Cái quỳ này không có liên quan gì đến thân phận Kỳ Lân Tử của Sở Ninh, là quỳ với Bắc Vương nâng đỡ Đại Hạ.
“Ta sẽ đến Đại La, ngươi là chủ soái Bắc Cảnh”. “Chủ soái sao có thể tùy ý ra trận được?”
Sở Ninh đưa mắt nhìn.
Lúc ở Hạ Cung hắn đã cắt đứt liên quan rồi.
“Vương, không thể!”
Nhân Đồ, Dương Diệp, Yến Tử Lăng kinh hãi, quỳ xuống với Bắc Vương quân, tiếng hò hét như phá vỡ càn khôn: “Cầu xin ngài hãy dẫn chúng ta đánh vào Đại La, lấy máu của ta nhuộm đỏ đất của địch quốc!”
Bây giờ Đại La Vũ Triều còn có nhiều Siêu Phàm lắm, còn có cả Động Cảnh!
Bọn họ không thể để một mình Vương đi mạo hiểm được! “Chức trách của Vương quân là bảo vệ Đại Hạ, không phải bảo vệ ta”, Sở Ninh vẫn còn tiếp tục tiến lên, giọng nói sang sảng.
Nhân Đồ giật giật môi, cuối cùng vẫn không nói ra được chữ nào.
Những tướng lĩnh dưới trướng Bắc Vương sao có thể không biết tính tình của thanh niên trước mặt chứ.
Lệnh của Bắc Vương sẽ không xuất hiện lần thứ hai. “Đại ca...”
Hai mắt Yến Tử Lăng tuấn tú giống như nữ tử và một đám Bắc Vương quân đều đã đẫm lệ.
Làm sao có Vương quân bất bại gì chứ.
Chỉ là một đám huynh đệ ra sống vào chết với nhau ở trên chiến trường thôi.
Bọn họ nguyện ý đi chắn đao vì Bắc Vương.
Bắc Vương không muốn để bọn họ gặp nạn, muốn lấy tu vi cường đại bảo vệ bọn họ, hóa giải Vũ Triều quốc chiến.
“Bắc Vương ở trên, xin nhận cái dập đầu của ta!”
An Vương run rẩy nói, lễ bái thanh niên đi phía trước.
Ý chí của Sở Ninh vô cùng kiên định, nàng ta không thay đổi được, chỉ có thể lấy hành động này để tỏ lòng kính trọng
Bắc Vương đi dẹp loạn vì Đại Hạ.
“Chúng ta cung tiễn Bắc Vương!”
“Bäc Vương ở phía trước, chúng ta chắc chẳn sẽ bảo vệ Bắc Cảnh, có chết cũng không lùi!”
Những tiếng vũ khí ma sát vang lên leng keng, toàn bộ Vương quân đều quỳ xuống, cảm xúc quay cuồng, hốc mắt đỏ bừng.
Cuối cùng bọn họ đã hiểu được.
Vì sao Bắc Vương quân có thể ngưng tụ ra lực lượng cường đại như thế rồi.
Phong thái vương giả của thanh niên trước mắt đủ để thuyết phục bất cứ kẻ nào.
Đồng Đồng vô cùng ngoan ngoãn, giương mắt lên nhìn Sở Ninh.
Dường như cô bé đã hiểu được nguyên nhân gia gia tôn sùng Bắc Vương rồi.
“Sở Ninh ta phải may mản thế nào mới có thể kết tình đồng bào với các vị cứ”.
“Sẽ có một ngày nào đó, ta và các ngươi cùng nhau ngắm nhìn cảnh tượng tươi đẹp của thế gian này”.
Sở Ninh dừng chân, xoay người ôn hòa cười.
Hảẳn bùng nổ chân nguyên, nâng tay lên rạch một cái khe trên mặt đất, hạ Bắc Vương lệnh.
Tu giả Đại La vượt qua ranh giới này, lập tức giết chết! Sau đó, hắn ngăn cản Hoàng Kim Ma Điêu muốn đi theo.
Dị chủng Siêu Phàm có thể nói là một cỗ máy chiến tranh, có đối phương ở Bắc Cảnh, hắn mới có thể an tâm.
Lướt qua Đại Hạ Bắc Cảnh, một dãy tường thành xuất hiện phía xa, đó là cửa vào biên cảnh Đại La.
“Sợ chết không?”
Sở Ninh hỏi Đồng Đồng.
“Không sợ”.
Đồng Đồng läc đầu, vẫn ngoan ngoãn đáng yêu giống như lúc còn ở Thái Nguyệt tửu lâu lúc trước.
Cô bé bị phụ mẫu bỏ lại, bị gia gia bỏ lại. Nhưng thanh niên trước mắt không bỏ cô bé lại.
Bởi vì Đại Phong Võ Chủ còn đang cõng quan tài, chưa phải đền tội.
Sở Ninh còn chưa giúp cô bé báo thù, còn chưa giải quyết xong tiếc nuối của gia gia.
“Được!” Sở Ninh vuốt căm, đưa mắt nhìn về phía trước.
Đại La Võ Chủ dùng khí thế Động Cảnh tạo áp lực cho hẳn, bắt hắn phải đến Đại La Võ Cung nhận tội đền tội.
Vậy Sở Ninh hắn sẽ đi.
Để xem mình phải nhận tội gì, phải chịu hình phạt như thế nào!
Sở Ninh nắm tay Đồng Đồng, Đại Phong Võ Chủ cõng quan tài, cát vàng dần dần che đi bóng dáng ba người.