Ghế ngồi cho trẻ em ở ghế sau khiến Tiêu Chiến hơi sững lại, anh ấy không ngờ Vương Nhất Bác lại tinh tế như vậy.
Không phải do anh ấy lớn tuổi nên nhiều suy nghĩ, chỉ cảm thấy một người đàn ông chưa kết hôn có thể nghĩ tới việc chuẩn bị ghế an toàn cho trẻ nhỏ, quả là đã phải bỏ ra rất nhiều công sức để tự tìm hiểu.
"Tâm lý ghê nha Vương Nhất Bác." Tiêu Chiến đem câu khen ngợi nói một cách rất thẳng thừng.
Vương Nhất Bác dùng ngón tay quệt quệt mũi, lớn tuổi rồi, ưa thể diện, được Tiêu Chiến khen xong có chút hơi ngại ngùng, "Cũng tạm thôi, tiện tay nên chuẩn bị ấy mà."
Tiêu Chiến nhìn cậu ấy bế Tiểu Tỏa lên xe, động tác vẫn chưa thành thạo lắm, không biết có phải vì tại trước mặt mình hay không mà dáng vẻ Vương Nhất Bác chăm sóc bạn nhỏ rõ ràng có chút hơi căng thẳng.
Tiêu Chiến cúi đầu cười, mở cửa xe bên ghế phụ, ngồi bên cạnh cậu ấy.
"Vất vả rồi, tài xế Tiểu Vương."
Cuối tuần, giao thông trong thành phố thông thoáng, dọc đường Vương Nhất Bác đều tâm lý mà mở nhạc thiếu nhi cho Tiểu Tỏa.
Một mình bé con ngồi ở ghế sau, vô cùng vui vẻ, vừa í ới theo nhạc, vừa quay ra cửa sổ khoa tay múa chân.
Lúc trước Tiêu Chiến tự mình đưa thằng bé đi chơi, nó không có vui vẻ như vậy.
Lần này sao lại hào hứng như thế chứ?
Là vì chú đã đồng ý đi đến khu giải trí cùng hai ba con, chú nói có thể làm tài xế cho hai bọn họ.
Tiêu Chiến quay đầu lại nhìn con trai mình một cái, bất lực hỏi Vương Nhất Bác: "Sao nó lại thích em thế cơ chứ?"
Khóe miệng Vương Nhất Bác xuất hiện một dấu ngoặc lớn, mặt mày vô tội, "Em không biết, chắc là di truyền đấy."
Bởi vì ba nó thích, nên nó cũng thích thôi.
"Di truyền cái đầu em ấy." Tiêu Chiến tiện tay vớ được thứ gì liền ném lên người Vương Nhất Bác, hình như là túi khăn giấy, đập lên người cũng không đau, chỉ là làm như vậy trông hai người có vẻ còn ấu trĩ hơn cả Tiểu Tỏa.
"Đừng nghịch, em đang lái xe đó, anh xem Tiểu Tỏa hiểu chuyện biết bao." Vương Nhất Bác ra vẻ vờ vịt dạy dỗ Tiêu Chiến, mồm thì nói đừng nghịch linh tinh, nhưng nhìn kiểu gì cũng thấy cậu ấy đang rất hưởng thụ cảm giác Tiêu Chiến đùa với cậu ấy.
Trêu người lớn xong thì trêu sang người nhỏ, Vương Nhất Bác liếc qua kính chiếu hậu nhìn Tiểu Tỏa một cái, "Bảo bối, con nói xem, sao con lại thích chú?"
Tiểu Tỏa chắc là đã được các cô ở mẫu giáo dạy, trước khi trả lời câu hỏi còn giơ tay, cái tay nhỏ giơ thật cao thật cao, âm thanh lanh lảnh, "Bởi vì, chú cực kỳ ngầuuuuu ~"
Bạn nhỏ không có nhiều vốn tính từ như vậy, chữ ngầu được bé con kéo thật dài thật dài, vừa nghe đã biết trong mắt nó, Vương Nhất Bác rốt cuộc ngầu tới mức nào.
Vương Nhất Bác cười thích thú, hơi nghiêng người về phía anh cậu ấy, "Anh Chiến, anh có cảm thấy con trai anh rất thân thiết với em không, anh nói thật xem, có phải thường xuyên khen em trước mặt bé?"
Tiêu Chiến trợn mắt lắc đầu, "Em nghĩ nhiều rồi, sao anh phải khen em? Em là tấm gương tốt gì sao?"
Vương Nhất Bác không phục bĩu bĩu môi, "Sao lại không phải tấm gương tốt, em còn chưa đủ ưu tú à?"
"Em ưu tú, em quá là ưu tú luôn, người ưu tú như vậy làm tài xế cho anh, chắc là thiệt thòi lắm nhỉ?"
"Cũng tạm, nể mặt Tiểu Tỏa, em thiệt thòi tí cũng không sao."
"Đừng nhé, em là bên A của anh, anh nào dám để em chịu thiệt thòi, hay là tìm chỗ nào đấy hai ba con anh xuống xe, em đi về?"
"Không ổn lắm thì phải, các bạn nhỏ khác đều được ba mẹ đưa đi khu vui chơi, Tiểu Tỏa của chúng ta cũng không thể chỉ đi với ba ba được."
"Làm sao nào, em còn muốn tìm mẹ cho nó?"
"Cũng không phải là không được, lát nữa em kiếm bộ tóc giả, mặc cái váy, chúng ta cũng một nhà ba người..."
Tiêu Chiến lập tức đen mặt, "Vương Nhất Bác, em đủ rồi đấy..."
Không phải nói đùa hơi quá trớn, là do Tiêu Chiến nhớ lại chút chuyện khác.
Không phải Vương Nhất Bác chưa từng mặc đồ nữ, mấy chuyện điên khùng cậu ấy từng làm ngày trẻ Tiêu Chiến làm sao có thể quên được.
Lần đó là như thế nào nhỉ, hình như là Tiêu Chiến mời một người mẫu nữ chụp quảng cáo cho khách hàng, tiền ít, yêu cầu lại cao, còn nhất định đòi người phải đẹp, sau đó Tiêu Chiến "dùng mặt" để mời được một cô người mẫu có tiếng với giá bèo.
Dùng mặt là sao? Chính là chị gái người mẫu kia thích kiểu đàn ông như ông chủ Tiêu Chiến, hai người cùng đi ăn cơm với nhau, người ta bèn giảm 50%, rồi lại giảm thêm 50% nữa.
Chuyện này đương nhiên không thể nói với tổ tông sống là Vương Nhất Bác, người này như lớn lên trong hũ giấm, bình thường Tiêu Chiến chỉ cần nói với phái nữ nhiều thêm mấy câu là cậu ấy đã mặt mày chua lét rồi, nếu như biết có cô gái xinh đẹp thích Tiêu Chiến, Tiêu Chiến còn mời người ta đi ăn cơm, vậy nhất định sẽ phát điên lên mất.
Hôm người mẫu nữ đó chụp ảnh lại đúng vào cuối tuần, Vương Nhất Bác không có tiết học, nhất định đòi đến chơi, Tiêu Chiến cản thế nào cũng không được.
Tiêu Chiến suốt ngày mắng Vương Nhất Bác là chó con, mắng không sai chút nào, cậu ấy vừa đến đã đánh hơi thấy không khí có gì không đúng, rõ ràng Tiêu Chiến và cô gái kia không hề có chút tiếp xúc trực tiếp nào, nhưng đá mắt liếc mày, Vương Nhất Bác cũng đâu có mù, một lát liền biết ngay là chuyện gì.
Cậu ấy đứng bên cạnh suốt cả quá trình, không nói lấy nửa câu, chỉ đứng nhìn, xem xem hai người này có thể làm ra những trò gì trước mặt cậu ấy.
Vẫn may, không hề có chút hành vi quá đáng nào, nhưng trước lúc đi, cô gái đó nói lần trước Tiêu Chiến đã mời cô ấy ăn cơm, lần này cô ấy muốn mời Tiêu Chiến đi uống ly cafe.
Dựa theo tính cách của Tiêu Chiến, nếu không muốn đi cũng sẽ tìm một lý do dễ nghe để từ chối khéo, hôm nay vẫn còn có việc cần làm, để lần sau có dịp thì tính sau.
Nhưng ánh mắt với hai luồng hàn khí bức người của Vương Nhất Bác ở bên kia đang nhìn chằm chằm sang bên này, anh ấy chỉ đành cắn răng mà nói với người ta, "Không đi đâu, tôi không thích uống cafe."
Tôi không thích uống cafe, cô không phải gu của tôi, hai chúng ta không còn gì để nói tiếp.
Giờ thì hay rồi, cả đời này cũng đừng mong hợp tác lại với người ta nữa.
Vấn đề là, đã thể hiện lòng trung thành đến mức ấy mà Vương Nhất Bác vẫn không dễ dàng tha cho anh, nhân lúc không ai chú ý, liền véo eo Tiêu Chiến rồi ghé vào tai anh nói: "Hóa ra anh Chiến thích kiểu như thế này, sao không nói sớm."
Tiêu Chiến biết Vương Nhất Bác sẽ làm ra mấy chuyện vớ vẩn gì, nhưng không ngờ lại drama tới trình độ này.
Buổi tối vừa về đến nhà Tiêu Chiến đã giật hết cả mình, còn tưởng mình vào nhầm nhà.
Trên giường có một mỹ nữ đang nằm, mặc sườn xám, khóa váy không kéo sắp trượt tới eo, đôi chân trắng nõn, vô cùng gợi cảm, vô cùng xinh đẹp.
"Không phải, Vương Nhất Bác, em còn có thể thế này nữa hả??"
Sau đó Vương Nhất Bác đeo tóc giả vừa quay đầu lại, Tiểu Chiến liền cứng luôn.
Vốn dĩ Tiêu Chiến không phải trời sinh đã thích đàn ông, tính tấn công của giống đực tồn tại sâu trong xương cốt của anh ấy, cái này không liên quan gì tới việc anh ấy ở trên hay ở dưới cả.
Anh ấy vừa đi tới trước giường vừa cởi quần áo, ăn nói cũng tự nhiên trở nên không có văn hóa, "Anh thao đấy, qua đây, cho ca ca ôm cái."
Hôm đó, nửa đầu quá trình Vương Nhất Bác thể hiện vô cùng ngoan ngoãn, tạo cho Tiêu Chiến một ảo giác rằng đêm nay anh ấy là 1, anh trai cũng quả thực hơi phấn khích quá đà, hôn cơ thể trắng nõn của tiểu mỹ nhân từ trên xuống dưới, đang chuẩn bị cưỡng ép ở phía trên, thì lật mình một cái đã bị tiểu mỹ nhân đè xuống dưới.
Khuôn mặt nhỏ bị tóc giả che một nửa, sườn xám cũng che đi một chiếc khủng long đang gào thét dưới thân.
Mặc váy cũng có thể thao anh tới mức khóc lóc xin tha.
Anh, em xinh đẹp không? Anh thích không?
......
Ký ức rõ ràng giống như mới xảy ra ngày hôm qua, Tiêu Chiến nhớ lại còn có cảm giác tim đập không yên.
"Sao thế anh, đỏ mặt gì thế?"
Anh ấy nhớ tới cái gì, Vương Nhất Bác nhất định có thể đoán được, cố ý dùng giọng điệu quái gở đó hỏi anh, chọc cho Tiêu Chiến trực tiếp nhìn cậu nhe răng.
"Vương Nhất Bác, em mà dám nói năng linh tinh trước mặt Tiểu Tỏa, anh không khách khí với em đâu."
"Không phải..." Mặt Vương Nhất Bác viết đầy hai chữ oan uổng, "Em đã nói cái gì đâu, em quan tâm anh cũng không được à? Hơn nữa nó còn nhỏ như vậy, dù em có nói gì, nó cũng có nghe hiểu đâu..."
"Im miệng cho anh."
"Vâng vâng vâng em im miệng, hôm nay ấy à, vừa phải làm việc vất vả vừa phải chịu ấm ức..." Vương Nhất Bác vừa giả vờ oán thán vừa tìm chỗ đỗ xe.
Cuối tuần quả thực rất đông người, bãi đỗ xe sắp đầy chỗ, khó khăn lắm mới tìm được chỗ dừng xe, vừa mới đỗ xong đã nghe thấy giọng nói vô tình vô nghĩa của Tiêu Chiến: "Nếu không bằng lòng thì bây giờ em đi vẫn còn kịp."
Nhìn đi, anh trai này giỏi đóng kịch lắm, ở chỗ người khác thì luôn phong độ ngời ngời, ở chỗ cậu ấy thì không gượng nổi ba giây đã bắt đầu giở tính xấu.
Giở tính xấu rất tốt, giở tính xấu rất đáng yêu, lễ phép như vậy làm gì chứ, Tiêu Chiến ở chỗ Vương Nhất Bác không cần phải lễ phép.
"Bằng lòng, không đi, phiền ông chủ Tiêu cho một cơ hội, để em làm chó theo đuôi."