Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Bắc Vũ Hệ Liệt - Khâu Sa

Chương Mở Đầu




Chương Mở Đầu

“Lục địa không phải là một nơi tốt đẹp. Đó là một nơi cất giấu xấu xa và lừa dối.”

Con bé phụng phịu nghịch mấy hòn đá mới tạo ra ở dưới đất.

“Vậy thì tạo sao lại còn phải bảo vệ lục địa khiến cho nó hoàn toàn biến mất không phải tốt hơn sao?

Người đàn ông khẽ cười, tay vẫn tiếp tục chăm chú viết từng chữ.

“Cũng không thể huỷ toàn bộ chứ?”

“Không tốt vậy thì có gì đáng tiếc.”

“Nhóc có hiểu từ toàn bộ này nghĩa là gì không?” Người đàn ông ngước nhìn cô nhóc vẫn đang dùng đôi mắt to tròn của mình ngơ ngác nhìn ông. Đúng là một bộ mặt ngờ nghệch. “Biết ngay là không hiểu mà. Xem ra vẫn là không đủ.”

“Không đủ cái gì? Lục địa mà không phải là nơi tốt đẹp vậy thì tại sao không thể huỷ bỏ nó.”

Người đàn ông chống cằm nhìn cô bé trên miệng không nhịn được mà nở một nụ cười quái đản.

“Vậy thì cả thế giới huỷ diệt, anh trai cũng sẽ không còn nữa thì sao?”



“Anh trai tại sao không còn nữa?”

“Bởi vì thế mới là công bằng.”

“Công bằng là cái gì.” Con bé nhíu mày.

“Công bằng là thứ con người nghĩ thì rất đẹp nhưng thực chất là thứ rất đáng sợ. Nhưng cũng là thứ duy nhất có thể bao dung mọi thứ trên đời này, như nước”

Con bé cúi đầu xuống suy nghĩ một lúc rồi nói:

“Tại sao lại phải bao dung mọi thứ? Sai là sai, đúng là đúng mới phải chứ.”

Người đàn ông khẽ dừng bút nhìn cô bé.

“Rất nhiều năm trước kia từng có người suy nghĩ rất giống ngươi.”

“Sau đó thì sao?” Con bé cười tươi, hỏi.



“Người đó liền c·hết rồi.” Người đàn ông dí gần sát vào mặt con bé nhả ra từng chữ.

Thấy cô nhóc xụ mặt ông ta không khỏi bật cười.

“Chẳng thú vị chút nào.” Cô bé phụng phịu nói.

“Những gì ngươi muốn đều quá mức hoàn hảo nhưng thế giới này vốn không thể hoàn hảo cho nên chỉ có thể dùng công bằng để tạo nên.”

Cô bé nghe đến vậy càng không hiểu hơn cả người bắt đầu lắc lư không yên.

“Vậy thì thế nào mới là công bằng?”

“Giá trị.” Người đàn ông nhàn nhạt nói.

Cô bé không lắc lư nữa mà lại tròn mắt nghiêng đầu nhìn ông ta. Ông cũng nhìn lại cô bé sau đó đặt bút xuống, giải thích:

“Giống như con người sinh ra liền bắt buộc phải c·hết đi; c·hết đi rồi lại sống lại. Người không phải lúc nào cũng là làm thiện sẽ có lúc ngươi sẽ thành người ác. Ngươi làm tất cả mọi chuyện đều không thể lúc nào cũng làm được đúng cho dù là ngươi nhận thấy là đúng thì cũng sẽ có người cho rằng ngươi đang làm sai. Không phải bất cứ chuyện gì xảy ra trên cuộc đời này đều có thể khiến ngươi vui vẻ…” Nhìn vẻ mặt càng nghe càng thể hiện ra vẻ ngờ nghệch của cô nhóc ông ta không khỏi lắc đầu. “Thôi, dù sao có nói ngươi cũng không thể hiểu được. Ngươi vốn là hoa trong nhà kính, cá trong bể, cả đời này đều không có khả năng đối mặt với nhiều chuyện như thế. Cả đời này tuy không thể sống như ý mình nhưng so với nhiều người thế đã là rất tốt rồi.”

Ông ta lấy một cục đá đặt lên một bên đĩa cân ngay lập tức cái đĩa ngả sang một bên rồi ông lại đặt một cục đá khác lên đĩa còn lại, đĩa cân lại ngả sang một bên khác. Ông ta cứ lặp đi lặp lại động tác cho đá lên bàn chân nhưng cả cái cân nghiêng đi nghiêng lại liên tục không thể nào bằng nhau nổi. Cô nhóc vốn nghe không hiểu những gì ông ta nói, lúc này vốn đã không vui, thấy cái cân cứ nghiêng đi nghiêng lại trước mặt mình càng không vui hơn.

“Ngài tìm hai hòn đá bằng nhau không phải là sẽ cân bằng rồi sao?”



Ông ta nhìn cô bé không nhịn được bật cười lớn.

“Không ai có thể tạo ra hai hòn đá giống nhau như đúc được.”

“Ai nói thế?”

“Đợi đến ngày nhóc có thể tạo ra những viên ngọc giống nhau như đúc thì…”

Thì thế nào nhỉ? Cô nhóc không thể nào nghe rõ ràng lời ông ta nói nữa.

Cô bé mở mắt ra, phát hiện hoá ra mình đang ở bên trong thư viện. Vừa nãy hoá ra chỉ là mơ, cô nhóc mơ mơ màng màng nhìn cuốn sách dày to bằng cả thân hình của mình trên đó miêu tả tất cả các chủng loại đá khác nhau mà thở dài.

“Thật sự là không có hai loại đá nào giống nhau y như đúc ở trên thế giới này sao.”

Đột nhiên, trên bầu trời xuất hiện những nhánh sét rạch ngang bầu trời, mây dông tạo ra những lớp xoáy tròn, tiếng gió quật mạnh cùng tiếng sấm nổ vang trên đầu khiến cô bé không khỏi sợ hãi mà bịt tai lại. Mặt đất rung chuyển càng lúc càng mạnh, cô nhóc sợ hãi mà nằm co ro ở dưới đất ôm lấy thân mình, cô nhóc nhìn xung quanh. Những học sĩ trong thư viện vẫn không có vẻ gì là hoang mang họ như những con rối đi đi lại lại sắp xếp những quyển sách lên giá. Trong lòng cô bé không khỏi cảm thán cho sự đáng thương của họ sống mà như du hồn.

Lại một tiếng sấm nổ mạnh cô bé sợ hãi ôm lấy đầu nhắm chặt mắt lại. Nhưng cho dù vậy thì cô bé vẫn nghe rõ ràng tiếng sấm nổ cùng tiếng gió gào thét trên đầu như thể có người nào đó đang kêu gào, không chỉ một mà rất nhiều người. Bọn họ không can tâm cứ như vậy mà biến mất nên cố gắng dùng sức lực cuối cùng kêu gào, giãy giụa, tranh đấu với c·ái c·hết.

“Im lặng đi.” Con bé đau đớn gằn từng tiếng, thân thể như thể bị cái gì đó kéo xuống càng ngày càng sâu, đầu óc của cô nhóc trở nên mông lung, những tiếng kêu gào càng ngày càng to và rõ ràng hơn át lại cả tiếng sấm nổ, cả tiếng gió gào. Cô bé khó chịu sau đó đột nhiên hét to lên. “Im lặng hết đi.”

Sóng biển đập mạnh lên bờ bắn tung toé những bọt sóng màu trắng, những ngọn sóng thi nhau đập vào bờ ngày càng nhanh càng dữ dội, chúng đùn đẩy nhau kéo theo những sinh mệnh may mắn dạt vào bờ.