Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Bách Chiến Diệt Thần

Chương 4: Vòng khảo hạch thứ nhất




Chương 4: Vòng khảo hạch thứ nhất

Một đêm dài trôi qua, Lâm Vô Thiên không ngừng luyện tập quyền pháp, hắn muốn trước khi tham gia chiêu sinh phải đem "Trọng Sơn Quyền" tu luyện đến tiểu thành.

Hắn mỗi đấm ra vài chục quyền sau đó lại khôi phục tiêu hao, cứ như vậy đến gần sáng hắn rốt cục cũng đem "Trọng Sơn Quyền" tu luyện đến tiểu thành.

"Chỉ là mới vẻn vẹn tu luyện đến tiểu thành khoảng cách đến đại thành vẫn có chút kém xa". Hắn thu hồi quyền pháp, không khỏi mà thở dài.

Vừa dứt, từ đằng xa truyền đến tiếng vài đạo âm thanh. Uông Hùng, Lâm Mộng Hân cùng các huynh đệ hướng về phía hắn đi tới.

"Chúng ta sẽ tiễn ngươi một đoạn, coi như cũng làm tròn trách nhiệm". Uông Hùng hướng Lâm Vô Thiên vỗ vỗ bờ vai. Sau đó, hắn, Lâm Vô Thiên cùng lão đại, nhị ca, tứ ca leo lên một chiếc mã xa.

Từ thôn đến Bán Nguyệt tông cũng phải mất ít nhất ba ngày đường nhưng nhờ có các vị huynh trưởng tiễn đưa một đoạn chỉ mất vài giờ đã đến ngoại vi Bán Nguyệt tông.

Năm người bước xuống, nhìn khung cảnh xung quanh mà không khỏi động dung, dù sao đây cũng là nơi bọn hắn từng hướng đến.

Nhìn dòng người trẻ tuổi, bọn hắn không khỏi cảm khái một tiếng.

"Ngũ đệ, ngươi nhưng là cái duy nhất trong chúng ta có cơ hội trở thành ngoại môn đệ tử a. Ngươi nhất định phải cố gắng, ta tin tưởng ngươi có thể trở thành ngoại môn đệ tử". Uông Hùng sau đó căn dặn thêm vài câu rồi rời đi.

Lâm Vô Thiên hít vào một hơi thật sâu, sau đó bước lên từng bậc thang tiến vào trong.

Bán Nguyệt tông xây trên một ngọn núi cao khoảng chừng hai ngàn mét, muốn tiến vào trong tông phải leo lên ít nhất hai trăm bậc thang.

Lần này tham dự có ít nhất ba ngàn người nhưng số lượng người được chọn lại chỉ có một phần ba, cũng biết được lần khảo hạch này là cỡ nào cạnh tranh.

Chỉ cần sơ sẩy một cái là có thể mất đi tư cách tham gia cho nên lần này rất nhiều người cẩn thận quan sát từng người.

Lâm Vô Thiên không nhanh không chậm bước lên từng bậc, ước chừng khoảng tám mươi bậc đã có một ít người tu vi yếu muốn bỏ cuộc.

Nhìn thì chỉ là hai trăm bậc thang bình thường thế nhưng mỗi một bậc đều có một uy áp nhất định.

Lâm Vô Thiên leo đến bậc thứ chín mươi, hắn vẫn như cũ một bộ dáng thong dong trấn định khiến rất nhiều người hướng hắn nhìn đến.



Kỳ thật, rất ít người biết vòng thứ nhất khảo hạch chính là leo lên những bậc thang này, chỉ cần leo đến bậc thứ một trăm thì có tư cách thông qua vòng thứ nhất.

Bước đến bậc thứ một trăm Lâm Vô Thiên lúc này cũng cảm nhận được uy áp đè lên cơ thể tựa như vác trên lưng một tảng đá lớn.

Phía trên, có hai người nhìn qua tướng mạo chỉ khoảng 20 tuổi mặc trường bào màu xanh lam nhìn chằm chằm xuống phía dưới: "Xem ra lần này chiêu sinh chỉ toàn là tư chất bình thường, bất quá cũng có một vài cái tương đương nổi bật" Nam tử trẻ tuổi bên hông treo một thanh kiếm nói ra.

Bên cạnh hắn, một cái nam tử vóc người cao gầy, sau lưng vác một cây đao, đôi mắt có chút thất vọng, nói: "Quả thật lần chiêu mộ này, cũng không có quá nhiều người ưu tú, đi đến bậc thứ một trăm cũng chỉ có hơn ba mươi người".

"Nhìn một chút kẻ kia, hắn thế nhưng là kẻ đầu tiên leo lên bậc thứ một trăm bây giờ vẫn còn đang tiếp tục leo lên". Nam tử cầm kiến tên là Triệu Vĩnh hắn chỉ vào một thiếu niên trên mặt toát ra một xíu kinh ngạc.

Thiếu niên kia trên trán xuất hiện từng mồ hôi tựa như hạt châu, phía sau lưng mồ hôi đã thấm đến ướt đẫm, nhưng hắn vẫn như cũ tiếp tục leo lên. Giờ phút này, hắn hai chân đang không ngừng run rẩy muốn bước thêm một bước.

Không ai biết, lúc bọn hắn đang cật lực leo lên lại có bốn đạo ánh mắt nhìn bọn hắn.

"Hắn tư chất cũng khá tốt, có thể leo lên bậc thứ một trăm ba mươi đã chứng minh hắn tiềm lực không tệ" Nam tử vác sau lưng cây đao tên là Nam Phong, hắn nhìn một cái thiếu niên rồi hướng Triệu Vĩnh nói.

Triệu Vĩnh thần sắc không thay đổi tiếp tục quan sát một chút, nói: "Ngoại trừ hắn cũng có một số kẻ thiên tư cũng tính là khá tốt".

Hai người phía trên trao đổi thì phía dưới Lâm Vô Thiên giờ này đã leo đến bậc thứ một trăm mười lăm. Mỗi một bước hắn lại dừng một chút, vung tay đấm vài quyền rồi mới tiếp tục leo lên.

"Có thể mượn nhờ lực này để luyện quyền của ta, bất quá thời gian có hạn nên phải tranh thủ một chút". Hắn có chút kinh ngạc, tuy mỗi bậc uy áp sẽ tăng lên một chút nhưng đối với hắn mà nói đây chính là nơi vô cùng thích hợp để luyện quyền.

《 Liệt Sơn Quyền 》 thức thứ nhất "Trọng Sơn Quyền" mỗi một quyền đánh ra đều nặng như sơn nhạc. Hắn chính là nhờ uy áp đem thức thứ nhất tu luyện đến đại thành.

Chỉ cần đến đại thành hắn mỗi một lần đánh ra đều có khoảng sáu trăm cân.

Hắn cứ như thế vừa leo lên vừa luyện quyền khiến càng nhiều hơn ánh mắt đổ dồn vào hắn.

"Hắn làm gì mỗi lần leo lên một bậc lại đánh ra vài quyền. Kẻ này không phải muốn đến đây tham gia chiêu sinh hay sao lại không biết nơi đây cấm chỉ đánh nhau".

"Ta nhìn hắn tựa hồ đang cố ý khiêu khích chúng ta, biết chúng ta không thể leo lên hắn vị trí liền phô trương sức mạnh của bản thân".

. . .



Lâm Vô Thiên mải mê luyện quyền mà không để ý xung quanh hắn xuất hiện càng nhiều hơn những đạo ánh mắt căm ghét.

Triệu Vĩnh thần sắc có chút bất mãn nhìn xem Lâm Vô Thiên, nói: "Hắn đang là cố ý phô trương sức mạnh bản thân sao? Hắn tuy thiên tư có chút ưu tú nhưng tâm tính lại không tốt cho dù thiên tư có cao hơn cũng chỉ là một kẻ tự mãn".

Nam Phong nhìn Lâm Vô Thiên một cái, đôi mắt hơi híp sau đó hướng Triệu Vĩnh nói: "Ta nhìn xem hắn tựa hồ như đang luyện quyền, ngươi nhìn xem hắn mỗi bước lên vài bậc quyền pháp lại có một chút tiến bộ".

Triệu Vĩnh cũng nhanh phát hiện hắn thật nhìn sai, sau đó lại nói: "Hắn vậy mà thật sự đang luyện quyền, mượn nhờ uy áp nhanh chóng đẩy ra tiềm lực để tu luyện, kẻ này cũng có chút thông minh".

Lâm Vô Thiên không ngừng mài luyện quyền pháp thế nhưng bước đến bậc thứ một trăm ba mươi, hắn cũng có chút thở dốc, uy áp lúc này phải nói là vô cùng lớn. May mà nhục thân đã cứng cáp không ít, nếu chỉ là trước đây hắn không có khả năng đi đến bước này, nói không chừng đã sớm thất bại.

Hắn nhìn xem một chút cung quanh, leo lên đến bậc thứ một trăm ba mươi cũng chỉ có bảy người. Mà lại, có một số người tựa hồ còn muốn tiếp tục leo lên.

Phải biết, từ bậc thứ một trăm mỗi bậc lại so với bậc trước lại mạnh hơn mấy phần uy áp.

Đến dạng này cũng ít nhất là người có thiên tư khá cao, hắn cũng không có dự định ngừng lại chỉ hít sâu một cái rồi hướng phía trên tiếp tục leo.

Bước chân mỗi lúc một nặng, đến bậc thứ một trăm bốn mươi chỉ còn lại bốn người. Mỗi người đều là thiên kiêu, vẫn không có dừng lại bốn người lại tiếp tục leo lên.

Lâm Vô Thiên lúc này đã thấm mệt, sau lưng phần áo đã bị mồ hôi phủ kín, mồ hôi trên trán rơi lả tả theo mỗi bước chân.

Hắn cũng không chịu yếu thế nhanh chóng đuổi theo ba người còn lại.

Nửa giờ sau, phía trên bậc thứ một trăm năm mươi lăm chỉ còn lại hai người.

Người kia dáng dấp anh tuấn, tiêu sái, bên hông treo một thanh kiếm màu xanh, đầu tóc tung bay, thân mặc một bộ đồ hoa lệ hiển nhiên là một cái con nhà giàu. Bên cạnh hắn Lâm Vô Thiên cũng đang nhấc từng bước chân nặng nề leo lên phía trên.

Hắn ngước nhìn một chút Lâm Vô Thiên trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc, hắn thế nhưng là một cái từ bé đã bộc lộ ra thiên phú siêu cấp viễn siêu những người đồng lứa.

Lại tốn không ít thiên tài địa bảo bồi dưỡng thế nhưng lại thua một cái ăn mặc xốc xếch nhà nghèo.



Lâm Vô Thiên hiển nhiên nhìn thấy ánh mắt của đối phương, quay sang nhìn hắn một cái: "Trên mặt ta có dính gì chăng?".

Nam tử kia lườm hắn một cái rồi tiếp tục leo lên.

"Ta có làm gì đắc tội hắn?" Lâm Vô Thiên có chút không hiểu, hắn chỉ là lần đầu tiên đến đây, còn chưa biết gì làm sao có khả năng đắc tội ai.

Bậc thứ một trăm năm mươi tám, nam tử kia cuối cùng cũng không thể leo lên thêm. Hắn quay xuống nhìn về phía Lâm Vô Thiên, lại hiện lên một đạo ghen ghét thần sắc.

Lâm Vô Thiên bước đến bậc thứ một trăm năm mươi bảy, hắn lúc này cơ thể cũng vang lên những tiếng răng rắc. Một mực nhịn xuống lại tiếp tục leo lên.

Bước đến thứ một trăm năm mươi chín hắn thậm chí hô hấp còn không nổi, đôi chân run lẩy bẩy.

Hắn bước ra một bước cuối cùng, thành công đạp lên bậc thứ một trăm sáu mươi.

Đúng lúc này, một đạo thanh âm vang lên "Phàm là người leo lên bậc thứ một trăm có tư cách tham gia vòng thứ hai, những người còn lại có thể ra về".

Thanh âm như sấm truyền vào tai mỗi người. Những người vượt qua bậc thứ một trăm không ngừng thở phào nhẹ nhõm.

Những người còn lại thì có kẻ khóc, có kẻ thì sầu não đủ loại tâm tình.

Uy áp trong nháy mắt mất đi, Lâm Vô Thiên rốt cũng thở ra một hơi dài. Đặt mông ngồi trên bậc thang thở dốc.

Vẻn vẹn chưa bao lâu, phía trên xuất hiện hai cái nam tử, hướng phía dưới đi tới.

Hai cái nam tử đương nhiên là Triệu Vĩnh cùng Nam Phong. Bọn hắn nhìn thoáng qua một cái, sau đó trầm giọng nói: "Thông qua khảo hạch lần này có khoảng một ngàn bảy trăm người, những người ở mười vị trí đầu đều có ban thưởng".

Sau đó hắn nhìn qua Lâm Vô Thiên một cái, nói: "Ngươi là đạt được đệ nhất ở vòng khảo hạch đầu tiên, tông môn ban thưởng cho ngươi một cái nhất phẩm Luyện Thể Đan có thể giúp ngươi rèn luyện nhục thân". Nói xong, hắn ném một cái bình về phía Lâm Vô Thiên.

Tiếp nhận cái bình, Lâm Vô Thiên mở nắp, từ trong bình bay ra một mùi hương nhạt, bên trong có một viên lóng lánh màu đỏ đan dược.

Phải biết, một viên nhất phẩm đan dược cũng đủ để những võ giả tranh nhau máu chảy đầu rơi.

Triệu Vĩnh sau đó lại lấy ra một cái bình đan dược khác phát cho nam tử mặc đồ hoa lệ kia.

Phân phát xong, hắn lại phất tay, nói: "Khảo hạch thứ nhất kết thúc, các ngươi có ba ngày thời gian để điều dưỡng, sau đó ba ngày lại tiếp tục khảo hạch".

Hắn khom người xuống, lấy sức bật một cái liền biến mất ở phía xa.

Mọi người cũng nhao nhao riêng phần mình trở về. Lâm Vô Thiên cũng lục đục trở về nhanh chóng luyện hóa đan dược nâng cao tu vi.