Trong một phút yếu lòng , Vạn Vân Phong đã bị Thu nhi dụ khị mà hùm vốn làm ăn với Trần Đú Cần . Mọi chuyện ngay lập tức tiến hành, tất cả bắt đầu vào việc xây dựng mặt bằng để làm quán nước. Đặt thợ mộc làm bàn ghế, dựng cột xây dựng một quán nước ngay trước nhà của ông Năm thợ rèn . Mọi việc đều do đích thân Vạn Vân Phong sắp xếp và quản lý thi công . Xây dựng cửa tiệm, ngoài chuyện bàn ghế và các vật dụng làm quán, hắn còn mua thêm một cỗ xe bò để chặt mía ngoài rừng chở về. Ngoài ra , Trần Viện đang sở hữu 10 mẫu đất, đây là tài sản mà Trần Viện dùng số tiền sính lễ Đường Lược cưới Thu nhi mà mua. 10 mẫu đất này là 10 mẫu đất tốt dùng để trồng cây chứ không phải đất ruộng . Vạn Văn Phong liền chỉ đạo thuê người trồng mía trên một phần đất này để ổn định nguồn cung mà không phải đi xa , có thể vận chuyển gần hơn . Tất nhiên, mọi tiền công thuê người trồng này nọ, thuê người làm này kia đều phải tốn tiền. Số tiền đó trích trong tiền góp vốn , là số tiền mỗi bên đều góp vào một nửa . Tiền thì góp nửa, nhưng mọi công việc quản lý đều do Vân Phong làm hết, Trần Đú Cần chẳng biết làm một chút gì.
Sau khi mọi chuyện yên ổn . Ngày khai trương đầu tiên, mọi thứ đã sẵn sàng. Mía đã rửa sạch và chồng chất, bàn ghế chuẩn bị sẵn sàng , thậm chí còn bỏ tiền thuê luôn tiểu cô nương nhà thợ rèn ấy vô làm công bưng bê và trả tiền công với con số hấp dẫn . Ngày khai trương luôn luôn đông khách , không những cả ba người bắt tay làm việc mà thậm chí cả Trần Viện và vợ chồng ông Năm thợ rèn cũng ra phụ giúp . Việc người ta tới ủng hộ khai trương là một nét đẹp văn hóa, cho nên việc khai trương đông khách chưa phải là vấn đề gì đó quá mừng rỡ. Vạn Vân Phong biết điều này , nhưng những người kia thì không biết . Trần đú cần thấy ngày đầu tiên đông khách , tiền vào nhiều quá , thu được hẳn một nén bạc thì vui mừng khôn xiết . Nó giữ tiền kiếm được trong tay, đến cuối ngày nó đem về cho cha mẹ hắn một nửa , chỉ giữ lại một nửa . Vợ chồng Trần Viện thấy vậy thì vui mừng . Đây mới thật sự là những đồng tiền mà con ông kiếm được và đưa cho vợ chồng ông . Cầm đồng tiền ấy trong tay, ông rưng rưng nước mắt, nhưng là giọt nước mắt hạnh phúc. Không giống như những đồng tiền nó đi đánh bạc và mang về, cuối cùng lại gây ra một đại nạn cho gia đình. Những đồng tiền này đều là từ tiền bán nước mía trong quán nước mía mà chính ông đã hùm vốn cùng chàng thanh niên kia mở ra . Năm đồng này tuy không nhiều nhặn gì , nhưng đây là năm đồng tiền sạch, là đồng tiền mồ hôi công sức của thằng con ông đã kiếm về , đó là lý do ông khóc trong hạnh phúc . Vợ ông cũng hạnh phúc và con gái ông cũng rất là hạnh phúc . Vạn Vân Phong thì chưa nói trước được điều gì , bởi hắn biết ngày đầu tiên là ngày khai trương không nói lên được quá nhiều điều . Đến ngày thứ hai , khách vẫn đông nườm nượp. Số lượng bán được có giảm hơn chút ít , chỉ bán được 7 đồng , nhưng con số 7 Đồng này hắn tính toán mà trừ đi chi phí vẫn lời được 5 đồng ròng . 5 đồng ròng này một ngày vẫn là gấp đôi số tiền công bình thường của một người dân Giao Chỉ , như vậy thật sự vẫn rất tốt. Trần Đú Cần lại đem về cho cha mẹ 4 đồng mà giữ lại 3 đồng . Ông bà lại vui mừng rưng rức nước mắt. Ngày thứ ba quán bán được 8 đồng, con số này là một con số tuyệt diệu . Vạn Vân Phong cảm thấy lượng khách ra vào liên tục rất ổn định , nườm nượp như vậy mà thì thầm với Thu nhi điều gì đó, khiến nàng hạnh phúc lắm.
Một tuần sau, cảm thấy đã thật sự ổn định rồi, hắn thực hiện bước đi cuối cùng. Hắn tới gặp và nói với gia đình cả nhà ông Năm thợ rèn lẫn Trần Viện rằng quán như vậy là đã ổn định, mọi chuyện đều trông rất tốt đẹp hoàn hảo. Trần viện lúc này mới có can đảm mở lời bàn đến chuyện cưới xin với ông Năm thợ rèn . Gia đình ông Năm cảm thấy như vậy cũng tốt , mọi thứ đều thuận lợi , nhìn Trần Đú Cần chảy mồ hôi đầm đìa làm việc trong những lúc đông khách mà cũng hài lòng . Nó thực sự rất là siêng năng trong công việc này, như vậy là rất tốt. Không còn vướng mắc, vậy là hai gia đình bàn chuyện chọn ngày đám hỏi rồi tiến tới chuyện chọn ngày làm đám cưới. Lời hứa của Vân Phong với Thu nhi đã hoàn thành xong rồi , hắn lẳng lặng rời đi .
Ở một bìa rừng ngay ngoài làng Thạch Thần, trên một mô đất cao, có một người thanh niên trong bộ thư sinh màu trắng đang nằm tựa lưng trên cỏ . Những người bình thường nhìn thấy thì tưởng hắn nằm một mình, không biết hắn thực sự đang ôm một mỹ nữ vào lòng , rất là phong lưu. Mỹ nữ ấy xinh đẹp tuyệt vời, nàng sở hữu mái tóc vàng như lá mùa thu , cùng với đôi mắt đỏ như hồng ngọc và đôi môi chúm chím như đóa hồng nở ban sớm . Nàng tựa đầu vào ngực hắn, vui vẻ hạnh phúc , nằm gọn trong vòng tay yêu thương. Vòng tay hắn ôm lấy mỹ nữ trong lòng, khẽ mỉm cười hỏi.
- " mọi chuyện ta làm như vậy ,nàng đã hài lòng chưa ?"
Thu nhi nằm gục đầu trên ngực hắn, đôi môi chúm chím mỉm cười , ánh mắt hạnh phúc . Nàng gật đầu nói .
- "cảm ơn chàng đã giúp cho thiếp , cho gia đình thiếp. Bây giờ mọi chuyện đã thực sự yên ổn, em trai đã có công việc ổn định không còn lêu lổng và sắp tới chuẩn bị cưới vợ . Ân tình của chàng thiếp không biết phải đền đáp thế nào cho phải , chàng muốn thiếp làm gì bây giờ?"
Lời nói vừa xong , nàng bắt đầu ngồi dậy nhẹ nhàng cởi áo ra , thoáng chốc đã lộ ngực trần trước mặt hắn . Nàng đặt nhẹ một tay lên trái tim mình, tay còn lại chạm vào ngực hắn, nhìn hắn mà ngượng ngùng nói .
- "nếu... nếu chúng ta làm chuyện này , liệu có trái với lẽ tự nhiên ? Nếu chúng ta cùng nhau...liệu có bị làm sao không?"
Vạn Vân Phong mỉm cười dịu dàng, hắn nhẹ nhàng đưa tay nâng nhẹ đôi bầu tuyệt phẩm của Thu nhi mà nói .
- "nàng yên tâm, nàng sẽ không sao đâu. Chỉ có ta là bị trời đánh thôi "
Thu nhi nghe không rõ, chưa xử lý kịp thông tin, vẫn đang đắm chìm trong hạnh phúc mông lung. Nàng cười, tiếng cười thẹn thùng mà mấp máy đôi môi.
- "vậy ... Chỉ vậy thôi à ?"
Dường như nàng chưa nhận ra vấn đề gì, trong phút chốc xử lý thông tin xong, nàng giật mình hai tay che ngực bật dậy rời xa hắn ba thước. Khuôn mặt hoảng sợ mà nói .
- "cái gì..? Trời đánh ư ? Không được , nhất định không được"
Trong thoáng chốc , chiếc áo của Thu nhi được tái tạo lại trên người nàng, nàng bây giờ ăn mặc còn kín hơn cả lúc trước. Thu nhi hiểu chuyện, nàng nhìn hắn với đôi mắt thẹn thùng.
- " tiên sinh, tiểu nữ đắc tội, xin tiên sinh tha lỗi"
Lời nói ngượng ngùng mà tiếc nuối , cảm thấy quê trong lòng . Vân Phong lúc này cũng ngồi dậy, hắn nhìn nàng ấy mà xua tay.
- " ta đối với nàng như thế nào nàng còn chưa biết hay sao ? Tại sao lại quá khách khí như vậy? Lại đây ngồi đi ."
Nói xong liền vỗ lên đùi mình . Thu nhi rón rén lại gần , nhẹ nhàng đặt bờ mông của mình lên đùi hắn, nhẹ nhàng ngã vào vòng tay ấm áp của người đàn ông kia. Nàng tựa đầu lên ngực hắn, và hắn ôm nàng vào lòng . Vạn Vân Phong ôm mỹ nữ, ngắm nhìn ngắm hoàng hôn đang chìm dần phía sau ngọn núi xa kia, chìm trong khung cảnh đẹp rực rỡ. Cả hai người họ đều cảm thấy hạnh phúc, ấm áp trong buổi chiều hoàng hôn rực lửa. Thu nhi nằm gọn trong vòng tay của hắn , nàng cảm thấy một sự ấm áp và bình yên đến lạ thường . Mặc dù có cái gì đó phía dưới đang đâm vào bờ mông của nàng, nhưng nàng không có chút phản ứng . Nàng biết cái đó là cái gì , và cũng biết rằng mình không sử dụng được cái đó nên đành án binh bất động . Trong khoảnh khắc im lặng của sự bình yên ấy, nàng thủ thỉ vào tai hắn .
- "cảm ơn , cảm ơn chàng vì tất cả những gì chàng giúp cho thiếp . Cảm ơn chàng vì lòng bao dung của chàng, cảm ơn vì chàng đã đến bên cuộc đời của thiếp..."
Những lời này bình thường mà nói thì có vẻ vô nghĩa, nhưng giây phút này lại cảm thấy ngọt ngào đến lạ thường . Hắn khẽ hôn lên bờ môi gợi cảm của nàng , vừa mút chùn chụt vừa nói .
- "được rồi , không cần cảm ơn nhiều thế. Nàng đã yên tâm siêu thoát chưa?"
Thu nhi đón nhận nụ hôn của hắn một cách say đắm , nàng đê mê trong những cử động bờ môi kia . Nhắm đôi mắt tận hưởng thứ gì đó cuốn lấy môi của mình, nhẹ nhàng mở miệng đón lấy một thứ gì đó khác. Khi nụ hôn kết thúc, nàng khẽ mở mắt ra . Đôi mắt vẫn còn chút lưu luyến ấy nhìn hắn âu yếm. Đặt khẽ tay lên ngực người đàn ông này , nàng ngập ngừng nói .
- "thiếp biết là thiếp hơi tham lam , nhưng chàng có cách nào cho thiếp được gặp lại cha mẹ một lần không? Có cách nào cho thiếp được nói chuyện trực tiếp với cha mẹ mình, nói những lời muốn nói. Được chính miệng mình nói lời yêu thương, nói lời từ biệt với song thân ? Liệu thiếp có thể làm được không ?"
Lời nói tha thiết nói ra cùng với đôi mắt cầu xin , đôi mắt buồn thăm thẳm . Vạn Vân Phong nhìn khuôn mặt xinh đẹp với đôi mắt cầu xin ấy thì không thể nào từ chối được, hắn vuốt nhẹ lên mái tóc của nàng mà gật đầu .
- "được chứ , chuyện này thì đơn giản thôi"
Nói xong lại đặt một nụ hôn sâu đậm lên đôi môi xinh đẹp của thiếu nữ . Thu nhi nghe hắn đồng ý như vậy thì vui mừng, nàng vòng tay ôm cổ và đón nhận nụ hôn của hắn. Đôi môi chạm vào nhau, tận hưởng hạnh phúc lứa đôi ngắn ngủi của hai linh hồn . Một linh hồn của người sống, và một linh hồn của người đã chết.