Bắc Vũ Hệ Liệt - Khâu Sa

Chương 1: Thần Đảo




Chương 1: Thần Đảo

Ôn Lỗi cảm thấy chính mình không biết nên vui hay nên buồn, họ vừa thoát c·hết bởi một cuộc đắm thuyền và giờ đây lại b·ị b·ắt vì tội xâm nhập trái phép vào một hòn đảo lạ. Những kẻ to lớn để nửa thân t·rần t·ruồng xăm trên mình đủ loại hình thù kỳ quái, phía dưới họ mặc những chiếc váy lụa dài. Tuy họ là nam nhưng những chiếc váy lụa này đều có màu sắc khác nhau và có ánh sáng lấp lánh khi ánh mặt trời chiếu vào. Những người kỳ lạ này tìm thấy đám nhân loại lạ mặt nằm rải rác trên bờ biển.

Đám nhân loại bọn họ cứ như vậy mà lôi bọn họ vào một hang động ẩm ướt nhưng lại không tối tăm như bọn họ đã nghĩ. Nơi này không hề được thắp sáng bằng lửa như trên vùng đất con người mà là bởi những dòng sông sáng lấp lánh. Những dòng sông này không chỉ ở dưới đất mà còn ở trên không trung nó uốn lượn xung quanh hang đá và luôn chuyển động. Đây là lần đầu tiên họ thấy dòng nước đẹp và kỳ lạ như vậy. Bọn họ không dấu được sự hiếu kỳ mà nhìn xung quanh mà không hề để ý đến vùng đất đá trơn trượt dưới chân họ. Một người trong số họ vì mải mê ngắm nhìn mà trượt chân, vậy là người này lôi người kia kéo nhau ngã xuống giữa sảnh.

A Nan từ từ đứng dậy lại cùng đỡ những người khác dậy, xong cậu cẩn thận nhìn những người xung quanh.

“Không phải bọn họ.” A Nan thầm nghĩ từ khi bước vào trong hang động cậu luôn có cảm giác như có ai đó đang dõi theo mình một đôi mức lạnh lẽo nhưng đầy năng lượng đủ khiến người ta phải oằn mình trước nó.

Bỗng dưng một giọng nói cất lên:

“Hiếm khi thấy một Di Đà nào như ngươi.”

Đám người nhân loại không khỏi giật mình trước giọng nói bất thình lình xuất hiện đó. Bọn họ hoang mang như kiến gặp nước ngó Đông rồi lại ngó Tây nhưng không hề thấy cái gì kỳ quái.

“Vùng đất của ngươi sẽ bị sụp đổ sớm thôi. Ta ban cho ngươi một cơ hội để tiếp tục sống sót, để tiếp tục sống với tri thức mà ngươi đang có. Hãy ở lại hòn đảo này và ngươi sẽ được sống mãi mãi.” Giọng nói thần bí lại tiếp tục cất lời.

“Tôi…đất nước của tôi sao?... Thưa ngài…” A Nan nhìn xung quanh một lượt, tới khi hắn thấy một bóng hình sáng tỏ được lấp đi bởi ánh sáng chói chang như mặt trời buổi trưa. A Nan đã đoán ra ông ta là ai cậu cương quyết cất lời giọng nói mang theo chút nài nỉ. “Xin ngài thứ lỗi, thưa Thuỷ Tổ vĩ đại. Tôi không mong muốn được sống mãi mãi. Tôi chỉ mong muốn trong những ngày tôi còn sống có thể bảo vệ và cứu rỗi những người bị tổn thương. Giờ đây người dân tại vùng đất của tôi đang sống trong c·hiến t·ranh, c·hiến t·ranh tổn thương họ sâu sắc. Họ đau khổ và tôi mong rằng có thể mang đến ánh sáng cho họ. Tôi cầu xin ngài ban lại cuốn kinh mà thánh Khâu Sa của chúng tôi đã tặng ngài. Đó là niềm hy vọng duy nhất của chúng tôi vào lúc này.”

“Ồ, niềm hy vọng sao? Ngươi là kẻ thông minh nhưng không sáng suốt chút nào, ta thấy vậy. Nhưng ta vẫn yêu thích ngươi nên ta sẽ giữ ngươi lại còn những kẻ khác thì sẽ bị nhốt vào hang tối. A Nan Đà, nếu ngươi ở lại đây ta sẽ tha tội cho bọn chúng để bọn chúng quay lại vùng đất của mình. Họ chờ câu trả lời của ngươi đó.”

Ôn Lỗi và những người còn lại bị nhốt ở trong một cái hang tối và ẩm ướt kinh khủng, cái hang hơi chật đối với mười người bọn họ. Không thể làm gì khác nên những người còn lại quyết định nằm nghỉ ngơi ở đó rồi nghĩ cách rời khỏi đây sau.

Bọn họ đã có một chuyến đi dài và kinh khủng trên biển.

Đây là lần lần đầu tiên bọn họ được ra biển. Những người tại Tây Hoang chưa từng ra khỏi lục địa theo đường biển hay tất cả những người sống tại vùng lục địa khác. Không chỉ bởi vì sự sợ hãi đối với các vùng đất xa lạ. Vùng biển từ lâu vốn đã là trung tâm của sự nguy hiểm.

Hàng vạn năm trước khi các vương quốc cổ đại ra đời đã có Thuỷ tộc sống tại vùng biển trung tâm. Chính xác hơn là họ sống tại nơi sâu hàng trăm dặm có cả một vương quốc ở dưới đó và cũng không biết lý do từ đâu nhưng họ ghét người lục địa kinh khủng kh·iếp. Nghe nói vào thời cổ đại Thuỷ Tộc và Nhân Tộc đã có một cuộc chiến khốc liệt khiến sơn băng địa liệt khiến các vùng lục địa phương Nam bị phân tách thành hàng trăm mảnh. Sử sách cũng không ghi rõ mối thù hận này nguyên do từ đâu chỉ biết nếu kẻ nào dám ra biển thì đa phần nghênh tiếp họ chính là sự khủng kh·iếp của những cơn sóng mạnh tới mức đập vỡ thuyền. Những con quái vật biển chờ những thuỷ thủ rơi xuống để mà xé xác bọn họ ra thành từng mảnh, chưa từng nghe ai có thể ra vùng biển trung tâm mà có thể sống sót được.

Tuy nhiên, vẫn có một số người nói những người sống tại các vùng đảo phía Nam có thể đi thoải mái từ đảo này sang đảo khác bằng đường biển. Nhưng không có ai từng gặp một người phương Nam thực sự nào cả. Kể cả những người đã từng du hành rất nhiều nơi như vợ chồng lãnh chủ Hắc Trạch - cha mẹ nuôi của Ôn Lỗi. Bọn họ cũng chưa từng ra biển mà chỉ quanh quẩn tại những lục địa liền nhau không bị chia cắt. Ví dụ như vùng lục địa Tây với những sa mạc khắc nghiệt, những dòng sông dài mọc lên những bụi cỏ lau cao lớn. Vùng lục địa Bắc với những thảm cỏ trải dài và những chú ngựa chạy tự do ở đó. Xa hơn phía Bắc là những rặng núi tuyết trắng xóa và lạnh giá. Và lục địa phương Đông với những khu rừng xanh bạt ngàn hàng nghìn năm tuổi, núi tiếp núi, đồng bằng nối đồng bằng, rừng nối rừng. Sau tán lá to, có một người phụ nữ toàn thân trắng muốt hướng Ôn Lỗi vẫy tay.

Ôn Lỗi giật mình tỉnh giấc, giấc mơ đó lại tới một lần nữa. Mở mắt nhìn xung quanh những người khác vẫn đang ngủ ngon lành. Ôn Lỗi ngồi một mình trong góc phòng không thể vào giấc ngủ nổi nữa vậy là cậu quyết định lẩm nhẩm luyện tập một khẩu quyết tâm pháp, đó là điều quen thuộc mỗi khi cậu không muốn nghĩ gì về vùng phương Đông xa lạ. Tuy rằng đôi khi cha luôn nói bóng gió rằng cậu nên về quê hương nhìn một chút nhưng trong lòng cậu luôn dấy lên một cảm giác cái nơi gọi là quê hương đó hoàn toàn không chào đón mình chút nào.

Ôn Lỗi cố gắng tập trung niệm đi niệm lại mấy câu tâm pháp mà sư gia đã dạy mình. Tuy rằng những người mang trong mình dòng máu tộc người như cậu rất ít tài năng đối với việc học phép thuật nhưng cậu vẫn luôn khao khát được học nó. Nếu cậu càng mạnh mẽ hơn sẽ có thể bảo vệ càng nhiều yêu tộc đang lưu lạc bên ngoài hơn.

“Kỳ vô chính, chính phục âm, thiện âm vi yêu, cố như lệnh.” Chẳng có phản ứng gì cả.

“Kỳ vô chính, chính phục âm, thiện âm vi yêu, cố như lệnh.” Ôn Lỗi niệm lại một lần nữa mà vẫn chẳng có phản ứng gì.

Ôn Lỗi nhắm mắt hít một hơi thật sâu.

“Kỳ vô chính, chính phục âm, thiện âm vi yêu, cố như lệnh… Kỳ vô chính, chính phục âm, thiện âm vi yêu, cố như lệnh… Kỳ vô chính, chính phục âm, thiện âm vi yêu, cố như lệnh…” Cậu lặp đi lặp lại chú pháp thêm ba lần nữa.

Ôn Lỗi mở mắt ra vẫn chẳng có dấu hiệu gì là pháp chú có tác dụng gì cả. Cậu còn chưa kịp thở dài thì đột nhiên thân thể của cậu trượt dài một đường thẳng xuống xuyên qua đất đá. Ôn Lỗi hoảng sợ hoài nghi có khi nào mình đã nhầm với câu thần chú mở cánh cửa địa ngục không.

“DỪNG…DỪNG LẠI ĐI!” Cậu hét lên.

Dừng lại nhưng có lẽ cũng không có nghĩa là tốt đẹp hơn là tiếp tục trượt xuống.