[Bác Chiến] [Vũ Cố] Xoay Vòng
Phiên ngoại: Thư tình
Nhật ký của bác sĩ Cố, thư tình viết cho Tiểu Vũ
Ngày 6 tháng 8 năm 2015, trời quang
Quen được một cậu bạn nhỏ ở trường cảnh sát, trên là Trần Vũ.
Thật ra vừa vào tôi đã nhìn thấy em ấy rồi, để kiểu đầu quả dưa ngắn, tóc mái phía trước còn rẽ ra, người rất đẹp trai. Trước khi hoạt đồng bắt đầu, em đứng ngay cạnh tôi, vô cùng căng thẳng mà đọc kịch bản, cứ ngắc ngứ mãi, đọc hai câu lại ngẩng đầu lên nhìn tôi một cái, chẳng trách cứ vấp hoài. Sau khi hoạt động kết thúc, em bị mấy bạn học đẩy đến trước mặt tôi, tôi nhìn mặt em đỏ như thế, còn tưởng là em ngại chứ, kết quả lá gan không hề nhỏ nha, vừa mở miệng đã hỏi tôi, bác sĩ Cố, em có thể xin wechat của anh không, mặt đỏ tai hồng, tôi trêu em một câu, trưởng cảnh sát các em cho yêu đương à, em gãi đầu, lén nói với tôi là trong trường không cho, nhưng ngoài trường thì được.
Tôi làm thế không tốt lắm nhỉ, hình như em mới vừa thành niên thôi, nhưng em đáng yêu quá. Em còn tiễn tôi ra tận cổng trưởng, nếu không phải trường cảnh sát không cho ra ngoài tuỳ tiện, phỏng chừng em có thể đưa tôi về đến bệnh viện luôn ấy chứ, tôi đã đi xa từ lâu rồi, em lại vẫn đứng đó, tôi quay đầu lại, em lại vẫy tay với tôi, quá đáng yêu rồi.
Ngày 10 tháng 8 năm 2015, trời quang
Hai ngày gần đây nói chuyện với Tiểu Vũ khá nhiều, chưa bao giờ gặp một bạn nhỏ như thế cả, thật là lợi hại nha.
Em nói lúc em 3 tuổi, xem "Cảnh sát trưởng mèo đeo", chỉ vào cảnh sát trưởng mèo đen nói về sau em cũng muốn làm cảnh sát, làm cảnh sát lợi hại nhất, sau đó đi một đường đến hôm nay. Đứa nhỏ từ bé đến lớn đều muốn làm cảnh sát, được trường cảnh sát nhận sớm, tất cả bạn học đều lớn tuổi hơn em, nhưng lần nào em cũng là cái tên đứng phía đầu, quá lợi hại rồi, liệu có phải khoác loác không nhỉ, không lợi hại thì chắc cũng không được làm MC đâu, tôi nhìn cái vẻ trúc trắc của em, dẫn chương trình cũng bình thường thôi mà.
Tiểu Vũ nói cuối tuần sẽ đến tìm tôi, cũng không biết là thật hay giả, em trai nhỏ đúng là biết dỗ dành người ta thật.
Ngày 12 tháng 8 năm 2015, trời quang biến thành nhiều mây
Trời ạ, Tiểu Vũ thật sự đến tìm tôi.
Tôi tan ca đêm thì mới 6 giờ, em đã ngồi nghiêm chỉnh đợi ở bên ngoài văn phòng rồi, eo thẳng tắp, tôi hoảng hốt, hỏi sao em không vào, em bảo sợ quấy rầy tôi, thế nên ở đây đợi, em cũng quá ngoan rồi.
Trường học của bọn họ còn cách xa bệnh viện, ít nhất cũng phải đi 4 5 chục phút, em nhất định đi từ rất sớm, vất vả quá.
Tôi dẫn em đến cửa tiệm bên cạnh ăn sáng, tôi thấy chắc là đói thật đấy, một hơi ăn hết 12 cái bánh bao, còn ăn 2 cái quẩy, 2 cái trứng trà luộc, uổng một ly sữa đậu nành. Tôi thì vẫn như cũ, một bát mì với một cái trứng chiên, Tiểu Vũ không biết tôi trực ca đêm xong không có khẩu vị, gãi gãi đầu hỏi tôi, có phải em ăn hơi nhiều không, tôi cũng bị em chọc cười, ăn thế thì có gì mà nhiều, vất vả như thế, nên ăn nhiều một chút chứ.
Cuối cùng tôi cũng không ăn hết bát mì với quả trứng kia, Tiểu Vũ giúp tôi giải quyết nốt, em rất tự nhiên mà lấy phần tôi không ăn hết sang, nhanh nhẹn 2 miếng là xong xuôi, tôi lúc ấy cũng choáng luôn.
Ăn xong bữa sáng, tôi còn nghĩ xem phải đưa em đi đâu, cũng không thể đưa em về nhìn mình ngủ bù được, kết quả em lại nói với tôi rằng em phải về, tôi nhìn thoáng qua thời gian, còn chưa đến 7 giờ, em nói cuối tuần bọn em phải tập hợp lúc 8 giờ. Trời ạ, tôi hỏi vậy em còn ra ngoài làm gì, chạy tới chạy lui không mệt hả.
Em nói em chỉ muốn gặp tôi, hầy, tôi lại đưa em đến trạm tàu điện ngầm.
Em vẫy vẫy tay với tôi, tôi nhìn em chạy vào trạm tàu, rồi lại chạy về, hỏi tôi, bác sĩ Cố, em có thể ôm anh một cái không.
Lại có chút nhớ em rồi, hầy.
Ngày 12 tháng 9 năm 2015, trời quang
Hehe, hôm nay tôi đến trường cảnh sát rồi.
Dù sao hôm nay cũng không có việc gì làm, tôi liền đi siêu thị mua đồ ăn, làm một hộp cơm, cứ lái mãi lại lái đến trường cảnh sát, tôi nhìn thời gian, mới 10 rưỡi, vừa lúc, coi như bổ sung dinh dưỡng cho bạn nhỏ.
Tôi gọi điện thoại cho Tiểu Vũ, em vô cùng kinh ngạc, tôi hỏi em ở đâu, em nói không có tiết, không phải huấn luyện, đang ở ký túc xá, tôi nói vừa hay, em ra cổng trường đi, anh gọi cơm hộp gửi đến cho em.
Tôi đoán chắc em lập tức bò dậy luôn, đầu bên kia điện thoại vang lên bùm bùm, sau đó chính là tiếng em chạy đi, lúc ấy tôi đã nghĩ, cảm giác được người ta quý trọng thật là tốt, tôi chỉ nói với em rằng, tôi gọi cơm hộp đến cho em thôi, em cũng đã dùng hết sức để chạy vội tới rồi.
Trần Vũ là bạn trai tốt nhất trên thế giới!
Ngày 5 tháng 10 năm 2015, trời quang chuyển thành mưa (là tôi khóc đó)
Tiểu Vũ về sớm hơn, vốn dĩ tôi tưởng em sẽ ở nhà đến mùng 7, nhiều nhất cũng chỉ ăn được một bữa cơm tối với tôi là phải về trường, không ngờ em lại quay lại sớm thế, nói muốn đón sinh nhật cùng tôi.
Em nói em dùng học bổng để mua cho tôi một món quả, còn nói chưa bao giờ yêu đương, không biết chọn quà, không biết tôi có thích không, tôi mở hộp ra, nhìn thấy một cái kính rất đẹp rất tinh tế, chẳng trách lúc trước em lại hỏi độ cận của tôi, tôi hỏi em hỏi cái này làm gì, em nói vượt qua 600 độ sẽ di truyền, sợ tôi di truyền cho con em, tôi giận đến đánh em một trận, em vô cùng đáng thương mà co ro một bên/
Tôi hỏi em nghĩ sao mà lại tặng cái này, em nói cái kính lúc trước tôi đeo không đủ nhẹ, đeo lâu làm tai đau, tôi thử cái em đưa, quả nhiên rất nhẹ.
Khi thổi nến, Tiểu Vũ hỏi tôi đã ước điều gì, tôi không nói cho em, nói ra là không linh nữa rồi. Tôi mong nguyện vọng của bạn nhỏ Trần Vũ sẽ sớm trở thành hiện thực, trở thành cảnh sát lợi hại nhất.
Ngày 11 tháng 11 năm 2015, trời quang
Trần Vũ ngốc nghếch hôm nay đến tìm tôi, nói đây là lần lễ độc thân đầu tiên mà em không độc thân, phải chúc mừng một chút, cái đức hạnh này.
Anh biết em nhớ anh rồi, anh cũng nhớ em.
Ngày 29 tháng 11 năm 2015, trời mưa rào có sấm chớp
Cãi nhau, bởi vì lúc em đến nhìn thấy bạn của bệnh nhân tặng tôi một bó hoa, trực tiếp giận bỏ đi luôn, ngồi 50 phút tàu đến đây, lại giận dỗi ngồi 50 phút tàu về, bữa sáng còn chưa ăn, về trường là phải tập hợp luôn.
Ngày 30 tháng 11 năm 2015, trời mưa to
Giỏi thật, Trần Vũ dám bơ tôi một ngày liền, giỏi lắm.
Ngày 1 tháng 12 năm 2015, trời quang
Giỏi lắm, hôm qua lúc ăn cơm em cầm điện thoại chờ tin của tôi, điện thoại rơi vào chén canh, chẳng trách cả ngày không liên lạc được với tôi.
Ngốc chết đi được, điện thoại rơi rồi không biết hỏi người khác mượn à, không biết số điện thoại của tôi à, hôm qua tôi còn lái xe đến trường cảnh sát, nhưng không được vào, tôi biết làm sao bây giờ, ngốc chết đi được, Trần Vũ đại ngu ngốc, nhóc ngốc nhà ai không biết.
Ờm, nhà mình nhỉ.
Ngày 31 tháng 12 năm 2015, trời mưa rồi
Năm mới đầu tiên yêu Tiểu Vũ, em ra ngoài huấn luyện dã ngoại, tôi trực ca đêm.
Lúc 12 giờ, ký túc xá của các em đã sớm tắt đèn rồi, em trốn trong chăn chúc tôi năm mới vui vẻ, tôi gửi qua cho em một tấm ảnh tuyết.
Tiểu Vũ sau này phải làm cảnh sát, chỉ có thể càng ngày càng bận, thời khắc như thế này chỉ có thể càng ngày càng nhiều, bác sĩ và cảnh sát, cả hai đều không thoái mái.
Hy vọng chúng tôi có thể càng thản nhiên mà yêu nhau thêm trong những khoảng thời gian hữu hạn này.
Đây hình như là lần đầu tiên tôi viết "yêu", tôi thậm chí còn chưa từng chính miệng nói với em, cũng không phải cảm thấy nói trước thì thua, dù gì Trần Vũ nói "em yêu anh" cứ như bán kem sỉ ấy, nhỏ thì 5 đồng lớn thì 1 tệ, hòm hòm thì cũng chẳng đòi tiền, nhưng em là em bé mà, em bé thì phải nhiệt tình một chút nhé, bình thường thôi. Nhưng tôi thì không phải trẻ con, trước khi nói thành lời, vẫn phải cân nhắc cẩn thận một chút.
Suy nghĩ xong rồi, Trần Vũ, anh yêu em.
Ngày 7 tháng 1 năm 2016, lạnh quá
Tôi muốn giết cái thằng ranh con Trần Vũ này, tự mình xách mông về trường huấn luyến đi, cả một ngày tôi không dậy nổi.
Hỏi han ân cần tiêu chuẩn lắm, mà lần sau vẫn dám nữa.
Em mới có 18 tuổi mà, sao lại thế chứ.
Dở ẹc.
Ngày 28 tháng 2 năm 2016, trời trong
Hôm nay Tiểu Vũ nói nghỉ hè muốn cùng tôi đi chơi, hy vọng khoa đối xử tốt với tôi một chút, xếp cho tôi một kì nghỉ dài.
Tôi hỏi em muốn đi đâu, em bảo muốn đi Thái Lan, tôi hỏi sao em lại muốn đi Thái Lan, mấy bạn nhỏ như em, nói đến Thái Lan, không phải đều căng thẳng lắm sao. Em nói là vì em thích ăn hoa quả nhiệt đới, phải đưa tôi đi Thái Lan, để tôi ăn cho đủ, tôi bảo em không sợ à, em bảo tôi sợ gì chứ, em bảo vệ tôi được không. Cái đức hạnh này.
Ngày 18 tháng 3 năm 2016, ngày mưa
Bị thương rồi, còn không nói với tôi.
Lúc luyện dao găm bị thương, cắt một vết rất dài trên cánh tay.
Lúc gọi video cũng chỉ cử động một bên tay, ánh mắt cũng né tránh, tôi hỏi em làm sao vậy, em không chịu nói. Tôi liền gọi điện cho thầy hướng dẫn của em, dù sao học kỳ này phương thức liên hệ của người nhà em cũng điền là tôi.
Thầy hướng dẫn nói hôm nay luyện dao găm, đồng đội không cẩn thận dùng sức cắt qua làm em bị thương, đã đến bệnh viện trường băng bó rồi, không vấn đề gì. Tôi ngây ngắn cả người, sao lại có thể không cẩn thận dùng sức như thế chứ, trường cảnh sát của bọn họ có cái này cũng không dạy được sao. Không phải là cố ý chứ, dù sao Tiểu Vũ cũng ưu tú như thế. Lúc sau tôi mới nghĩ, hẳn là tôi hẹp hòi quá rồi, học viện cảnh sát tốt nhất cả nước, bồi dưỡng ra đều là lực lượng cảnh sát trung kiên tương lai, không đâu, còn có thể làm sao được nữa, bị thương thì cũng bị thương rồi.
Tôi hỏi thầy vậy việc huấn luyện của Trần Vũ mấy ngày nay thì sao, thầy hướng dẫn nói cho một tuần nghỉ phép, tôi liền nói vậy tôi đến đón em đi được không, ở trường không có ai chăm sóc, lúc có tiết lại đưa về học. Có lẽ là ngữ khí của tôi hơi hung hăng, thầy hướng dẫn của em lại có chút chột dạ, lập tức đồng ý.
Không nói cho Trần Vũ, em gọi điện thoại tôi cũng không nghe máy, để vậy một đêm đã.
Sao em không nói với tôi, sao em lại không nói cho tôi biết chứ, sao Trần Vũ có thể như thế hả.
Ngày 19 tháng 3 năm 2016, nhiều mây
Lần sau không bao giờ làm ngơ em nữa, cả một đêm em không ngủ.
Khi tôi gọi điện thoại cho em, em còn cẩn thận hỏi tôi còn giận không, tôi hỏi em biết vì sao tôi giận không, em nói lần sau không lừa gạt tôi nữa, đầu óc xoay chuyển nhanh thật, hầy, cũng không biết được, dù gì cả đêm không ngủ cơ mà, lỡ em đã phải nghĩ cả đêm thì sao.
Tôi bảo em lập tức ra cổng trường đi, em kinh ngạc, không hỏi tôi muốn làm gì đã chạy hồng hộc ra ngoài, phiền chết đi được! Trần Vũ phiền chết đi được!
Tôi nói muốn đón em về nhà ở mấy ngày, em còn lắp bắp, có chút ngượng ngùng mà nói với tôi là mình không sao, quá cạn lời luôn, em ngại ngùng cái gì hả, giờ mới giống người bình thường đấy...
Ngày 4 tháng 4 năm 2016, âm u
Bận chết đi được, nhớ Tiểu Vũ.
Ngày 21 tháng 4 năm 2016, trời nhiều mây
Không phải chứ, tôi thật sự cảm thấy Tiểu Trương có ý với Tiểu Vũ.
Tiểu Vũ không thường đến bệnh viện tìm tôi, có tới cũng sẽ đợi tôi ở gara, Tiểu Trương lại mới đến, căn bản chưa gặp em mấy lần. Nhưng cái mặt của Tiểu Vũ á, gặp vài lần thôi là đủ rồi, gặp một lần cũng là đủ rồi.
Lần trước tôi đã nhìn thấy cậu ta đưa kẹo cho Tiểu Vũ rồi, Trần Vũ đại ngu ngốc, nhìn thấy cái ăn là không biết gì cả, nhét hết vào miệng, thích ăn kẹo thế còn học trường cảnh sát làm gì, tìm cái nhà xưởng mà đun nước đường ấy.
Lần này lại nữa, còn mờ mờ ám ám hỏi tôi Tiểu Vũ là ai, ông nói xem ẻm là ai, là bạn trai tôi đấy.
Sau này cấm Trần Vũ đến bệnh viện.
Ngày 18 tháng 5 năm 2016, trời nhiều mây chuyển thành trong
Được, tất cả người trong bệnh viện đều biết Cố Ngụy có một cậu bạn trai nhỏ rồi.
Đến cả cô lao công dưới lầu cũng hỏi tôi là Tiểu Cố, có phải là có đối tượng rồi không.
Vừa vào thang máy đã thấy mấy y tá ríu rít thảo luận, không sao cả, bác sĩ Cố của mấy cô bị điếc, không nghe thấy gì hết.
Bọn họ nói hôm qua tôi uống nhiều quá, hôn Tiểu Vũ ngay trước mặt tất cả mọi người trong phòng, nói đây là bạn trai tôi, được lắm, Cố Ngụy, rất có bản lĩnh, phiền chết đi được!
Nói cũng nói rồi, còn biết làm sao được nữa, đi quan tâm Tiểu Trương chút vậy.
Ha ha, không đến nữa rồi.
Năm 10 tháng 6 năm 2016, trời quang
Tiểu Vũ tốt nghiệp rồi, được đại đội cảnh sát hình sự chọn đi từ lâu rồi, cũng chẳng phải tìm công việc luôn, trực tiếp cho em về nhà.
Ngày hôm qua vừa mới tiễn ba mẹ Tiểu Vũ đi, ba em nói Trần Vũ được lắm, mới tốt nghiệp, công việc người yêu đều có cả rồi, đúng là rất được.
Hôm nay đi dọn ký túc xá giúp em, em gạt tôi nói người ngoài không được vào ký túc xá của bọn họ, tự mình tới lui dọn mười mấy chuyến, vừa dọn xong đã thấy bạn cùng phòng của em và ba mẹ họ cùng xuống, Trần Vũ phiền ghê đấy, sao lại làm người ta thấy phiền thế nhở.
Ngày 1 tháng 7 năm 2016, trời quang
Cảnh sát Tiểu Vũ đi làm ngày đầu tiên, không tồi, rất có tinh thần.
Đến giữa trưa, lén lái xe đến sở nhìn em một chút, ngẩn ngơ đứng ở cửa trực, trời hôm nay nóng thế này, haiz.
Tôi chỉ có thể an ủi chính mình, người mới đều thế mà, sao có thể vừa đến đã thành boss được.
Mua cho em hai bình nước đá, lén để vào phòng tiếp tân, tôi mang một ít nước hoắc hương chính khí về, cẩn thận không lại cảm nắng.
Ngày 14 tháng 8 năm 2016, nhiều mây
Mới đi làm một tháng rưỡi đã phải ra ngoài làm nhiệm vụ, gì vậy trời.
Còn chưa kịp về nhà thu dọn đồ đạc, nói đi là đi luôn.
Thật là đến giờ tôi mới cảm nhận được, Tiểu Vũ không còn là học sinh trường cảnh sát nữa mà là cảnh sát thật rồi, xử lí vụ án thì sao sắp xếp thời gian được, nói xảy ra là xảy ra luôn thôi.
Quá nhiều người cần đến cảnh sát Tiểu Vũ rồi, tôi cũng là một trong số những người ấy.
Ngày 22 tháng 8 năm 2016, mưa to.
Bị thương rồi, thật sự bị thương rồi.
Tôi đã bảo hai ngày nay mí mắt tôi cứ nháy liên tục mà, hôm nay về rồi, thật sự bị thương.
Sau lưng cả mảng xanh tím, mắt cá chân cũng trẹo, nhưng mà vẫn ổn, xe cứu thương của đội bọn họ đón về rồi.
Có lẽ là sợ tôi giận, vừa về đã thành thận nói, thoạt nhìn rất ngoan mà chưa bao giờ nghe lời cả.
Lúc tôi bôi thuốc cho em là lại bắt đầu đắc ý, kể cho tôi là em đã biểu hiện thế nào thế nào, kể bắt có bị em thế này thế này, khi em kể những điều ấy, kiêu ngạo lắm, đôi mắt tròn xoe, tôi đi vào phòng bếp, em nói theo vào phòng bếp, tôi ra ban công, em theo ra ban công nói.
Tôi là bác sĩ, tôi quá hiểu rồi, những thương tích ấy, thật ra rất đau, em chỉ có thể không rên tiếng nào, thao thao bất tuyệt nói không ngừng.
Tiểu Vũ, thật sự rất lợi hại.
Ngày 13 tháng 9 năm 2016, mưa to
Rốt cuộc tại sao lại thế nào, thương tích lần trước vừa khỏi đã lại phải ra ngoài.
Lần này kịp về dọn đồ, còn nói với tôi có lẽ không thể trở về đón sinh nhật cùng tôi, còn hơn 20 ngày cơ mà, nhiệm vụ gì vậy, tại sao lại như vậy chứ.
Ngày 5 tháng 10 năm 2016, âm u
Ngày thứ tư mất liên lạc với Tiểu Vũ.
Nguyện vọng của năm nay là, Cảnh sát Trần Vũ mã số 852058 của sở cảnh sát thành phố Hoa Thanh bình an trở về.
Ngày 12 tháng 10 năm 2016
Tiểu Vũ, ba ngày rồi, em còn muốn ngủ đến bao giờ nữa.
Ngày 4 tháng 11 năm 2016, nhiều mây
Tiểu Vũ xuất viện rồi, không muốn nhớ về những chuyện xảy ra một tháng này nữa, em đã khôi phục kha khá rồi, bảo tôi lái xe chở em về sở nhận giấy khen rồi mới về nhà.
Vừa nhậm chức 4 tháng đã giành được cái bằng khen tập thể cấp ba, tôi cũng không biết là nên mắng em không muốn sống hay là nên khen em lợi hại.
Nhìn chằm chằm vào bằng khen suốt cả đường đi, được thôi, buổi tối ôm nó mà ngủ. Thật nghi ngờ nếu lúc em tỉnh lại, giấy khen và tôi cùng ở bên cạnh, em nhất định sẽ lập tức cầm lấy giấy khen, mà không phải như hôm đó, vươn tay chạm vào má tôi.
Tiểu Vũ để tấm bằng khen kia vào ngăn tủ dễ thấy nhất, vừa vào cửa là đã nhìn thấy, cảnh sát Tiểu Vũ, quá lợi hại rồi.
Thật ra tôi không muốn nhìn thấy nó lắm.
Ngày 21 tháng 11 năm 2016, nhiều mây
Đi công tác bên ngoài rồi, nhớ Tiểu Vũ.
Ngày 6 tháng 2 năm 2017, trời trong
Tiểu Vũ phải trực, tôi chỉ có thể làm cơm tất niên rồi mang sang cho em.
Lần đầu tiên là súp cay và phở Hà Nam, không biết Tiểu Vũ ăn có quen không, tôi nếm một thìa, cảm giác cũng được, chắc là em sẽ thích.
Lâu lắm rồi không đi xem phim cùng Tiểu Vũ, cảnh sát Tiểu Vũ, bao giờ mới yêu thương công dân tuân thủ pháp luật như tôi một chút đây.
Ngày 5 tháng 3 năm 2017, nhiều mây
Tiểu Vũ nói em phải đến Vân Nam, Vân Nam à, xa quá, tôi cứ tưởng em chỉ quản chuyện ở Hoa Thanh đã đủ rồi, không ngờ lại có nhiều người cần đến em như thế.
Lúc trước Tiểu Vũ ở trường cảnh sát, tôi vẫn chỉ cảm thấy em là Tiểu Vũ của một mình tôi, nhưng giờ xem ra tình địch cũng chỉ là chuyện nhỏ, bởi hình như không ai có thể có được Tiểu Vũ, không ai có thể giữ Tiểu Vũ lại được.
Ngày 8 tháng 3 năm 2017, nhiều mây
Tôi hỏi Tiểu Vũ có nhớ tôi không, em chỉ nói một chữ nhớ, rồi lại vội vội vàng vàng cúp điện thoại.
Tôi rất lo lắng, nếu không nhớ thì tốt, bớt một chút sức lực, giải quyết thêm một vài vấn đề, lần này cũng rất nguy hiểm sao?
Ngày 31 tháng 3 năm 2017
Tôi sợ phát điên rồi, tôi nghe bọn họ nói đại đội cảnh sát hình sự sắp đưa người đến đây, tôi thật sự sợ lắm.
Sau đó lại phát hiện Tiểu Vũ đúng là có lên xe cứu thương, nhưng bị thương nặng nhất không phải là em, là cộng sự Tiểu Lâm của em, phải vào ICU, tôi hỏi bác sĩ chủ trị của cậu ấy, tình hình vẫn ổn.
Lần này Tiểu Vũ bị thương cánh tay, chắc là sẽ để lại sẹo, lúc tôi băng bó cho em em còn không rên tiếng nào, nhưng mới một lúc đã khóc, tôi hỏi em có phải làm em đau không, em nói em vốn dĩ có thể chắn cho Tiểu Lâm một chút, tôi nói cho em biết tình hình của Tiểu Lâm không tệ đến thế, nhưng em lại dường như vẫn còn rất hối hận.
Tiểu Vũ à, nếu em chắn cho Tiểu Lâm, vậy em phải làm sao đây? Anh phải làm sao đây?
Ngày 14 tháng 4 năm 2017, nhiều mây
Lại lấy được một tấm bằng khen nữa về, em bị trẹo hông, đứng trước ngăn tủ nhìn nửa giờ.
Tôi hỏi em thoả mãn không, em nói còn chưa đủ, đây mới có bao nhiêu đâu.
Ngày 22 tháng 4 năm 2017, nhiều mây
Lúc Tiểu Vũ về rầu rĩ không vui, tôi hỏi em sao thế, em nói là cuộc thi năng lực của cả đội, em đứng thứ 3, tôi bảo thứ 3 cũng rất tốt mà, em mới vào đội chưa tới 1 năm nữa, rất tốt rồi.
Em nói em chưa bao giờ đứng thứ 3 cả.
Ngày 15 tháng 5 năm 2017
...
Ngày 25 tháng 5 năm 2017
Dường như tôi đang đưa ra một quyết định khó khăn nhất cuộc đời này, tôi phải làm sao đây.
Ngày 12 tháng 6 năm 2017
Chia tay rồi, về sau sẽ không viết nhật kí nữa.
Ngày 22 tháng 6 năm 2017
Tôi dọn về chỗ ba mẹ ở một thời gian, tôi rất sợ em đến tìm tôi, cũng lại sợ em không đến tìm tôi.
Ngày 23 tháng 6 năm 2017
Trần Vũ Trần Vũ Trần Vũ Trần Vũ Trần Vũ Trần Vũ Trần Vũ Trần Vũ Trần Vũ Trần Vũ Trần Vũ Trần Vũ Trần Vũ Trần Vũ Trần Vũ Trần Vũ Trần Vũ Trần Vũ Trần Vũ Trần Vũ Trần Vũ Trần Vũ Trần Vũ Trần Vũ Trần Vũ Trần Vũ Trần Vũ Trần Vũ Trần Vũ Trần Vũ Trần Vũ Trần Vũ Trần Vũ Trần Vũ Trần Vũ Trần Vũ Trần Vũ Trần Vũ Trần Vũ Trần Vũ Trần Vũ Trần Vũ Trần Vũ Trần Vũ Trần Vũ Trần Vũ Trần Vũ Trần Vũ
Ngày 5 tháng 8 năm 2017
Tiểu Vũ, sinh nhật vui vẻ
Ngày 22 tháng 8 năm 2017
Dọn về nhà rồi
Ngày 5 tháng 10 năm 2017
Cố Ngụy, cậu phải sống cho tốt nhé.
Ngày 17 tháng 3 năm 2021
Hai ngày nay có một bệnh nhân đến, tuổi không lớn, vừa mới 20, tên là Thái Đinh, người cực kỳ đáng yêu, nhưng loét dạ dày hơi nghiêm trọng, cần phải phẫu thuật, nhưng tôi không phải bác sĩ mổ chính của cậu, chỉ là tôi chiếu cố cậu hơi một chút, cậu có vẻ khá sợ đau, mới 20 tuổi mà, bình thường thôi. Mạch máu của cậu rất nhỏ, tôi sợ đám Tiểu Lưu không đâm kim chuẩn, liền tự sang làm cho cậu, cậu ngoan lắm, tôi để tốc độ chậm cho cậu để cậu không bị chóng mặt.
Nhà ăn hôm nay làm cơm không tồi, hình như tôi ăn không ít, hôm nay bọn họ nói hình như Tiểu Lưu vừa chấm dứt một mối, đổi người bạn trai khác, mấy y tá thường thích chuyện bát quát như thế, ngày mai không phải trực, tan tầm thì đi ăn gì nhỉ, rồi đi xem phim với Hướng Không nữa, cái bộ gì đó của Thẩm Đằng gần đây có vẻ danh tiếng khá tốt.
À, đúng rồi, suýt thì quên nói, Thái Đinh là bạn trai của Tiểu Vũ, suýt thì quên viết rồi.
Nhà ăn hôm nay nấu không tồi, làm cái gì ấy nhỉ, tôi không nhớ lắm.
Ngày 18 tháng 4 năm 2021
Thái Đinh đáng yêu quá, hôm nay lúc tôi kiểm tra cho cậu, cậu còn nói với tôi: "Cảm ơn anh, bác sĩ Cố."
Cũng cảm ơn em nhé, Thái Đinh
Ngày 23 tháng 4 năm 2021
Thái Đinh xuất viện rồi, hôm nay tôi có chút khó chịu, không đi làm.
Tiểu Vũ ngày nào cũng tới, tôi đã gặp em một lần rồi.
Cố Ngụy, cố lên nhé.
Ngày 12 tháng 10 năm 2021
Mấy năm nay rất ít viết nhật ký, hình như cũng rất ít khi dũng cảm mà đối diện trực tiếp với nội tâm của mình, Hướng Không hỏi tôi, rốt cuộc có muốn đi tiếp cùng cậu không, rốt cuộc có định quên người ấy đi không, Cố Ngụy, rốt cuộc là có hay không đây.
Thật ra tôi hơi muốn viết, tôi đã cố gắng buông xuôi rồi, nghĩ nghĩ lại thấy tự ti, Cố Ngụy à, cậu thật sự cố gắng rồi sao, cậu thật sự từng cố gắng sao, hay là cậu vẫn cứ để người ấy ở nơi đó, chạm cũng chẳng dám chạm vào vậy?
Bốn năm vừa qua, tôi đã làm được cái gì rồi, đã trái qua một mối tình lặng lẽ tan biến, làm tổn thương một người rất yêu tôi, lại nhận được lời cảm ơn từ người yêu hiện tại của người yêu cũ, nhận được sự chào đón của rất nhiều những người xa lạ, có đôi khi tôi thật sự không hiểu nổi, Cố Ngụy rốt cuộc là tốt hay xấu, là đáng được yêu, hay là nên sống cô độc hết quãng đời còn lại.
Cố Ngụy, cậu ngẩng đầu lên nhìn mặt trời đi, mặt trời và ngôi sao đã đi xa cả rồi.
___________
Hoen: Có thể mọi người cũng để ý thấy, thời tiết trong từng ngày cũng giống như cảm xúc của chính Cố Ngụy đối với Trần Vũ, từ những ngày đầu tiên trời quang, đến những ngày mưa âm u, rồi đến lúc gian nan nhất, anh còn chẳng viết thời tiết nữa, không phải không còn cảm xúc gì với cậu, mà có lẽ là không biết nên dùng cảm xúc gì để đối mặt với cậu.
Đọc chương này mà thương quá tr thương T-T, thêm xíu nữa là HE rồi nha các cị T-T