Mặc dù hùng quan này năm ở Bäc Cảnh, nhưng vẫn còn cách tiền tuyến một đoạn đường nữa.
Có một đám chiến nô đang nghỉ ngơi ở đây.
Ngày xưa, võ hội Đại Hạ.
Bắc Vương đích thân tới hủy diệt danh tiếng của Liệt Dương Tông, biến tất cả trưởng lão và đệ tử trong tông thành chiến nô, áp giải đến đây.
Một người phụ nữ tóc nâu đang lặng lẽ đứng.
Nàng ta nhìn về phương hướng Bắc Cảnh xa xa, khế cắn đôi môi đỏ mọng.
Mới vừa rồi.
Một con chim vàng như được đúc từ hoàng kim bay qua đỉnh đầu, bay thẳng về hướng Bäc Cảnh.
Thanh niên trên người chim vàng không hề dừng chân nghỉ ngơi, cũng không để lại một câu nói nào cả, cứ như là người xa lạ vậy.
“Vi Nhi, ngươi thật sự muốn đi sao?”
Lão già mặc áo đen - Lỗ Nhạc hỏi: “Ngươi làm như thế thật sự đáng giá sao!”
Đại Hạ đại loạn. Toàn bộ quân coi giữ Hàm Môn Quan đã đi Bắc Cảnh.
Đám chiến nô bọn họ không còn bị ai trông coi, tương đương với việc khôi phục tự do.
Nhưng Dư Vi lại còn muốn đi Bắc Cảnh, lão ta khó có thể hiểu được.
“Ta đã từng nghĩ quyền thế mới là thứ quan trọng nhất trên thế gian, còn vì thế mà không tiếc từ bỏ sáu năm tình cảm với hẳn”.
“Sau võ hội Đại Hạ, ta mới biết mình sai rồi, thật sự quá sai”.
“Người nguyện ý đi bảo vệ quốc gia này mới là hào kiệt chân chính”.
Dư Vi nhẹ giọng nói, thân hình dần đi xa. Từ sau khi bị biến thành chiến nô, nàng ta thường xuyên nghĩ đến Sở Ninh, thế nhưng trong lòng lại không có một chút
căm hận nào.
Mặc dù nàng ta đã không phải Tiểu Minh Vương phi, nhưng cũng đã từng là người có thể nằm tay người kia.
Nàng ta không muốn cả đời này đều bị người nọ xem nhẹ. “Đáng giận!”
Lỗ Nhạc thấp giọng mắng một tiếng, đuổi theo cùng vài vị trưởng lão Liệt Dương Tông.
Bắc Cảnh, ngàn dặm đất vàng.
Ngoài đội quân bất bại của Bắc Vương ra thì còn có hơn một trăm vạn Vương quân đang trấn thủ.
Những Vương quân này.
Đã từng vây công Hạ thành, sau khi quy hàng được An Vương thống nhất điều khiển tới Bắc Cảnh, xây dựng thành lũy phòng ngự Đại La, lấy việc lập công để chuộc tội, chờ đợi Vũ Triều quốc chiến mở ra.
Giờ phút này.
Nhân Đồ, Dương Diệp, Yến Tử Lăng đứng trước trận, vẻ mặt nghiêm túc, không hề nói với nhau câu nào.
Đại Phong Vũ Triều mạnh mẽ xâm nhập vào Đại Hạ, muốn từ hậu phương đánh sâu vào Bắc Cảnh.
Nhưng bởi vì Bắc Vương ra tay, bọn họ không cần đợi Đại Phong Vũ Triều nữa.
Bây giờ. Bọn họ đang đợi Bắc Vương. Phần phật!
Bỗng nhiên, Vương quân phía sau tránh ra tạo thành một lối đi.
Hoàng Kim Ma Điêu đáp từ trên trời xuống đất, một bóng người lập tức ngã quy xuống.
Đó là Đại Phong Võ Chủ.
Ông ta bị xích sắt thô to quấn chặt, trên lưng cõng một cái quan tài đen, giấy giụa bò lên, trên mặt đầm đìa máu.
Đường đường là người đứng đầu một Vũ Triều, thống ngự chư vương.
Mà nay lại phải cõng quan tài của một lão binh ở Đại Hạ, đây là một sự nhục nhã.
Nhưng Đại Phong Võ Chủ không dám nói gì, chỉ có thể lảo đảo cất bước.
Chỉ có khi đi tới Đại La, ông ta mới có thoát thân.
“Bắc Vương, ta cùng với tướng sĩ Đại Hạ chờ ngươi sai phái!
An Vương mặc nhung trang, búi tóc cao đi tới, quỳ gối xuống với Sở Ninh, tư thế oai hùng hiên ngang.