Chương 10: Ngoại Bảng
Còn khoảng năm ngày, là đến lúc Nhất Không Bí Cảnh mở ra, cho nên Lâm Vô Thiên cũng toàn lực nâng cao tu vi muốn có được chiến lực cùng những người khác chống lại.
Chỉ hai ngày tiếp theo hắn cũng đình chỉ tu luyện, ra ngoài làm dịu một chút tâm cảnh, tu luyện quá nhiều cũng không phải tốt có thể nghỉ ngơi liền nghỉ ngơi một chút.
Hắn mặc đồ ngoại môn đệ tử đi ra khỏi Bán Nguyệt tông, đi vào trong Vân Võ Thành nhìn ngắm một số đồ vật. Chỉ đi được một đoạn liền nghe được từ đằng xa truyền đến tiếng huyên náo.
Hắn dự định dạo quanh một chút sau đó lại tiếp tục tu luyện không có ý định ở lại quá lâu. Vừa định quay người rời đi liền nghe một vài đạo âm thanh.
"Lần này thật sự rất quan trọng, Ngoại Bảng thứ năm mươi tám Trần Đàn cùng Ngoại Bảng thứ năm mươi Thanh Lực giao đấu, thật sự là không nghĩ đến"
"Ngoại Bảng cường giả cho dù chỉ là năm mươi vị trí cuối cũng đủ để cùng Tụ Đan cảnh giao thủ, lần này Trần Đàn cùng Thanh Lực giao thủ cũng đủ để ngoại môn chấn động"
Lâm Vô Thiên cũng khá bất ngờ không nghĩ đến tông môn lại có như vậy một màn, hắn bước chân hướng đến một người đệ tử vừa nãy.
"Có thể cho ta hỏi một chút hai ngươi đang đàm luận cái gì? Ngoại Bảng giao thủ làm sao lại chấn động ngoại môn?" Lâm Vô Thiên chỉ vừa mới trở thành ngoại môn đệ tử có mấy ngày mà đa phần đều là bế quan tu luyện cũng không có chú ý đến bên ngoài cho nên hắn cũng có chút không biết.
"Ngươi là ở đâu a. Ngay cả Ngoại Bảng cường giả cũng không biết, nhưng cũng may cho ngươi là hỏi ngay Diệu Tần ta, nếu không chỉ sợ người khác nói ngươi là thằng ngốc". Diệu Tần dáng người cao gầy, đôi mắt như cú vọ nhìn vẻ bề ngoài cũng đủ biết hắn là một kẻ chuyên săn các tin tức ở ngoại môn.
Hắn nói: "Ở ngoại môn các đệ tử đều có thể tiến lên Ngoại Bảng nếu thực lực đủ cường đại, cho dù xếp ở vị trí cuối cùng cũng đủ để đi ngang ngoại môn, phải biết ngoại môn thế nhưng có đến hàng vạn đệ tử muốn leo lên được Ngoại Bảng cũng là khó như lên trời" Diệu Tần thuật lại không sót một thứ gì, nói xong trên mặt hắn còn có một cỗ đắc ý.
Lâm Vô Thiên cũng có chút kinh ngạc, quả thật ngoại môn đệ tử số lượng rất nhiều nhưng lại không nghĩ tới lại nhiều như vậy, trở thành Ngoại Bảng cường giả cái nào đều không phải Vương giả trong cường giả.
Lại hỏi thăm một chút Lâm Vô Thiên lại biết thêm một số tin tức như Ngoại Bảng thật ra có đến hai cái, một cái để xếp hạng những đệ tử có tu vi dưới Kim Đan cảnh và một cái là cho tu vi dưới Tụ Đan cảnh, cho dù là vậy leo lên một Bảng cũng là khó như lên trời. Vừa rồi Trần Đàn cùng Thanh Lực giao thủ cũng chỉ là Ngoại Bảng Khai Mạch cảnh mà thôi.
Lâm Vô Thiên có chút tò mò lấy thực lực của hắn bây giờ có thể không thể leo lên vị trí cao nhưng cũng có thể hay không leo lên tầng áp dưới.
Hắn vội lắc đầu một cái, hắn cũng không muốn thanh danh mình đi lên chỉ mong có thể sống yên ổn ở tông môn là được.
Hắn sau khi hỏi thăm xong cũng liền trở về biệt viện cũng không có tiếp tục nâng cao tu vi mà muốn đạt đến tiểu thành chiêu thứ nhất trong 《Thái Ất Kiếm Quyết》.
Lại lấy ra xem một chút bên trong đó kiếm ý, chiêu thứ nhất "Kiếm Phá Thương Khung" liền là một kiếm chém đoạn bầu trời phía trên, ẩn chứa cường đại lực lượng cùng kiếm ý.
Hắn trước đó không có luyện qua kiếm bao giờ cho nên đối với kiếm cũng không quá thành thục, muốn tu luyện đến tiểu thành buộc phải đem kiếm đạo tu luyện đến sơ giai kiếm tâm.
Kiếm Đạo có ba cái cảnh giới: Kiếm Tâm, Kiếm Tâm Thông Minh, Nhân Kiếm Hợp Nhất.
Kiếm Tâm liền là đem kiếm sử dụng như thân thể một bộ phận. Muốn luyện được sơ giai kiếm tâm cũng không phải dễ dàng, hắn tay nắm Thanh Sắc Kiếm bắt đầu múa kiếm.
Hắn động tác đều cực kì thô kệch, cồng kềnh, không giống như đang múa kiếm mà giống một đứa trẻ lần đầu cầm một cái gì đó.
Sắc trời dần dần ngã tối hắn cũng tiêu hao hết khí lực toàn thân, phía sau lưng vạt áo ướt đấm, tay chân lại cực kì yếu ớt.
Thế nhưng chỉ như vậy, liền khó có thể tiến bộ hắn cũng không có lười biếng liền bày ra tư thế hấp thu nhật nguyệt tinh hoa rồi lại luyện kiếm.
Thời gian trong nháy mắt trôi qua hắn ròng rã tốn một đêm mới miễn cưỡng coi như là biết cách cầm kiếm. "Chỉ có thực chiến mới có thể trùng kích đến sơ giai kiếm tâm" Hắn trong lòng nghĩ như vậy, vì đến lúc này hắn trong kiếm đạo dường như gặp phải một tầng bình chướng chỉ diễn luyện liền không thể vượt qua đạo kia.
"Vừa vặn, trong Bán Nguyệt tông có một chỗ chiến đài dành cho các ngoại môn đệ tử luận bàn, vừa hay ta đến đó thử xem chiến lực hiện tại". Lâm Vô Thiên bước ra biệt viện hướng đến một phương hướng bước đến.
Bán Nguyệt tông có một chỗ dành cho ngoại môn đệ tử luận bàn gọi là Ngoại Môn Đài, chỉ cần hai bên đáp ứng khiêu chiến liền có thể vào trong chiến đài chiến đấu.
Lâm Vô Thiên bước đến Ngoại Môn Đài thời điểm bên trong đã có đầy ấp người cùng tiếng reo hò.
"Trần Đàn chiến lực cũng là tương đương cường hãn, hắn đã chiến thắng bảy tràng liên tiếp nếu có thể thắng mười tràng liền có tư cách khiêu chiến Thanh Lực hoặc các người khác"
"Ta nhìn thấy Trần Đàn chiến lực đã có thể xếp vào ba mươi vị trí đầu, tại sao lại đi khiêu chiến Thanh Lực?"
"Ngươi lại không biết Trần Đàn cùng Thanh Lực trước đó là cùng một lượt tiến vào Bán Nguyệt tông nhưng Thanh Lực lúc đó tu vi thâm sâu khó lường đánh bại Trần Đàn khiến hắn có chút không phục, hình thành tâm ma, liền đợi đến ngày hôm nay khiêu chiến"
Lâm Vô Thiên đến bên trên đài thì nghe những tiếng đàm luận không ngớt, bất quá hắn đến đây cũng không chỉ để nghe ngóng tin tức mà là muốn dùng chiến đấu đột phá sơ giai kiếm tâm.
Phía dưới đài chiến Trần Đàn một tay cầm kiếm một tay khác cõng tay sau lưng tựa như một tòa đại sơn bất động, hắn liên tiếp thắng bảy trận mà chỉ dùng nhiều nhất mười kiếm liền đem đối thủ đánh bại.
Trần Đàn đối thủ thứ tám cũng tương đương cường hãn hắn cũng phải đành hao phí một chút sức mới đem đối thủ giải quyết, càng thắng nhiều đối thủ càng ngày càng mạnh, sau đó hai trận thắng cũng tương đối vất vả đối thủ thứ mười càng cường đại liền xém một chút Trần Đàn liền b·ị đ·ánh bại.
Trận đánh với Thanh Lực, Trần Đàn có thời gian khoảng nửa giờ để khôi phục lại tiêu hao.
Nửa giờ trôi qua rất nhanh, Trần Đàn đứng dậy nhìn xem phía xa xa Thanh Lực, Thanh Lực quả thật là một tuấn mỹ nam tử, mặc một bộ đồ màu vàng đứng ở phía dưới chiến đài bước lên, hướng Trần Đàn nói: "Ngươi thật sự vẫn còn ngoan cố, bại một lần không muốn lại muốn tiếp tục bại lần nữa để tâm ma càng thêm lớn?". Trần Đàn sắc mặt nghiêm túc, nói: "Lần này là khác lần trước, lần này người thua chắc chắn là ngươi, không có chắc chắn chuẩn bị ta cũng không có khiêu chiến ngươi".
Thanh Lực cũng không có biến sắc, mặt vẫn treo lấy một nụ cười đứng cách Trần Đàn khoảng ba mươi mét.
"Ngươi xuất kiếm, ta trận chiến này nhất định sẽ thắng" Trần Đàn tay cầm Bạch Ngân Kiếm chỉ về phía Thanh Lực.
"Đến lúc xuất kiếm ta đương nhiên sẽ dùng, còn bây giờ vẫn chưa" Thanh Lực một bộ phong khinh vân đạm khiến Trần Đàn huyết dịch sôi trào.
"Thật cuồng vọng!"
Trần Đàn tay nắm Bạch Ngân Kiếm hướng về phía trước một chém, bộc phát ra một cỗ lực lượng kinh người, kiếm khí vọt về phía Thanh Lực. Thanh Lực vẫn như cũ một bộ dáng kia tay đưa về phía trước ấn một cái, kiếm khí bị một cái đại thủ ấn bắt lấy lập tức hóa thành từng đợt khí kình.
Trần Đàn thi triển ra một bộ Nhân cấp hạ phẩm kiếm pháp, xuất hiện hai đạo tàn ảnh cùng hướng về phía Thanh Lực ba góc đâm tới. "Chỉ vẻn vẹn có bao nhiêu đây liền muốn khiêu chiến ta" Thanh Lực vung ra ba đạo chưởng ấn cùng ba nhân ảnh đối chiêu.
"Ầm ầm!"
Hai đạo nhân ảnh tách ra, Trần Đàn trên tay nhỏ ra từng giọt máu, phần cánh tay trường bào bị máu nhuộm thành một mảnh huyết bào.
"Chỉ với bấy nhiêu thực lực liền muốn khiêu chiến ta, ngươi vẫn con chưa đủ" Thanh Lực một tay cõng phía sau một tay cầm lấy một cây quạt.
Trần Đàn ánh mắt không sợ hãi ngược lại chiến ý càng thêm nồng, hắn thi triển ra thân pháp vọt về phía trước, sau đó lại phân ra hai đạo tàn ảnh từ phía trên bổ xuống, một đạo lại từ sau lưng đâm tới.
Thanh Lực sắc mặt nghiêm túc, lóe lên một cái trên tay cầm lấy một thanh Giao Xà Kiếm, thân kiếm uốn lượn như một con rắn đánh ra ba đạo kiếm chặn lại.
Vừa lúc bay ra Thanh Lực thuận một kiếm bổ ra, hóa thành bốn đạo kiếm khí hướng phía Trần Đàn lao tới.
"Phốc phốc"
Bốn đạo kiếm khí tạo thành bốn đường máu trên người Trần Đan, máu chảy thành từng dòng khiến toàn thân Trần Đàn như một tôn huyết nhân. Thanh Lực một chưởng đánh vào phần bụng của Trần Đàn khiến hắn bay xuống chiến đài.
Phía trên chiến đài Thanh Lực một bộ màu vàng không dính tí bụi nhìn xuống Trần Đàn phía dưới, nói: "Ngươi thực lực cũng gọi là có chút, bắt ta phải vận dụng Giao Xà Kiếm nhưng đáng tiếc lại không chịu nổi một kiếm". Trần Đàn phía dưới huyết dịch chảy ra không ngớt, hắn nhanh chóng lấy ra một viên chữa thương đan dược nuốt xuống.
Hắn nhìn về phía Thanh Lực, trong mắt lại tỏa ra quang mang đấu chí trùng thiên nhưng đáng tiếc hắn thực lực vẫn không đủ cho nên đành phải rời đi.
Trần Đàn rời đi phía sau, ngoại môn đệ tử hít vào một ngụm khí lạnh. Cả hai người tu vi đều là Khai Mạch tầng chín đỉnh phong nhưng Thanh Lực chỉ vẻn vẹn chưa đến mười chiêu liền đem Trần Đàn đánh bại.
"Không nghĩ tới Thanh Lực lại lợi hại như vậy, chỉ chưa tới mười chiêu liền đem Ngoại Bảng thứ năm mươi tám Trần Đàn đánh bại"
Lâm Vô Thiên trên đài chiến ý như ca, nhưng bằng hắn thực lực hiện tại rất khó để khiêu chiến Thanh Lực, hắn nhanh chân bước về phía bên đăng kí, muốn luận bàn cùng các ngoại môn đệ tử khác.