Hiệp Ninh là một lái buôn lão làng, ông ta với nhà Độc Cô có mối quan hệ thân thiết. Không phải là mối quan hệ về lợi ích tiền bạc vật chất, mà là mối quan hệ về lợi ích tình cảm là chính. Hiệp Ninh buôn bán không hề nhờ vã Độc Cô Tổng bất kỳ điều gì, mà Độc Cô Tổng cũng không nhận được lợi ích gì từ việc buôn bán của Hiệp Ninh. Mối quan hệ của họ đơn thuần là bạn bè. Hôm nay Hiệp Ninh tới chơi nhà, cũng chẳng qua là tới ghé thăm trò chuyện, ông không hề có mục đích lợi dụng gì cả. Lúc này ông đang đợi người hầu ra bẩm báo, ánh mắt nhìn quanh một lượt phủ Độc Cô, hoài niệm về quá khứ 10 năm trước. Hồi đó khi Độc Cô Tổng còn sống, thì người ra đón tiếp ông sẽ chính là vị quan tam phẩm Võ Hoàng kia. Thoáng chút đã 10 năm trôi qua, người bạn thân khi xưa vốn đã không còn nữa, để lại trong lòng ông ta một ký ức hoài niệm xa xăm. Đang chìm trong dòng hoài niệm, thì gia nhân của phủ Độc Cô đã tới nơi và cắt ngang dòng cảm xúc.
- "Thưa tiền bối, chủ của tiểu nhân có lời mời, xin tiền bối theo tiểu nhân vào trong nhà uống nước."
Vẫn như những lần tới chơi trước , vẫn là lời mời vào trong phòng khách uống trà như vậy, dường như đã quá quen thuộc rồi. Hiệp Ninh gật đầu ừ một tiếng , rồi đi theo gia nhân vào bên trong. Người thương buôn đi qua những đoạn đường mà với ông đã quá quen thuộc . Khi tới phòng đón tiếp khách, vừa bước chân vào phòng khách đã thấy gia đình ba người nhà Độc Cô đang đứng đó rồi , ông ta liền cúi đầu thi lễ.
- " Thưa lão phu nhân , tại hạ hôm nay lại ghé chơi đây."
Thúy Nga vừa thấy ông ấy đã chỉ tay sang ghế bên cạnh mà nói.
- " lão huynh lại sang chơi đấy à? Mời lão huynh ngồi, rồi chúng ta hẳn từ từ đàm đạo"
Hiệp Ninh không để ý những chuyện xung quanh, vì mọi chuyện trước giờ đều y như vậy, không có gì khác lạ cả. Ông từ từ tiến vào ghế và ngồi xuống như những lần trước. Thúy Nga thấy ông đã ngồi rồi, lúc này liền vẫy tay ra hiệu. Sau cái vẫy tay ấy, lập tức gia nhân đi ra ngoài hết cả , tự động đóng cửa lại , căn phòng trở nên kín đáo. Hiệp Ninh nhìn thấy mọi chuyện thật kỳ lạ , khuôn mặt ngơ ngác quay sang Thúy Nga mà hỏi.
- " Thưa lão phu nhân, chuyện này là thế nào ? Tại sao lại đóng cửa như vậy?"
Sự ngơ ngác của Hiệp Ninh càng lúc càng nhiều , khi mà Thúy Nga lúc này từ từ đứng dậy, và cả hai đứa con của bà ta đều xếp thành một hàng ngang đứng trước mặt mình. Ông ta ngơ ngác đã càng ngơ ngác hơn , chưa kịp hỏi gì thì bất ngờ cả ba mẹ con quỳ xuống dưới ông ta mà rên rỉ.
- "Hiệp Ninh lão huynh, cầu xin hãy cứu giúp mẹ con chúng ta , cầu xin ông hãy giúp chúng ta thoát được kiếp nạn này. Ta cầu xin ông..."
Ba người phụ nữ gãy quỳ xuống cúi đầu vái lạy khiến cho Hiệp Linh giật nảy mình. Ông bật dậy khỏi ghế, vội quỳ xuống trước mặt bọn họ mà nói.
- " Lão phu nhân có gì từ từ nói , tiểu nhân không nhận nổi đại lễ này đâu."
Thúy Nga vẫn quỳ đó, đầu chạm đất mà khóc lóc nói.
- "Hu hu... Nếu ông không giúp ta , ta tuyệt đối không đứng dậy, ta sẽ quỳ mãi ở đây."
Thúy Nga khóc lóc cầu xin, đây là cái cách người vợ cao quý của một quan tam phẩm đang cầu xin một người thương buôn bình thường ư? Hiệp Ninh nhăn nhó, nhìn thấy nước mắt của người phụ nữ cũng đã tuôn ra rồi, khiến cho ông ấy trong lòng rất khó xử. Ông ta không biết thế làm thế nào , đành phải chấp nhận mà gật đầu.
- "Được rồi , chỉ cần ta có thể giúp được ta nhất định sẽ giúp lão phu nhân , chỉ xin lão phu nhân đứng dậy đi, đừng quỳ lạy trước mặt ta nữa."
Hiệp Ninh dù không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng trong lòng cũng đoán được đây là một chuyện gì đó rất lớn. Tuy không biết có thể giúp được hay không, nhưng không thể cứ để người phụ nữ ấy quỳ trước mặt mình như vậy, nên ông đành cắn răng gật đầu đại cho xong. Thúy Nga thấy Hiệp Ninh đồng ý thì mừng rỡ, đưa tay gạt nước mắt , mà hai đứa con của bà cũng dìu bà đứng dậy. Hiệp Ninh nhìn khuôn mặt đẫm nước mắt của người phụ nữ ấy, dù không hiểu chuyện gì nhưng cũng cảm thấy rất là đau lòng, ngập ngừng hỏi.
- " Được rồi , có chuyện gì xin lão phu nhân cứ nói, tiểu nhân đang đợi để nghe đây. "
Thúy Nga lúc này mới lấy lại bình tĩnh, từ từ kể chuyện.
- " không giấu gì lão huynh, chuyện là như thế này..."
Thúy Nga kể lại toàn bộ mọi chuyện mà gia đình Độc Cô đang phải vướng vào, tất cả mọi chuyện đều kể lại cho Hiệp Ninh nghe, Không sót một câu. Sau khi kể xong, Thúy Nga lại cúi đầu thi lễ.
- "Tính mạng con gái của ta đang gặp nguy hiểm, cầu xin lão huynh hãy giúp đỡ bày cho ta một con đường sống."
Hiệp Ninh nghe xong mọi chuyện giật nảy mình, loạng choạng lùi về suýt nữa té . Ông ta run rẩy bám lấy cái bàn, nhìn người phụ nữ trước mặt mà nhăn nhó.
- " Lão phu nhân à, cái này rõ ràng không phải là nhờ vả, mà người đang dồn ta vào chỗ chết phải không? Ta chỉ là một thương buôn nhỏ bé, làm sao có thể đương cự với tổng quản nội cung cơ chứ? Xin bà hãy tha cho lão già tội nghiệp này đi , ta không dám chống đối với ông ta đâu"
Vẻ mặt sợ hãi và nhăn nhó của Hiệp Ninh hiện rõ ra ngoài , chân tay run rẩy còn đứng không vững. Thế nhưng lúc nãy ông đã hứa rồi , không lẽ nuốt lời ? Với lại dường như Thúy Nga không còn biết trông chờ vào ai nữa , chỉ còn biết trông cậy người đàn ông trước mặt mình, bà ta bước tới gần mà nói.
- " Lão huynh, xin đừng bỏ rơi mẹ con chúng ta. Nhớ ngày xưa con trai duy nhất của lão huynh gặp nạn, lúc đó cũng may có phu quân ta cứu cho một mạng nên dòng họ nhà huynh mới còn giữ lại được hương hỏa. Bây giờ đến lúc con gái ta gặp nạn, huynh chẳng lẽ lại nhắm mắt làm ngơ hay sao? Như vậy há không phải là kẻ vong ơn bội Nghĩa à?"
Hiệp Ninh loạng choạng run rẩy , ông ta cố gắng ngồi vào ghế bắt đầu thở dốc. Quả thật là không sai , giữa hai gia đình này có ân tình sâu đậm. Năm xưa con trai duy nhất của ông ta không may gặp nạn, chính là nhờ Độc Cô Tổng vô tình có mặt ở đó cứu giúp, nên trong lòng ông ta luôn ghi nợ ân nhân của mình. Ông ta còn nợ gia đình độc cô một mạng, là mạng của đứa con trai duy nhất, bản thân ông ta luôn muốn có một cơ hội nào đó để đền đáp ơn cứu mạng to lớn, nhưng chưa có dịp. Bây giờ đến lượt nhà Độc Cô gặp nạn , nhưng cái nạn này quá sức của ông khiến cho ông ta vô thức từ chối. Bây giờ lấy lại bình tĩnh, ông ta cảm thấy mình nên liều mạng để mà trả ơn. Suy nghĩ như vậy, dù rằng sợ lắm, nhưng vẫn nhìn sang Thúy Nga mà hỏi.
- " được rồi, lão sẽ giúp , nhưng cho lão hỏi một chút. Vậy chuyện thánh chỉ ban hôn là chưa có, đúng vậy không?"
Thúy Nga thấy ông ấy đã đồng ý giúp đỡ thì mừng rỡ, lập tức gật đầu , khuôn mặt cam đoan.
- "Đương nhiên là chưa có rồi . Nếu như thánh chỉ đã ban hôn, ta làm sao dám chống lại chứ?"
Hiệp Ninh thở dài một cái , khuôn mặt giãn đi một chút, nhẹ gật đầu.
- "Nếu... Nếu là chưa có thánh chỉ, vậy thì vẫn còn có cơ hội để làm điều gì đó. Lão phu nhân để cho ta ngồi tĩnh lặng một chút , ta nghĩ ra được cách sẽ lập tức nói ngay. "
Như vậy tức là hiệp Ninh đã đồng ý giúp đỡ. Thúy Nga mừng rỡ vô cùng, vội vàng chạy lại tự tay rót trà cho Hiệp Ninh uống. Hiệp Ninh nhìn thấy hành động đấy, lúc này không còn giữ lễ nghĩa gì cả, cũng tiện tay cầm ly trà lên uống. Chứ nếu bình thường thì ông ta sẽ không dám nhận đại lễ này đâu. Thúy Nga đứng bên cạnh chờ đợi , cứ như là một nha hoàn đang đợi chủ nhân của mình vậy. Bà biết rằng bà chỉ là một người phụ nữ nhỏ bé, không đủ trí tuệ để đấu lại với tên tổng quản nội cung . Nhưng Hiệp Ninh thì khác , ông ấy lăn lộn trong thương trường đã lâu, cho nên trong bụng lắm mưu nhiều kế , có thể vạch ra cho bà một con đường để thoát thân. Hiệp Ninh uống cạn ly trà rồi đặt xuống, lại quay sang nhìn ba người phụ nữ đang đứng bên cạnh chầu trực. Ông hiểu rằng cả ba người phụ nữ ấy đều đã đặt niềm tin vào ông rất nhiều, thế nên không thể để họ thất vọng được. Trong lòng dù biết rằng đối đầu với tổng quản Nội Cung là một chuyện vô cùng nguy hiểm, và tên tiểu nhân ấy có thể trút giận lên gia tộc của ông ta bất cứ lúc nào. Trong đầu ông ta thoáng nghĩ đến một điều gì đó , lúc này tặc lưỡi một cái.
- " Tên tổng quản Nội Cung ấy không phải là kẻ có thể gây thù. Vậy nên bây giờ lão giúp nhà Độc Cô, thì lão cũng sẽ trở thành kẻ thù của tên Thái giám tiểu nhân ấy. Thôi thì đã chung thuyền với nhau rồi, chỉ còn một cách là cả hai nhà chúng ta đều cùng nhau bỏ trốn khỏi đất Kiến Nghiệp này mà thôi".