Không chỉ ở đất phong của Bắc Vương mà ngay cả các quận khác cũng có những tốp người chạy nạn.
Mấy ngày gần đây.
Nghe đồn có mười vị Vũ Triều chi chủ đi ngang qua gần chỗ này để tới Đại La Võ Cung, chúc mừng Đại La Võ Chủ vấn đỉnh Động Cảnh.
Một viên đá làm dấy lên ngàn lớp sóng!
Tâm ảnh hưởng của một vị vua Động Cảnh là rất lớn, đó là chưa kể vị Động Cảnh này còn đương tuổi tráng niên.
Ông ta không cần làm gì cũng vẫn có thể khiến các Vũ Triều xung quanh tự cúi đầu.
Nếu như Đại La Vũ Triều phát động chiến tranh thì sợ là Đại Hạ rơi vào cảnh bốn bề là địch!
Hơn nữa.
Chuyện Đại Hạ Võ Chủ mắc bệnh lâu năm đã hoàn toàn vỡ lở, chẳng khác gì nhà đã dột còn gặp phải mưa rào.
Hỗn loạn rồi.
Đại Hạ Vũ Triều hỗn loạn thật rồi, cơn khủng hoảng lan tràn vô tận, khiến mảnh đất rộng cả ngàn quận có dấu hiệu bị chia rễ.
“Ngay cả thần bảo hộ Đại Hạ ta cũng làm rùa rụt cổ thì Đại Hạ Vũ Triều tới số thật rồi!"
“Bắc Vương quá lỗ mãng, chỉ vì sảng khoái nhất thời mà giết hết chư vương Đại Hạ, khiêu khích Đại La, cho nên mới gây ra tai họa này cho chúng tai”
Đủ lời bàn tán hóa thành thế lớn rung trời đang dần hội tụ lại.
Bắc Vương của Đại Hạ vốn ngày nào còn được người người ca tụng thì nay bỗng chốc biến thành mục tiêu bị mọi người chửi rủa.
Thậm chí có người còn rủ nhau viết thư, tìm cách bắt Bắc Vương giao cho Đại La để giải quyết mối nguy trước mắt.
Những người buông lời chỉ trích này nhanh chóng bị người ta tát ngã lăn quay xuống đất.
Người tát là một lão nhân què chân.
Lão ta đi từ Thanh Sơn Thành ra, mặc lại chiến giáp lên người, tên lão ta là Phó Vệ!
Đại La Võ Chủ gửi huyết chiến thư, An Vương giương cao ngọn cờ thống soái, hiệu triệu các lính cũ tái gia nhập quân đội.
Phó Vệ là người đầu tiên hưởng ứng.
Lão ta đi khắp các quận, đi theo sau lão ta là mấy vạn lão binh.
Các lão binh này đều đã có tuổi nhưng ý chí chiến đấu vẫn còn nguyên vẹn như thuở nào, hung mãnh như hổ, hăm hở đòi chiến đấu bảo vệ nước nhà.
Phó Vệ đã già, lão ta từng được mời tới Bắc Vương phủ, từ ngày được Tần Hoa Ngữ chữa trị cho, lão ta như được sống cuộc đời thứ hai.
Thấy ai chỉ trích Bắc Vương là Phó Vệ đều xông tới tát cho đối phương một cú bạt tai, đôi mắt lão ta phừng phừng lửa giận.
“Bắc Vương của Đại Hạ ta đã từng dùng thân thể yếu đuối của ngài để bảo vệ Bắc Cảnh, nếu không có Bắc Vương thì các ngươi đã hóa thành nắm xương khô giữa thời buổi loạn lạc rồi!"
“Bắc Vương đã trả giá rất nhiều vì Đại Hạ ta, chém giết chư vương phản bội Đại Hạ là công, không phải tội!"
“Các ngươi không nhớ ơn Bắc Vương, lại còn đứng đây mê hoặc lòng người, còn chẳng bằng mấy lão già bọn ta!”
Phó Vệ dẫn theo một đám lão binh, chỉ kiếm vào kẻ tư lợi, bảo vệ danh dự của Bắc Vương.
“Đại Hạ có hàng chục triệu con dân!”
“Đại Hạ cũng có kẻ kiêu hùng và trang tuấn kiệt dùng máu thịt xây đắp nên tường thành, tại sao chúng ta phải sợ quân xâm lược!”
Phó Vệ và các lão binh đi bộ tới Bắc Cảnh, cất giọng sang sảng giữa đất trời: “Nếu Đại La đòi chiếm đoạt giang sơn trù phú của chúng ta thì chúng ta sẽ nói cho ông ta biết, ông ta đừng hòng mơ đến!”
Những người đã rời khỏi chiến trường như Phó Vệ đã từng thề răng, nếu có chiến tranh, hễ nhận được lời hiệu triệu thì bọn họ nhất định sẽ quay lại!
Cảnh tượng này khiến rất nhiều người xúc động.