Bạch Đạo Sư

Chương 219: Gặp Lại Song Thân.




Bóng đêm buông xuống, làng Thạch Thần chìm trong bóng tối . Tiếng ễnh ương kêu, tiếng cóc kêu, và cả tiếng côn trùng trong đêm đã bắt đầu kêu tựa như một bản nhạc đồng quê. Bóng tối bình yên đến lạ thường đã phủ xuống ngôi nhà của Trần Viện . Tối nay Trần Đú Cần lại không có nhà , dạo này nó trở thành ông chủ của một quán nước khiến nó cảm thấy oai phong lắm . Nó hay đi nhậu buổi tối với bạn bè để khoe khoang sự nghiệp,và tối nay nó cũng thế . Hai vợ chồng Trần Viện thắp đèn lên, ánh đèn le lói trong ngôi nhà nhỏ của hai vợ chồng già , nhìn bình thường thì tưởng rằng hiu quạnh , nhưng trong lòng hai người họ đang rất hạnh phúc . Cuối cùng sau những khổ đau trải qua họ đã có được cảm giác bình yên. Khi mà con gái họ đã có được một người chồng tài giỏi , khi mà con trai họ đã chịu chí thú làm ăn và trở thành một chủ quán bán nước giải khát, thu nhập ổn định . Mọi việc trước mắt bây giờ chỉ là cưới vợ cho thằng bé nữa mà thôi , chính vì thế mà khoảng thời gian gần đây đôi vợ chồng này thường hay cười vui vẻ . Tối nay , trong ngôi nhà ấy , hai vợ chồng đang ríu rít cười nói với nhau thì chợt ở bên ngoài nghe tiếng gọi nhỏ.

- " phụ thân , mẫu thân, hai người có trong nhà không?"

Vợ chồng Trần Viện đang cười nói thì khựng lại, nghe tiếng gọi này thì cảm giác rất là quen thuộc . Bọn họ lặng người nhìn nhau , đôi mắt tròn xoe như đang trong trạng thái bất ngờ cao độ. Hai người họ không nói với nhau câu nào nhưng dường như đã hiểu ý , đều dìu nhau đứng dậy đi ra ngoài . Vừa bước ra ngoài cửa , cả hai nhìn ra ngoài quan sát. Ngay bên ngoài cửa , nấp sau cánh cửa ấy là một bóng hình quen thuộc, một người con gái trong bộ thư sinh màu trắng. Nàng xinh đẹp với mái tóc xõa dài bạc trắng ra phía sau đang nở một nụ cười về phía vợ chồng Trần Viện. Thoáng nhìn trang phục tuy không quen thuộc, nhưng khi nhìn vào khuôn mặt ấy thì bọn họ giật mình thốt lên.

- " ôi trời ơi, con gái của ta . Thực sự là con sao ?"

Không sai , trước mắt họ chính là một mỹ nữ xinh đẹp , là đứa con gái mà họ sinh ra và chăm lớn , tên nàng là Trần Thị Thu. Hôm nay nàng trở về thăm cha mẹ, nhưng nàng không mặc bộ đồ bình thường của mình mà lại mặc một bộ thư sinh màu trắng . Nàng bây giờ không còn sở hữu mái tóc vàng như lá mùa thu của nàng nữa , mà bạc trắng như cước vậy . Vợ chồng Trần Viện giật mình lo lắng gì đó, bọn họ kéo con gái của mình vào trong nhà mà vội đóng cửa lại , trước khi đóng cửa còn ngoái đầu ra nhìn xem có ai không . Sau một lượt quan sát kỹ lưỡng, cảm thấy an tâm rồi lại mới đóng cửa và chốt bên trong . Lúc này vợ chồng Trần Viện tới níu lấy tay người con gái ấy, nước mắt rưng rưng mà nói .

- "Thu nhi , có phải là con không? Sao tóc con lại bạc trắng như thế này , chuyện gì đã xảy ra với con ?"

Người ta tin rằng những người gặp phải nỗi đau khổ cùng cực có thể khiến tóc họ bạc trắng chỉ sau một đêm, vợ chồng Trần Viện đang nghĩ đến điều này mà cảm thấy đau xót vô cùng. Thu nhi nắm lấy bàn tay của mẹ, nước mắt rưng rưng hạnh phúc . Nàng khẽ lắc đầu mà nói .

- "những chuyện khổ đau đã qua rồi, trước mặt chỉ còn hạnh phúc và yêu thương mà thôi . Xin cha mẹ đừng nói về chuyện cũ nữa"

Vừa nói xong, cả gia đình ba người ôm nhau khóc rưng rức. Những giọt nước mắt rơi không ngừng, nhưng lại là những giọt nước mắt của hạnh phúc đoàn tụ. Tưởng rằng không còn gặp lại nhau được nữa, không ngờ lại có lúc trùng phùng khiến cho người ta cảm giác bất ngờ và xúc động.

Gia đình ba người trong khoảnh khắc chìm đắm bởi hạnh phúc đoàn tụ . Họ khẽ buông nhau ra , Thu nhi nhìn cha mẹ mình mà hỏi.

- " phụ thân ,mẫu thân, hai người vẫn khỏe chứ ? Con lo cho cha mẹ lắm "

Trần Viện và vợ mình mỗi người nắm lấy một bàn tay của con gái, nước mắt rưng rưng mà gật đầu .

- "cha mẹ bây giờ không phải rất tốt đó sao ? Thằng em trai con cũng đã có công việc làm ổn định , sắp tới chuẩn bị làm đám hỏi , sau đám hỏi đến sang năm là sẽ tiến hành làm đám cưới , con có thể tham dự được không?"



Hỏi vậy thôi, chứ trong lòng đã biết rõ câu trả lời. Thu nhi nghe vậy thì mím môi, nàng siết chặt bàn tay cha mẹ mình, khẽ lắc đầu.

- " hoàn cảnh của con chắc phu quân cũng đã nói với phụ mẫu biết rồi . Con làm sao có thể ở lâu được? Bây giờ về đoàn tụ với cha mẹ một chút con phải lập tức đi ngay , tránh việc tai vách mạch rừng, có người nhìn thấy "

Lời nói của nàng nói ra rất chân tình, cha mẹ nàng cũng nhanh chóng hiểu được điều ấy . Ông bà cũng không thể ép buộc, nhưng mới gặp nhau đây không được gặp lâu mà lại phải chia tay khiến lòng người không nỡ. Người mẹ xiết chặt tay con mà hỏi .

- 'chồng của con đối xử với con có tốt không ? Cuộc sống của con hiện giờ thế nào , có đau khổ vướng mắc gì không ? Hãy nói ra cho phụ mẫu biết"

Lời nói ấy là lời nói quan tâm của cha mẹ đối với con mình . Thu nhi siết chặt bàn tay của mẹ , nhẹ nhàng vỗ về trấn an.

- " Phụ mẫu yên tâm , con bây giờ may mắn cưới được một người chồng như ý. Chàng rất yêu thương và chiều chuộng con , đời này được làm vợ của chàng là một điều hạnh phúc mà không phải người con gái nào cũng có được . Con thật sự rất mãn nguyện , cha mẹ đừng lo cho con "

Nói xong thì mỉm cười, một nụ cười ngập tràn hạnh phúc . Nhìn vô khuôn mặt mãn nguyện ấy của Thu nhi , người mẹ cũng hiểu rằng con mình đang nói thật . Bà lại nhớ đến chuyện gì đó, đưa tay sờ vào bụng của Thu nhi mà hỏi .

- "ta nghe nói con đang mang thai, đi đứng phải cẩn thận , nhớ chăm sóc bản thân cho tốt đó. Có rõ chưa ?"

Vừa nói vừa sờ bàn tay vào bụng Thu nhi. Cái bụng lớn hơn bình thường và cứng , đây là triệu chứng của một người phụ nữ đang mang thai. Thu nhi nhìn mẹ mình với đôi mắt yêu thương , bà đâu biết cái thai này là giả. Nàng nâng khẽ bàn tay của mẹ lên , hôn nhẹ vào đó một nụ hôn nồng ấm mà nói .

- "mẫu thân, con biết rồi . Con sẽ chăm sóc tốt cho bản thân mình, cha mẹ cũng phải biết giữ gìn sức khỏe . Con bây giờ phải từ biệt cha mẹ mà đi , không thể ở lại lâu tránh việc đêm dài lắm mộng , có người nhìn thấy sẽ hủy hoại tất cả hạnh phúc mà chúng ta đang có"

Lời nói vừa dứt , vợ chồng trần viện đã rưng rưng nước mắt lại ôm chầm lấy con gái mình . Nàng mới tới chưa lâu, còn chưa kịp ngồi xuống đã nói lời từ biệt mà rời đi . Ba người lại ôm nhau xúc động, trong khoảnh khắc im lặng ấy, Thu nhi lại nói lời gan ruột tận đáy lòng .

- "con gái bây giờ phải đi về nhà chồng ở phương xa , cách biệt Không biết khi nào mới quay về gặp cha mẹ được. Con gái chỉ mong cha mẹ giữ gìn sức khỏe , đừng quá lo lắng cho con . Cuộc sống của con bây giờ rất tốt , không có điều gì phải hối hận cả . Nếu sau này có dịp, đất nước bình yên rồi , con sẽ trở về thăm phụ mẫu "



Nói xong thì tách ra . "Nếu sau này có dịp " ư? Rõ ràng là nói dối, làm gì có dịp nào nữa? Có lẽ đi bên cạnh Vạn Vân Phong nhiều mà nàng cũng bắt đầu biết nói những lời không thật. Thu nhi cảm thấy tim mình nghẹn lại, nàng khẽ quỳ xuống vái một lạy mà nói .

- "ơn sinh thành, ơn dưỡng dục yêu thương chưa kịp báo đáp , nay đã phải rời đi . Mong cha mẹ tha thứ cho tội bất hiếu của con gái , chưa kịp đền đáp công ơn trời biển . Tội bất hiếu này xin để kiếp sau con trả "

Vợ chồng Trần Viện nghe thấy thì vội vã tới đỡ con gái dậy, nước mắt rưng rưng lắc đầu mà nói .

- "không , con không phải là đứa bất hiếu. Con là đứa con gái tuyệt vời nhất trên thế gian này . Sinh ra được một đứa con gái như con chính là ân sủng của trời cao ban cho chúng ta . Chúng ta nào dám trách gì con chứ?"

Nói đoạn lại ôm nhau khóc. Tuy rằng cả ba đều không muốn rời xa , thế nhưng cái gì cũng phải tới lúc của nó . Không có buổi tiệc nào là không tàn , cũng đã đến lúc phải chia ly. Thu nhi lúc này bịn rịn nắm tay cha mẹ mà bước ra . Khi cánh cửa vừa mở , nàng lẫn đi trong bóng đêm rồi biến mất , để lại cha mẹ mình thương nhớ nhìn theo . Bọn họ ôm ấp vỗ về nhau, cảm thấy yên lòng vì con gái mình đã thực sự tìm được tấm chồng như ý, đối với họ như vậy là đã mãn nguyện rồi.

Trong bóng tối của làng Thạch Thần , bóng người con gái với mái tóc bạc trắng ấy lướt đi trong đêm. Khi đi đến một nơi thật vắng vẻ , cơ thể mỹ miều ấy tự nhiên chuyển đổi trở thành thân thể của một người đàn ông . Người đàn ông ấy lấy sợi dây cột cao tóc mình lên kiểu tóc thư sinh . Từ cơ thể của hắn , một linh hồn mỹ nữ với mái tóc vàng như lá mùa thu rời ra . Nàng lơ lửng bay tới trước mặt hắn rồi quỳ xuống, lạy hắn một cái mà nói .

- "cảm tạ ân công đã giúp đỡ tiểu nữ quá nhiều như vậy . Tiểu nữ không biết lấy gì đền đáp , chỉ hẹn người kiếp sau nguyện làm trâu làm ngựa hầu hạ người. Được như vậy, tiểu nữ cũng cam tâm tình nguyện"

Vạn Vân Phong nhìn Thu nhi quỳ trước mặt mình, hắn cúi xuống đỡ nàng dậy mà nói .

- "được rồi , cái câu làm trâu làm ngựa ta nghe nàng nói cũng mấy ngày nay , nghe đến phát nhàm. Ta không muốn nàng làm trâu làm ngựa , chỉ mong kiếp sau nàng được sống vui vẻ hạnh phúc là coi như đã đền đáp ta rồi"

Lời nói dịu dàng ngọt ngào êm ái như hắn vẫn thường nói với nàng . Thu nhi hạnh phúc ôm chầm lấy hắn. Khoảnh khắc nàng ôm lấy hắn , nàng cảm thấy có cái gì đó của hắn đâm vào bụng nàng. Thu nhi mỉm cười , trong lòng thích thú. Nàng biết cái đó là cái gì, và nàng cũng biết mình không dùng được cái đó , nhưng thực sự tác động đó lại khiến nàng cảm thấy vui . Nàng khẽ hôn lên má hắn , thì thầm vào tai hắn .

- "vậy... kiếp sau thiếp sẽ không làm trâu làm ngựa , thiếp sẽ làm vợ nâng khăn sửa túi cho chàng . Hoặc không thì làm vợ bé , hay làm nha hoàn gì cũng được, thiếp không ngại đâu. Thiếp nhất định sẽ sinh con cho chàng, sống hạnh phúc trọn đời với chàng. Thiếp yêu chàng mất rồi "

Lời tỏ tình trong giây phút cuối cùng, thú nhận tình yêu thương của mỹ nữ xinh đẹp khiến thứ gì đó thức tỉnh càng thêm thức tỉnh hơn . Hắn ôm siết nàng vào lòng , đặt lên nàng một nụ hôn nồng cháy, đôi môi cuốn lấy nhau . Trong khoảnh khắc hạnh phúc ấy, Thu nhi dần dần tan biến . Nàng đã mãn nguyện ở thế giới này rồi , không còn vương vấn gì nữa mà tan biến đi đến âm giới trình diện với diêm vương. Nàng thật sự kết thúc hành trình của mình ở dương gian , một hành trình đầy đau khổ. Giải thoát toàn bộ khổ đau.

Cũng là một kiếp nhân sinh.