[Bác Chiến] [Vũ Cố] Xoay Vòng

Chương 10: Động tác chậm (Thượng)




Phiên ngoại: Động tác chậm (Thượng)

Trên đường gương vỡ lại lành

Tàu cao tốc sắp xuất phát, trước khi cửa tàu đóng lại, Trần Vũ chen vào từ khoang đầu.

Đoàn tàu này xuất phát từ Thanh Châu, khi đến Hoa Thanh còn chưa đông người lắm. Trần Vũ nghiêng mặt liếc nhìn Trương Nghiêu một cái, hơi nheo mắt, Trương Nghiêu hiểu ý gật đầu, giống như lần đầu tiên đến ga tàu cao tốc này, theo dòng người đi về phía giữa đoàn tàu.

Khi bọn họ vào trạm, chỉ còn 2 phút là tàu xuất phát. Trần Vũ và Trương Nghiêm đưa thẻ cảnh sát ra cho nhân viên công tác, rồi nhận lại giấy tờ ngay sau khi tất cả khách đã lên tàu ở trạm Hoa Thanh, sau đó chạy như bay theo đường của nhân viên, hai cảnh sát hình sự chưa tới 25 tuổi, thở chẳng ra hơi mà chạy lên sân ga.

Trần Vũ cầm một tờ vé chẳng có ý nghĩa gì, giống hệt như một người trẻ tuổi suýt thì không đuổi kịp tàu, cứ thế đi qua từng toa, so thông tin trên vé, không ngừng quay đầu nhìn quanh, mờ mịt tìm kiếm chỗ ngồi của mình. Cậu đi qua mấy toa đều không thấy có tiếp viên, đến toa này, tiếp viên mới xuất hiện để kiểm tra vé và hỗ trợ hành khách giải quyết vấn đề.

Đến lúc đi qua toa thứ 6, Trần Vũ cuối cùng cũng tìm được chỗ của mình, cậu để túi đồ vào chỗ, đứng dậy đi vệ sinh, đợi đến lúc cậu ra, Trương Nghiêu cũng đã quay lại, ngồi ở bên cạnh Trần Vũ. Trương Nghiêu thấy Trần Vũ về, giơ tay nhờ tiếp viên lấy hai phần cơm, tiếp viên thuần thục cầm lấy bộ đàm: "Toa số 6 gọi 2 phần cơm."

40 phút sau, đoàn tàu đã đến Du Thành, thời gian còn lại dành cho bọn họ thật ra cũng không nhiều.

Tiếp viên cũng không mang hai phần cơm đến, loa trên tàu bắt đầu phát giọng trưởng tàu: "Xin chào các vị khách thân mến, tôi là trưởng tàu La Cảnh Kỳ, trên tàu của chúng ta hiện có cảnh sát đang làm nhiệm vụ, xin đừng hoảng sợ. Chúng tôi sẽ đến ga Du Thành đúng giờ, chúc bạn có một chuyến đi vui vẻ."

Tất cả hành khách trên tàu đều xôn xao một chút, trong toa số 6 cũng vậy, Trần Vũ và Trương Nghiêu ngồi tại chỗ, nhìn người đàn ông trung niên đổi mũ và đeo khẩu trang phía trước, ông ta ngồi vào góc, khác với tất cả hành khách còn lại, lập tức rơi vào sợ hãi, rồi lại vì không có chuyện gì xảy ra mà dần dần bình tĩnh lại.

Mười phút sau, loa lại vang lên lần nữa: "Xin chào các vị khách thân mến, tôi là trưởng tàu La Cảnh Kỳ, thật xin lỗi đã quấy rầy hành trình của các bạn, tất cả đã trở về bình thường, chúng ta sẽ đến trạm Du Thành đúng 20 phút nữa, chúc bạn có một chuyến đi vui vẻ."

Trần Vũ ngồi nghiêng nghiêng, một tay đỡ má, đôi mắt không xe dịch mà nhìn chằm chằm vào người đàn ông co rúm lại kia. Sau khi loa vang lên lần thứ hai, tất cả đều khôi phục lại như thường, đoàn tàu còn mười mấy phút nữa là sẽ đến trạm, Trần Vũ muốn nhìn xem, người đàn ông đã chạy mấy vòng Thanh Châu còn thoát nhiều lần, cuối cùng mới xuất hiện ở Hoa Thanh này, sẽ còn có hành động gì nữa, còn hành động gì được nữa.

Khương Cửu cũng không biết Trần Vũ và Trương Nghiêu đã ở phía sau hắn như hổ rình mồi, bây giờ hắn không thể biết được 10 phút vừa qua đã xảy ra chuyện gì, rốt cuộc thì trong khoang tàu của hắn, mọi thứ vẫn rất bình thường, bình thường đến mức có chút quỷ dị, tựa như dùng một chiếc kéo không mấy sắc để cắt giấy, phía sau dáng vẻ hoàn hảo là phần viền nham nhở. Hắn đứng dậy, chuẩn bị đi vào nhà vệ sinh. Nếu không bị phát hiện là tốt nhất, sau khi đến Du Thành, hắn có thể bình an rời khỏi trạm, nếu cảnh sát đang dở trò, dùng thông báo thứ hai để làm hắn thả lỏng cảnh giác, nhưng lại đang kiểm tra từng người một, thì hắn cũng vẫn có thể thoát được một kiếp.

Khương Cửu đè vành mũ xuống, đứng dậy khỏi chỗ, khi đi đến cánh cửa tự động trước toa tàu, hắn mới phát hiện ra, cửa không mở được nữa, giọng Trần Vũ vang lên từ phía sau.

"Khương Cửu, ông tưởng đây là Thanh Châu ư," Trần Vũ và Trương Nghiêu đi hai ba bước lên, đè chặt Khương Nghiêu lên cánh cửa kính đóng chặt, "Đến Hoa Thanh rồi thì đừng có hòng chạy."

Bọn họ có thể đợi lúc xuống tàu rồi bắt hắn, nhưng nghĩ đến việc hắn đã trốn rất nhiều lần ngay dưới mí mắt cảnh sát Thanh Châu, Trần Vũ liền sinh ra một cảm giác muốn đùa bỡn, cậu muốn xem xem, cái tên Khương Cửu này rốt cuộc có thể bình tĩnh đến đâu, nhẫn nhịn được đến đâu, quả nhiên, hắn vẫn không thể giả vờ không có việc gì mà đợi đến lúc xuống tàu được.

Trương Nghiêu luống cuống tay chân đè hắn lại, Khương Cửu là một tên buôn ma tuý đã bị bại lộ thân phận từ lâu, phía sau cũng chẳng có chống đỡ gì, chỉ có mấy tên đồng loã linh tinh thôi, tám chín phần mười cũng vào song sắt hết rồi, chỉ là hắn xảo trá, đã giằng co với cảnh sát Thanh Châu hồi lâu, cùng đường tuyệt lộ mới bí quá hoá liều mà trốn tới Hoa Thanh, lại bị hai cảnh sát hình sự trẻ tuổi bắt được. Khương Cửu buôn lậu ma tuý, cũng có dùng, hắn đánh Trần Vũ mấy cái, lại bị doạ thật, bệnh tim mạch do sử dụng ma tuý trong thời gian dài khiến hắn không khống chế nổi mà run lên, miệng sùi bọt mép mà ngã xuống đất.

Trần Vũ và Trương Nghiêu lần lượt đè hai vai hắn, mới để hắn không ngã quá mạnh xuống đất.

Trương Nghiêu ngẩng đầu hỏi Trần Vũ: "Vũ ca, làm sao bây giờ đây?"

Trần Vũ vỗ vỗ mặt Khương Cửu, xác nhận ý thức của hắn: "Chúng ta là cảnh sát, có phải bác sĩ đâu, lão muốn chết chúng ta còn ngăn được à."

Trương Nghiêu bày ra gương mặt đồng tình, vỗ vỗ bả vai tên Khương Cửu sắp bất tỉnh nhân sự kia: "Này, hay là ông kiên trì chút đi, còn có một xíu nữa là đến Du Thành rồi."

Trần Vũ giơ chân đạp Trương Nghiêu một cái: "Đừng có lắm mồm nữa, mau đi hỏi xem trên tàu có bác sĩ hay y tá nào cấp cứu được không, chết lại chẳng biết ăn nói thế nào."

Đến khi loa lại phát tiếng của tàu trưởng thêm lần nữa, Trần Vũ đã hơi đỏ mặt rồi, chưa đến một tiếng, cả đoàn tàu đã bị bọn họ làm cho loạn cào cào lên, cậu ngồi xổm trên đất, giữ lấy thân thể dần dần ngừng run rẩy của Khương Cửu, không yên tâm mà lay mắt hắn, nghiêm túc nhớ lại kiến thức y học mà mình học được hồi ở trường cảnh sát, giọng nói quen thuộc đã vang lên sau lưng cậu ngay lúc ấy.

"Thứ lỗi, phiền mọi người tránh ra một chút, tôi là bác sĩ, tôi có thể cấp cứu."

Xung quanh Trần Vũ có rất nhiều hành khách cực kỳ tò mò mà chẳng giúp được cái việc gì, vây kín toa số 6, muốn đến chỗ Trần Vũ cũng chẳng dễ.

"Thứ lỗi, phiền tránh ra một chút."

Giọng nói càng ngày càng gần, Trần Vũ như thể bị đóng đinh, cứng đờ tại chỗ, không hề nhúc nhích.

Cố Ngụy đứng phía sau Trần Vũ: "Tôi là bác sĩ, tôi có thể cấp cứu."

Trần Vũ ngồi xổm cứng đờ, không dám quay đầu lại.

Trường Nghiêu đẩy cái đám người đông đúc ra, chạy từ phía trước tới, vừa đến đã nhìn thấy Cố Ngụy, cậu kinh ngạc gọi: "Bác sĩ Cố!"

Rồi lại thấy Trần Vũ vẫn ngồi xổm dưới đất không nhúc nhích, cậu hơi xấu hổ mà gãi gãi mũi: "Trùng hợp quá, anh cũng ở đây."

Cố Ngụy gật đầu, hai ba bước đi lên, Trần Vũ ngẩng đầu, nhìn anh một cái, rồi lại nhanh chóng đẩy mắt đi.

Khương Cửu đã dần bình tĩnh lại bắt đầu run rẩy kịch liệt, Trần Vũ vội vàng đi đến dùng sức giữ bả vai hắn, dùng sức nên mu bàn tay cậu lộ ra đường gân xanh dài.

Cố Ngụy lắc lắc bả vai Khương Cửu xác nhận ý thức của hắn, ngón tay đặt ngay cạnh bên Trần Vũ, anh vươn tay mở mí mắt Khương Cửu, lưu loát cở cổ áo hắn ra, thuần thục hoàn thành hồi sức tim. Khương Cửu dần dần yên ổn lại, đồng tử cũng khôi phục lại bình thường, Cố Ngụy muốn nhìn dị vật trong khoang miệng hắn, liền nắm cằm, mở miệng hắn ra. Trần Vũ vẫn luôn yên tĩnh giữ vai Khương Cửu lại đột nhiên giật mình, cậu nâng tay lên, làm động tác ngăn trở khó nắm bắt.

Cố Ngụy cũng không có ý đưa tay vào trong, chỉ nhìn đại khái một cái rồi lại buông cằm Khương Cửu ra. Trần Vũ nâng bàn tay kia lên, nắm thành nắm đấm, không lên tiếng mà thu về.

Ánh mắt Trương Nghiêu đảo tới đảo lui giữa hai người họ, chỉ còn cậu nhớ đến Khương Cửu vừa mới đi qua cửu môn quan: "Hắn sao rồi?"

Cố Ngụy cài nút áo cho Khương Cửu, buông tay áo vừa vén lên, hôm nay anh mặc một chiếc áo gió rất đẹp, giờ lại đã nhăn nhúm: "Hắn không sao, sẽ tỉnh lại rất nhanh thôi, nhưng tình hình của hắn không ổn định, có lẽ cần được cấp cứu bất cứ lúc nào, hơn nữa, thời gian vàng để cấp cứu chỉ có 5 phút..."

Trương Nghiêu nghe rất nhập tâm, Khương Cửu nằm trên đất lúc này chậm rãi mở mắt, sau khi khôi phục ý thức, hắn híp mắt nhìn một vòng, đối diện với gương mặt không biểu cảm của Trần Vũ, Trần Vũ rũ mắt, không nhìn hắn. Ánh mắt của Khương Cửu dừng lại phía sau Cố Ngụy một chút, lại dịch đi, rồi theo bản năng nhìn thêm một cái, Trần Vũ nhạy bén bắt được cái nhìn của hắn, lập tức theo ánh mắt hắn nhìn đi. Người đàn ông ở gần Cố Ngụy nhất trong đám người phía sau đã giơ tay lên, trên tay hắn cầm một con dao không quá dài, vòng tay lại, hiển nhiên là hắn muốn dùng con dao này để k ềêvo cổ Cố Ngụy, lấy anh làm con tin.

Trần Vũ kéo tay Cố Ngụy lại, dùng sức kéo anh về phía mình, cho đến khi đặt Cố Ngụy ra sau lưng, rồi mới nâng chân lên, đá người đàn ông kia xuống đất, lấy một khẩu súng ra từ phía sau hông, dùng họng súng đen như mực nhắm vào tim hắn, như thể chỉ một giây nữa thôi là có thể lên đạn, bóp cò súng.

Tuy rằng Cố Ngụy hoàn toàn không biết sau lưng mình vừa xảy ra chuyện gì, nhưng nhìn con dao ngắn trên tay người đàn ông kia, anh cũng đoán được đại khái. Trần Vũ bảo vệ phía trước anh, bây giờ anh mới có cơ hội nghiêm túc đánh giá cậu, hai tay cậu đều cầm súng, cánh tay hiện lên đường gân xanh gợi cảm uốn lượn, biến mất phía sau cổ tay vén lên, tư thế đoan chính như một pho tượng, bả vai rộng lớn có thể hoàn toàn bao bọc Cố Ngụy, như thể xây một bức tường phòng thủ kiên cố trước mặt anh. Cố Ngụy không xê dịch mà nhìn bóng dáng cậu, trái tim nhảy lên thật nhanh.

Động tác của Trần Vũ quá nhanh, nhanh đến mức Trương Nghiêu còn chưa kịp phản ứng lại thì người đã bị hắn y ngã, hành khách xung quanh thấy súng thật đạn thật thì bị doạ, xôn xao tản đi, Trương Nghiêu gọi một tiếng Vũ ca, Trần Vũ vẫn không nhúc nhích, cậu chỉ có thể lấy một bộ còng khác trong túi ra, còng tay người đàn ông đã sợ đến run rẩy trước mặt.

Đây là lần đầu tiên Cố Ngụy chính mắt nhìn thấy Trần Vũ làm việc, là người suýt nữa bị bắt làm con tin nhưng lại chẳng sợ mấy, anh nhìn Trần Vũ vẫn không nhúc nhích trước mặt, vươn tay túm lấy vạt áo sơ mi của cậu, nhẹ nhàng gọi một tiếng: "Tiểu Vũ."

Trần Vũ chậm rãi buông súng xuống, rồi lại cài vào sau lưng, cả quá trình đều như động tác làm chậm trong phim điện ảnh, thân thể hơi lắc lư làm lộ ra nỗi sợ vẫn còn dư lại trong lòng cậu. Chẳng có thành trì nào mãi mãi vững chắc trước mưa gió được cả, Trần Vũ cũng thế, cậu cũng sẽ sợ hãi.

Trương Nghiêng đang bận kéo hai tên kia lại với nhau, Trần Vũ đờ đẫn đứng đó, cũng không có ý muốn giúp.

Cố Ngụy lại nhẹ nhàng gọi cậu một tiếng: "Tiểu Vũ."

Trần Vũ bỗng nhiên quay đầu, kéo tay Cố Ngụy, dùng sức mà kéo anh về phía mình, Cố Ngụy giống như một ngôi sao băng, rơi vào cái ôm của Trần Vũ. Ngực và ngực chạm vào nhau, phát ra âm vang trầm đục nặng nề.

Cố Ngụy vươn tay vỗ về trấn an Trần Vũ. Trần Vũ 25 tuổi đã cao tương đương anh rồi, đã có thể ghì súng bảo vệ phía trước anh rồi, nhưng đến lúc buông súng xuống, lại vẫn giống như một con cún nhỏ mắc mưa, lặng lẽ mà run rẩy. Thời gian là một bản tình cả khổ đau cứ vang lên hết lần này đến lần khác, trưởng thành lại giống như một động tác tua chậm. Cố Ngụy nhẹ nhàng đặt tay sau lưng Trần Vũ, mở miệng ra lại nói, Tiểu Vũ, không sao cả, đừng sợ.

"Các vị khách thân mên, tàu đã tới trạm Du Thành, xin hãy mang theo hành lý và đồ dụng đắt tiền đi về phía cửa bên phải toa tàu, khi xuống xe xin hay chú ý đến khoảng cách giữa đoàn tàu và sân ga."

Cái ôm của đôi tình nhân cũ bị tiếng loa báo cắt ngang, Trương Nghiêu ngượng ngùng gãi đầu, giọng cũng lí nhí.

"Vũ ca, đến rồi."

Trần Vũ chậm chạp buông Cố Ngụy ra, đoàn tàu chỉ dừng ở Du Thành ba phút, cậu có hai nghi phạm phải áp giải, không có nhiều thời gian nói tạm biệt với Cố Ngụy.

Áo của Cố Ngụy nhăn hết lên, vạt áo bị Khương Cửu đè, cổ tay áo bị anh xắn lên, cổ áo lại vì vừa nãy Trần Vũ ôm chặt quá mà hằn nếp nhăn. Trần Vũ vươn tay sửa cổ áo cho Cố Ngụy, cậu nhìn vào mắt Cố Ngụy, hai tay nắm lấy bả vai anh, suy sụp buông xuống, trượt qua cánh tay mảnh khảnh, và mất liên lạc trong không khí.

"Em đi đây, chú ý an toàn."

Nói xong liền túm lấy Khương Cửu suy yếu từ tay Trương Nghiêu, đi từ cửa toa số 6 ra, Cố Ngụy theo sau vài bước, nhìn Trần Vũ áp giải Khương Cửu, đẩy hắn ra khỏi cánh cửa không mấy rộng rãi.

Trương Nghiêu áp giải người đàn ông còn lại, đi theo sau Trần Vũ, vừa rồi cậu mới nhanh chóng sang toa bên kia lấy túi của Cố Ngụy giúp anh, cậu vươn tay đưa túi cho Cố Ngụy, Cố Ngụy gật đầu, nói cảm ơn với cậu.

Lúc sắp đi ra ngoài, Trương Nghiêu ngẩng đầu nhìn Trần Vũ, lại xoay người nhìn Cố Ngụy một cái, có chút chua xót mà chào tạm biệt Cố Ngụy.

Cố Ngụy đứng trước cửa, cứng đờ mà vẫy vẫy tay nói tạm biệt với cậu.

Đèn ở cửa xe nhấp nháy, ba phút qua rồi, cửa xe bắt đầu khép lại.

Cố Ngụy trầm mặc nhìn bóng Trần Vũ, như thể giây tiếp theo sẽ xoay người đi về chỗ của mình, đi đến nơi mình vốn cần phải đi. Chỉ là anh nhìn Trần Vũ thêm một cái, nhìn phần hông gầy hẹp của cậu, nơi ấy có một cây súng mà người khác không nhìn thấy, nhưng anh lại biết nó nằm ở đâu.

Cố Ngụy đột nhiên chạy ra ngoài, từ khe hở sắp khép chặt lại kia, chạy ra ngoài.

Anh chạy nhanh quá, vạt áo phất lên, góc áo bị kẹp vào cửa, anh dùng sức kéo nó, giật ra.

Cửa xe phía sau anh hoàn toàn đóng chặt lại, anh siết chặt nắm tay, gọi cái người đi chậm rì rì mà chẳng chịu quay đầu kia lại.

"Trần Vũ."

Trần Vũ áp giải Khương Cửu, đờ đẫn mà đứng tại chỗ.

Cậu không nhớ nổi đây đã là lần bao nhiêu rồi, hoặc là Cố Ngụy cũng không quay đầu mà rời đi, hoặc là cậu quật cường xoay người rời đi. Khoảnh khắc mà họ chia lìa dường như đều giống nhau như đúc. Cố Ngụy đi nhanh quá, cậu không kịp giữ lại, cậu đi chậm, Cố Ngụy lại chẳng mở miệng. Bọn họ cứ hết lần này đến lần khác dẫm lên vết xe đổ của ly biệt, dần dẫn mất đi quyền lợi vãn hồi. Chỉ là cậu đã quen như thế rồi, đã quen sẽ nhanh nhẹn một chút khi đối mặt với Cố Ngụy rồi, cậu có ý muốn giấu diếm thời gian, bẻ nó thành những mảnh nhỏ khó tránh khỏi lọt lưới. Cũng đã quen chậm chạp một chút khi rời khỏi Cố Ngụy, cậu muốn nối những nhớ nhung thoáng qua ấy thành một sợi dây bé nhỏ liên tiếp. Nếu mỗi lần gặp nhau là một trận mưa to, vậy Trần Vũ cũng không muốn che dù, cậu chỉ muốn làm một miếng bọt biển, cậu sẽ phải dùng thời gian rất lâu để vắt khô cơn mưa ấy, về rồi lại ướt đẫm chờ đợi trời mây tiếp theo.

Thấy Trần Vũ hồi lâu không động đậy, đến Khương Cửu cũng co rúm lại không dám lên tiếng, Cố Ngụy có chút sốt ruột, anh chạy theo hai ba bước, chỉ vào Khương Cửu trạng thái mơ hồ: "Lúc nào hắn cũng có thể tiếp tục ngất xỉu, hai người không xử lí được đâu, tôi đi cùng hai người."

Trần Vũ và Trương Nghiêu chuẩn bị đưa Khương Cửu đến bệnh viện nhân dân Du Thành kiểm tra đơn giản trước, sau khi bảo đảm không có vấn đề gì lớn thì mới đưa cả hai người họ về Hoa Thanh, mà địa điểm Cố Ngụy cần đến đương nhiên cũng không phải là Du Thành. Cố Ngụy không định nhiều lời, Trần Vũ cũng không hỏi nữa. Sở cảnh sát Du Thành phái một chiếc xe cảnh sát 7 chỗ đến đón bọn họ, Trương Nghiêu và hai nghi phạm ngồi sau cùng, lại cảm thấy hơi ngạt thở, cậu mở cửa sổ ra, có thể là gió lớn quá, thổi đến mức vành mắt Trần Vũ và Cố Ngụy đều đỏ lên.

Trần Vũ lấy thẻ cảnh sát ra đưa cho y tá đăng ký xem, Cố Ngụy cũng nhìn vào thẻ của cậu thêm một lúc. Trần Vũ từ cảnh sát một vạch một sao đã biến thành đội phó ba vạch một sao. Cố Ngụy nhìn hai vạch thêm vào kia, bàn tay nắm chặt lấy, rồi lại chậm rãi buông ra. Anh cảm thấy bất an.

Dưới tầng bệnh viện có một quán Starbucks, Trương Nghiêu bảo Trần Vũ ở đó đợi cậu.

Cố Ngụy vẫn giống như trước, thích uống cà phê chỉ có một chút đường, anh trầm mặc nhấp hai ngụm, có chút mất tự nhiên mở lời.

"Gần đây... có khoẻ không?"

Đây là một lời không nên nói vào lúc này, Cố Ngụy cảm thấy có chút khó xử, anh và Trần Vũ hình như toàn là thế, cái gì cũng nói rồi, cái gì cũng làm rồi, kết quả là, lại cứ như không có việc gì mà hàn huyên với nhau, tựa như lúc bọn họ còn ở bên nhau, cứ phải yêu đến quên mình trước, rồi mới nghĩ đến những thứ khác.

Trần Vũ vòng ngón tay quanh miệng ly, khẩu vị của cậu cũng không thay đổi, thích uống ngọt, bên trên có thêm một lớp kem dày.

"Không tốt lắm."

Cố Ngụy sửng sốt một chút, không kìm được mà hỏi tiếp.

"Vì sao?"

"Em và Thái Đinh chia tay rồi, mấy tháng trước."

Cố Ngụy đặt tay lên mặt ngoài ly giấy, bị nóng đến đau.

Trần Vũ tiến về phía trước, kéo chiếc ly ra giúp anh, tự giễu mà cười, bổ sung nói: "Nhưng mà lần này em không khổ sở đến thế nữa, ít nhất thì em cũng biết lý do rồi."

Cố Ngụy ngẩng đầu nhìn cậu, muốn nói gì đó, lại nhẫn nhịn, nuốt lời muốn nói xuống, trước giờ anh đều là một người không thích hỏi nhiều. Anh quay đầu ra ngoài cửa sổ, nhìn thấy một chàng trai, có lẽ là cậu ấy đến đón người yêu xuất viện, trong tay cầm một bó hoa hồng lớn, một lát sau đó, cậu nắm tay một cô gái đi ra ngoài, hoa hồng để cô ấy ôm, cô ấy không có tóc. Cố Ngụy là bác sĩ, vừa nhìn đã hiểu.

Anh quay đầu lại, mở miệng hỏi cậu: "Vì sao?"

Trần Vũ đã biết còn cố hỏi: "Vì sao cái gì?"

"Vì sao lại chia tay?"

Trần Vũ bắt đắc dĩ nhìn anh: "Không hợp."

Cố Ngụy không nói gì nữa.

Vành mắt anh từng chút đỏ lên, khó có thể khống chế mà hạ xuống. Cố Ngụy nhận ra mình thất lễ, đứng dậy chuẩn bị rời đi.

Anh chật vật chạy ra khỏi cửa hàng Starbucks kia, Trần Vũ đứng ở cửa, gọi anh lại.

"Cố Ngụy."

"Chúng ta thì sao?"

"Cũng là không hợp ư?"