[Bác Chiến] Nhớ Anh
Một mảng bừa bãi.
Vương Nhất Bác dùng khăn giấy lau từng chút từng chút giúp Tiêu Chiến, thứ dính trên bàn tay, và cả thứ bắn lên quần trong lúc không cẩn thận nữa.
Hoàn toàn không chê bai người đàn ông sau khi say rượu đã thất lễ đến mức độ này.
"Mệt quá, Vương Nhất Bác, mệt quá." Tiêu Chiến nhắm mắt, nằm im trên giường không cử động, mặc Vương Nhất Bác xử lý giúp mình.
Nước mắt âm thầm rơi xuống.
Anh ấy không chịu trả lời mấy câu hỏi của Vương Nhất Bác, về việc anh ấy có phải hay không đã chia tay với vợ, từ đầu đến cuối, anh ấy chỉ lặp đi lặp lại một câu, anh ấy rất mệt.
Vương Nhất Bác vứt khăn giấy đi, cẩn thận nằm bên giường anh ấy, "Nếu như anh bằng lòng, thì không cần làm gì nữa cả, em nuôi anh, em nói là nếu như anh bằng lòng, nếu anh bằng lòng." Cậu ấy đang nói chuyện với Tiêu Chiến, lại giống như đang tự nói với chính mình.
Tiêu Chiến đang đầu óc quay cuồng vẫn nghe thấy hai chữ "nuôi anh", khóe miệng cong lên cười nhẹ một cái, vừa khóc vừa cười.
Trước đây Vương Nhất Bác đã thích nói như vậy, động một tí là em nuôi anh.
Nghĩ lại cũng thấy khá vui, trước đây cậu ấy nói mấy câu như vậy, Tiêu Chiến chỉ coi như cậu ấy yêu đương quá khích, nói bừa để dỗ dành người ta thôi.
Bây giờ sự nghiệp đã thành, cậu ấy vẫn nói như vậy, thể hiện rằng cậu ấy vẫn chưa quên cái tốt của Tiêu Chiến lúc trước.
Khóe mắt càng cay hơn, cái bệnh uống nhiều xong sẽ khóc này của Tiêu Chiến cũng không biết bắt đầu từ bao giờ, tự anh ấy cũng không nhớ nữa, dù sao hồi còn ở bên Vương Nhất Bác vẫn chưa có, lúc đó uống say hai người họ sẽ có cách khác để giải sầu, thoải mái hơn rơi nước mắt hàng vạn lần.
"Anh à." Vương Nhất Bác đắp chăn lại cho Tiêu Chiến, dùng chóp mũi cọ cọ vào mặt anh, mùi rượu nồng nặc xộc lên tới mức đầu óc Vương Nhất Bác có chút quay cuồng.
"Anh biết không, em nhìn thấy anh liền cảm thấy em với anh giống như trước nay chưa từng xa nhau vậy, lúc anh tỉnh táo em cũng không dám hỏi anh, rốt cuộc anh sống có tốt không, nếu như không tốt, hai chúng ta liệu có thể nào quay đầu lại."
/
Ngày hôm sau Tiêu Chiến tỉnh dậy vẫn cảm thấy trần nhà đang quay, lúc xuống giường cổ chân mềm nhũn, suýt chút nữa đã té nhào trên mặt đất."
Chuyện tối qua anh ấy vẫn lờ mờ nhớ được, sau khi uống say quá đã làm những gì trước mặt Vương Nhất Bác, anh ấy đều có thể nhớ được.
Không phải hoàn toàn say bí tỉ mới phát điên như thế, vẫn còn ý thức, nhưng phương thức tư duy của con người ta lúc say và lúc tỉnh là hoàn toàn khác nhau, những chuyện lúc uống say cảm thấy "Mình cứ phải làm như thế", đến khi tỉnh táo nhớ lại, sẽ thấy không thể nào lý giải nổi.
Anh ấy đang cố gắng nhớ lại, sau khi hôn Vương Nhất Bác lên đỉnh, hai người họ có làm chuyện gì quá đáng hơn không?
Phần ký ức sau khi đã đạt khoái cảm hoàn toàn trống rỗng, anh cảm thấy mình đã ngủ say, tốt nhất là Vương Nhất Bác không nhân lúc anh thiếu tỉnh táo mà phát sinh gì đó với anh, nếu không chuyện này thật sự không giải thích nổi.
Tiêu Chiến lớn bằng từng này cũng không phải là sợ cái gì, nếu hai người có thể thỏa mãn nhu cầu cho nhau xong lại làm như không có chuyện gì, không làm phiền đến nhau thì chuyện lại trở nên rất đơn giản, nhưng căn bản không phải như vậy, nếu thứ mà bọn họ cần chỉ nhỏ nhặt như thế, thì buổi tối hôm vừa mới gặp lại đã làm xong rồi, không cần thiết phải giày vò lẫn nhau như vậy.
Anh gõ gõ cái đầu nặng nề vẫn đang quay cuồng của mình, đẩy cửa phòng ngủ ra, vừa dụi mắt vừa tìm con trai.
"Tiểu Tỏa, đã dậy chưa?"
Sau khi gọi mấy câu thì nghe thấy một tiếng "Ái" đáp lời, rất rõ ràng, âm thanh thô bạo này không thể nào phát ra từ tiểu bảo bối nhà anh được.
Dáng vẻ Vương Nhất Bác đeo tạp dề, tay cầm chiếc thìa nhỏ trông có vẻ hơi khôi hài, hai người chạm mặt nhau trong phòng khách, nhìn nhau mất mấy giây, lúc Vương Nhất Bác mở miệng rõ ràng có chút căng thẳng, "Anh tỉnh rồi à."
Tiêu Chiến không ngờ Vương Nhất Bác vẫn còn ở nhà anh ấy, càng không ngờ cậu ấy sẽ xuất hiện với tạo hình như vậy, trong lúc kinh ngạc, đã bỏ lỡ mất ánh mắt của Vương Nhất Bác, cảm thấy cổ họng vừa khô vừa khó chịu, liền cúi đầu ho khan hai tiếng, "A, em vẫn chưa đi à."
"Trạng thái tối qua của anh không ổn lắm, em không yên tâm, không dám đi." Chắc là Vương Nhất Bác sợ anh ấy suy nghĩ, vội vàng chỉ chỉ một căn phòng ngủ khác, giải thích với anh: "Em ngủ trong phòng khách."
Không hề xảy ra chuyện mà Tiêu Chiến không muốn xảy ra, hành động quá đáng nhất mà Vương Nhất Bác làm tối qua chính là nhân lúc anh ngủ mà hôn anh mấy cái.
"Tối qua anh uống nhiều rồi, thật ngại quá."
Lúc Tiêu Chiến nói ngại quá, cố hết sức để giọng nói của mình nghe thật thản nhiên, anh ấy đang ngại cái gì, Vương Nhất Bác tất nhiên hiểu rõ...
"Không sao, anh với em còn ngại gì chứ."
Chẳng qua chỉ là uống say, lén trốn trong chăn tự chơi đùa với chính mình, đây cũng gọi là "chuyện" ấy hả? Lúc hai người họ yêu nhau, dáng vẻ nào của Tiêu Chiến mà Vương Nhất Bác chưa từng thấy qua?
Thấy gì đây? Cậu ấy từng thấy Tiêu Chiến mặc hai chiếc thắt lưng tự thủ dâm trước mặt cậu ấy, vừa làm vừa nói những câu mà kẻ đường hoàng căn bản nghe không nổi, gợi cảm không thể tả, lúc đó sao hai người không cảm thấy ngại?
Chủ đề này không tiện nói sâu hơn, Tiêu Chiến hít chậm một hơi, quay qua hỏi cậu ấy: "Tiểu Tỏa đâu?"
Vương Nhất Bác chỉ chỉ về phía phòng ăn, "Đang ăn sáng."
Chiếc thìa nhỏ trong tay cậu ấy vẫn còn dính đồ ăn, nhìn dáng vẻ có lẽ đã bón cho bạn nhỏ ăn được một nửa."
"Em nấu cho thằng bé?" Tiêu Chiến mặt mày kinh ngạc.
Vương Nhất Bác không thể nào biết nấu ăn, dù cho đã bao nhiêu năm trôi qua như vậy, dù cho cậu ấy thành thục rồi, trưởng thành rồi, tất cả các phương diện đều giỏi hơn ngày trước rồi.
Tiêu Chiến vẫn là có chết cũng không tin cậu ấy có thể học nấu ăn.
"A." Vương Nhất Bác gật gật đầu, xem ra tự mình cũng không tin tưởng bản thân mình lắm.
Nửa tò mò nửa sợ hãi, Tiêu Chiến đi về phía phòng ăn, vừa vào đã thấy Tiểu Tỏa đang ngồi trên chiếc ghế nhỏ cao cao, trên cổ đeo khăn ăn, trong tay cầm một chiếc thìa nhỏ, trong chiếc đĩa kia đang đựng thứ gì đó không nhận ra là thứ gì, vàng vàng, còn dính nhem nhép, có thể là khoai lang nghiền? Tiêu Chiến đoán bừa.
Trong miệng bé con vẫn còn nửa miếng chưa nuốt xuống, đồ ăn dính thành từng mảng trên hai chiếc má núng nính.
"Cái này..." Tiêu Chiến nhất thời không biết nên mở lời như thế nào, thật ra anh muốn nói, Vương Nhất Bác, dù em có ý kiến với anh như thế nào, nhưng nhân lúc anh ngủ bón cho con anh ăn cứ* cũng là không đúng.
Sợ Tiêu Chiến hiểu lầm mình muốn mưu hại con trai anh, Vương Nhất Bác mặt mày nghiêm túc giải thích: "Cách nấu em tra ở trên mạng đó, không có vấn đề gì đâu, Tiểu Tỏa cũng bảo là ngon." Vừa nói cậu vừa quay sang hỏi Tiểu Tỏa, "Phải không?"
Miếng ăn trong miệng bé con vẫn chưa nuốt xuống, khuôn mặt khóc không ra nước mắt kia cố nặn ra một nụ cười, gật gật đầu với Vương Nhất Bác, "Ăn ngon nắm..."
Tiêu Chiến vò vò đầu, bất lực bật cười, kéo một chiếc ghế ngồi xuống bên cạnh Tiểu Tỏa, dùng khăn giấy giúp bé con lau sạch mấy thứ dính trên mặt, "Được thôi, là tự con bảo ngon đó, vậy thì không được lãng phí đâu đấy, mấy món chú nấu đều phải ăn hết."
Nghe thấy lời của Tiêu Chiến, đôi mắt của bé con kinh hoảng, giọt nước mắt long lanh bị bé miễn cưỡng nén vào để không lăn ra ngoài, mặt mày tủi thân gật gật đầu, "Vâng."
Tiểu Tỏa nhịn một chút, thêm bốn năm mươi năm nữa, đợi tới lúc con nắm được ống oxi của ba con, ông ấy sẽ không dám bắt nạt con nữa.
"Thằng bé ngoan ghê." Vương Nhất Bác không nhịn được mà đưa tay ra xoa xoa đầu thằng bé.
Tiêu Chiến cười với cậu ấy, đối với tính cách của Tiểu Tỏa, cũng chẳng giải thích gì thêm.
Thằng bé đúng là rất ngoan, Tiểu Tỏa không giống với những đứa trẻ khác, được người người nâng niu chiều chuộng, nó không có cảm giác an toàn, nó tất nhiên sẽ ngoan.
"Cảm ơn em nhé." Tiêu Chiến ngẩng đầu nhìn Vương Nhất Bác, có vẻ ý muốn nói là, chỗ anh bây giờ không còn việc gì nữa, em có thể đi về rồi.
Vương Nhất Bác cũng cảm thấy mình nên đi rồi, thật ra tối qua sau khi dỗ bảo bảo lớn và bảo bảo nhỏ ngủ xong cậu ấy đã nên đi rồi.
Tiêu Chiến gọi cậu ấy tới giúp, cậu ấy lại nhân cơ hội này ở lì tại nhà người ta như vậy mà cũng được sao.
Cậu quay sang xua xua tay với Tiêu Chiến, "Đừng khách khí, vậy...lát nữa hai ba con anh định làm gì thế?"
"Anh đưa nó đến khu vui chơi, đã đồng ý với nó mấy tháng rồi, mà bận suốt."
"Ồ, khu vui chơi à." Vương Nhất Bác mím môi, sợ chỉ cần hé răng ra liền đem câu 'Em có thể đi chung với hai ba con không' nói ra ngoài mất.
"Em thì sao? Có bận gì không?"
Vương Nhất Bác hơi sững người, "Em không bận gì, hôm nay cuối tuần, em có thể có việc gì chứ."
"Ừm" Tiêu Chiến gật gật đầu, nghĩ một lát rồi nói với cậu ấy: "Vậy thì về nghỉ ngơi đi."
"......"
"Phải rồi." Tiêu Chiến tự nhiên nhớ ra cái gì đó, chỉ chỉ hướng phòng ngủ, "Nhẫn anh đã lấy ra được rồi, em mang về đi."
Trái tim Vương Nhất Bác bay lên một tầng mây đen, rất không vui vẻ, cậu hỏi Tiêu Chiến: "Anh không thích à?"
"Đâu có, đắt quá, hơn nữa anh là một người đàn ông lớn bằng từng này, chiếc nhẫn to như vậy, anh ra ngoài cũng không đeo kiểu gì được."
"Không phải em đã nói, cái này là tặng..."
Không đợi Vương Nhất Bác nói hết cái lý do vớ vẩn kia, Tiêu Chiến đã điềm nhiên ngắt lời cậu, "Không còn chị dâu nữa."
Vương Nhất Bác ngây ngốc nhìn Tiêu Chiến, mở miệng, dường như có cả đống lời muốn hỏi, lại không biết phải bắt đầu hỏi từ đâu.
"Vẫn còn muốn biết gì nữa?" Tiêu Chiến vừa bón cho Tiểu Tỏa vừa hỏi cậu ấy.
Vẫn còn muốn biết gì nữa? Vương Nhất Bác cũng không biết. Cậu ấy đột nhiên chạy quanh nhà tìm điện thoại, sau khi tìm xong bắt đầu lật tìm danh bạ, lắp ba lắp bắp nói với Tiêu Chiến: "Cái đó, hôm nay ở khu vui chơi nhiều người lắm, em tìm bạn nhờ người ta giữ vé VIP cho anh."
Tiêu Chiến không cản cậu ấy, thờ ơ nhìn cậu ấy luống cuống gửi tin nhắn cho bạn, lúc này Tiểu Tỏa cuối cùng đã ăn hết món ăn tình yêu kia, ngây thơ nhìn Tiêu Chiến hỏi: "Chú sẽ đi cùng với chúng ta chứ?"
Tiêu Chiến cười với bé con, lau sạch vết đồ ăn dính trên mép cậu bé, "Ba cũng không biết, chú có đi hay không, con phải hỏi chú chứ."