Kiến Nghiệp , lại tự tay châm trà cho người đàn ông ấy. Hiệp Ninh lại nâng ly trà lên uống cạn, trong lòng tính toán thật kỹ lưỡng. Về lý mà nói, thì nhà Độc Cô không phạm bất cứ tội lỗi gì , cho nên muốn rời Kiến Nghiệp đi đâu là quyền của họ , không ai được phép ngăn cản. Nhưng đó là trên lý thuyết , còn thực tế nếu bà ấy rời đi thì cái tên tổng quản nội cung kia sẽ giở trò. Vì vậy mà nói, cuộc bỏ trốn lần này không phải là bỏ trốn triều đình, mà là bỏ trốn khỏi móng vuốt của tên thái giám gian xảo. Hiệp Ninh vuốt râu trầm ngâm, đánh giá đối thủ của mình lần này là một kẻ thực sự quá tầm, không thể không vận hết toàn bộ trí lực, quay sang nhìn Thúy Nga mà bảo.
- "Độc cô lão phu nhân, chắc người cũng biết tên Ninh Sơn kia nổi tiếng nham hiểm độc ác, và rất nhiều mưu kế. Vì vậy mà nói , muốn vượt mặt hắn bỏ trốn khỏi Kiến Nghiệp thì phải tính toán thật kỹ lưỡng, vạch ra kế hoạch chu đáo. Phải đưa ra một kế hoạch mà trong mưu kế có mưu kế, trong cạm bẫy có cạm bẫy, thì may ra mới có thể lừa được cái tên độc ác kia."
Thúy Nga biết rằng mình không giỏi bày mưu tính kế , mọi hi vọng đều trông đợi hết cả vào người đàn ông trước mặt , bà ta lại cúi đầu thi lễ.
-" Lão huynh , mọi chuyện đều trông cậy hết ở huynh. Cả ba người gia đình ta sẽ nghe theo sự sắp đặt của huynh, xin lão huynh cứ nói."
Hiệp Ninh đôi mắt ưu tư, vận hết trí lực suy nghĩ trong đầu. Ông ta đang tính toán lại sự việc, kiểm kê xem những gì mình có thể sử dụng, và những gì mình Không thể chạm tới. Ông ta lúc này lại hỏi tiếp.
- "Độc cô lão phu nhân, có phải cái tên thái giám kia cho chúng ta 10 ngày để suy nghĩ, 10 ngày sau phải trả lời hắn có đúng không?"
Hiệp Ninh muốn hỏi chắc lại về vấn đề này, bởi vì ông ta sẽ sử dụng 10 ngày này thật tốt. Thúy Nga nghe vậy thì lại gật đầu , mà hai đứa con của bà cũng gật đầu theo.
- " Đúng vậy, hắn cho chúng ta 10 ngày suy nghĩ , và bảo rằng 15 ngày nữa sẽ tổ chức lễ thành hôn."
Hiệp Ninh gật đầu, vậy đúng là còn 10 ngày để xử lý tình hình. Sau khi xác nhận được mình có 10 ngày để hành động, ông liền đứng dậy bước về phía ba mẹ con mà nói.
- " Tên Thái giám kia rất là đa nghi , hắn chắc chắn sẽ đề phòng đủ chuyện . Vì vậy việc đầu tiên chúng ta phải làm là khiến cho hắn bớt đi sự nghi ngờ. Trong ba ngày đầu mọi người phải ra ngoài mua sắm, ra vẻ như là chuẩn bị đám cưới, để cho hắn nghĩ rằng chúng ta đã thuận tình mà lơi là cảnh giác, mọi người có làm được không?"
Ba mẹ con thoáng nhìn nhau , hiểu được ý nghĩa liền lập tức gật đầu.
- " được, chúng ta sẽ làm như ý của lão huynh đã đề ra, xin lão huynh nói tiếp."
Hiệp Ninh gật đầu, lúc này lại dặn tiếp.
- " Nhớ rằng ra ngoài nói là sắm sửa chuẩn bị cho đám cưới , nhưng không được nói là đám cưới với ai , tạo cảm giác vừa thật vừa hư khiến người ta lạc lối. Làm như vậy để cho kẻ thù nửa tin nửa ngờ, mơ hồ không biết đâu thật đâu giả, như vậy tạo thuận lợi cho chúng ta hành sự. Sau khi qua 3 ngày đầu đó hoàn thành, chúng ta còn 7 ngày nữa thì kế hoạch sẽ là như thế này..."
Thế là hiệp Ninh cùng ba mẹ con kia bu lại xì xầm nói nhỏ, không dám nói to sợ người khác nghe thấy. Hiệp Ninh xì xầm nói một hồi rất lâu, vạch ra kế hoạch rất tỉ mỉ rõ ràng. Sau khi đã nói xong hết , ông ta liền hỏi lại cho chắc chắn.
- " mọi người nghe kế hoạch rồi , đã nhớ hết chưa ? Đã đồng ý với kế hoạch này chưa?"
Ba người phụ nữ lập tức gật đầu, bọn họ cảm thấy kế hoạch này rất tốt , đều không phản đối gì. Thúy Nga nghe kế hoạch cảm thấy có vẻ chắc chắn, trong lòng rất biết ơn, hướng Hiệp Ninh cúi đầu thi lễ nói.
- "Đa tạ lão huynh đã giúp đỡ . Gia đình ta trong lúc khốn khó , may nhờ có lão huynh xuất hiện , ơn này ta không biết lấy gì báo...."
Thúy Nga chưa kịp nói, xong Hiệp Ninh đã xua tay, khuôn mặt nghiêm túc mà lắc đầu.
- "Thôi đừng nói những lời dài dòng nữa. Đại nạn đang ở trước mắt, cứ khi nào trốn thoát đi được rồi tính. Bây giờ lão già này cũng phải về nhà để thu xếp việc nhà, chuẩn bị bỏ trốn cùng gia đình Độc Cô. Thôi thì cứ kế hoạch cứ như vậy, mấy ngày nữa gặp lại."
Nói đoạn quay lưng bước đi , ra vẻ gấp gáp. Ba mẹ con tận tay đưa tiễn ông ta ra tới tận cửa, bọn họ ai lấy cũng đang lo lắng, nhưng cũng rất hi vọng về một kế hoạch thành công.