Baba Là Tổng Tài Tại Thượng

Chương 25: Bị rắn cắn




Sau khi Minh Châu và Uyển Quỳnh làm hòa thì lại phải quay về chỗ cũ để ngăn chiến tranh thế giới thứ ba

" Minh Châu, cô ta có làm gì em không ?"- Âu Thành sợ Tiểu Nhung làm gì Minh Châu nên quống quýt hỏi ,tay còn xoay xoay người Minh Châu để xem xét ,nếu Minh Châu có vết xước gì thì cậu nhất định không tha cho Tiểu Nhung ,còn Tiểu Nhung thấy vậy chỉ đành cười khổ ,trước đây cô có làm nhiều việc xấu ,cô không mong họ tha thứ ,chỉ cần họ muốn cô có thể làm bất cứ điều gì để chuộc lỗi ,nhưng nói đi cũng phải nói lại ,thật ra Tiểu Nhung chưa từng làm việc gì quá đáng , lúc hại Linh Linh bị sảy thai đều là cha cô một tay lên kế hoạch cô chỉ là bị tình yêu che mờ mắt ,tàn nhẫn đứng nhìn Linh Linh chịu đau khổ ,lúc đó cô cũng muốn giúp lắm chứ nhưng lại bị cha cô tẩy não ,mọi kế hoặc đều do cha chỉ đạo và thực hiện

"Âu Thành ,anh không được nói Tiểu Nhung như vậy ,bây giờ cô ấy là bạn tốt của em "- Minh Châu nói xong thì mọi người đều quay lại nhìn cô với ánh mắt như muốn nói " chuyện này là sao " ,miệng không hẹn mà tất cả cùng nói : " Sao cô ta lại là bạn em / cậu được " ,chỉ trừ ba người Linh Linh, Long Dương Dương và Triệu Lâm Minh ,bọn họ đã đoán được cảm xúc của Minh Châu và Tiểu Nhung,đã biết có chuyện gì nhưng họ vẫn cần một lời giải thích

Sau khi Minh Châu giải thích và Tiểu Nhung xin lỗi thì mọi người mặt ai nấy cũng đơ ra ,hôm nay Tiểu Nhung xin lỗi ,hôm nay chó biết leo cây

___________________

" Mẹ ,con về rồi "- Minh Châu từ ngoài cửa đã gọi to khiến mẹ cô ở trong nhà đi ra đang định xách đồ cho cô thì thấy Âu Thành đã nhanh tay xách từ ngoài chợ ,mẹ cô hơi bất ngờ vì lúc nãy bạn con gái dẫn về có ba người ,bây giờ lại thành sáu người nhưng bà cũng không quan tâm nhiều ,càng đong càng vui

" Các cháu vào nhà chơi ,để bác đi nấu cơm " - Mẹ cô vừa nói vừa tươi cười nhìn mọi người ,nét mặt bà rất có hậu

" Mẹ ,đây là ba người bạn vừa đi về sau ,đây là Tiểu Nhung ,còn đây "
Minh Châu ngập ngừng nhìn Long Dương Dương và Triệu Lâm Minh, thật ra cô đâu có biết tên bọn họ ,biết họ là ai đâu nhưng Linh Linh và Uyển Quỳnh nói là bạn của 2 người nên cô đưa về luôn

" Cháu là Long Dương Dương "- Long Dương Dương đoán được suy nghĩ của Minh Châu nên tự giới thiệu

" Còn cháu là Triệu Lâm Minh, lại phải làm phiền bác rồi "- Lâm Minh cũng tự giới thiệu

"Đươc rồi ,được rồi ,chỉ cần các cháu không chê nhà bác nhỏ thì không cần ngại gì hết ,các cháu giúp Minh Châu nhà bác rất nhiều mà ,coi như đây là bác đang báo đáp đi "- Bà cầm tay Minh Châu nhìn mọi người nói

" Bác nghỉ ngơi đi ,bọn cháu sẽ nấu ăn cho ạ "- Linh Linh vừa nói xong thì bị ánh mắt của Long Dương Dương và Uyển Quỳnh nhìn chằm chằm

"Linh Linh, em đòi nấu sao ?"
Long Dương Dương bất ngờ nhưng cũng rất nhanh khôi phục như cũ hỏi

"Vâng "
Linh Linh sau khi cãi nhau đủ với Long Dương Dương thì cũng tha lỗi cho anh

" Linh Linh à ,chị nghĩ em nên đi dạo đâu đó đi "
Uyển Quỳnh và Minh Châu không hẹn mà nói ,trong lòng mọi người đều hiểu là để Linh Linh nấu ăn tức là muốn phá bếp ,muốn nhịn đói ,muốn bị hành hạ

Sau một hồi đôi co thì bọn họ quyết đinh là Minh Châu, Uyển Quỳnh, Âu Thành sẽ là người nấu ăn ,còn Lâm Minh và Long Dương Dương thì phụ giúp làm một số việc như cuốc đất trồng rau ,còn hai người còn lại đều không biết nấu ăn ,thứ họ biết là phá bếp nên bị đuổi đi dạo

___________________

" Linh Linh, tôi ...tôi ...tôi muốn xin lỗi cô vì chuyện lúc trước tôi làm với cô " - Tiểu Nhung ngập ngừng nói

Linh Linh bất ngờ ,đứng hình 5 giây ,cô đưa tay lên sờ trán mình rồi sờ trán Tiểu Nhung, thấy cô nàng không sốt nên cô lại hỏi :" Cô đi nắng nhiều quá nên đầu bị hỏng à "

Tiểu Nhung mỉm cười nhìn Linh Linh ,khuôn mặt Linh Linh lúc này nhìn đáng yêu thật ,hai bên má hồng hồng vì đi nắng ,hiện tại hai người đang đứng ở một bờ sông ,nhiều cây cổ thụ che nắng ,con sông này không sâu lắm ,chỉ có mực nước cao khoảng 70cm ,nước sông rất trong ,cá rất nhiều

" Tôi muốn nói với cô một sự thật ,cô không tha lỗi cho tôi cũng được vì không nói tôi sẽ rất áy náy ,người hôm đó hại cô sảy thai ,là ...là ..tôi "- Tiểu Nhung không dám nhìn thẳng vào mắt cô nói

Linh Linh bất ngờ khi Tiểu Nhung là hung thủ ,mặt cô tối sầm lại ,chuyện này cô nghi ngờ đã lâu ,nhưng cô nghi ngờ lão cáo già Lăng Trường chứ không phải Tiểu Nhung, cô biết Tiểu Nhung là người không có IQ cao ,kẻ vạch ra kế hoạch tỉ mỉ như vậy chỉ có lão cáo già Lăng Trường thôi ,món nợ này cô nhất định sẽ đòi ,nhưng là đòi Lăng Trường chứ không phải Tiểu Nhung

Linh Linh : Cô muốn tôi tha thứ thật sao

Tiểu Nhung: Ừm ,cô không tha thứ cho tôi cũng được ,chỉ cần cô không hận tôi thôi

Linh Linh : Cô chắc chứ ,kể cả ví dụ như tôi hại đến người thân của cô sao ?

Tiểu Nhung : Không phải đâu ,họ chính là bị báo ứng

Linh Linh: Vậy thì coi như tôi và đứa trẻ không có duyên rồi ,dù gì cũng không phải cô làm

Tiểu Nhung: Cô thực sự tha thứ cho tôi sao ?

Linh Linh: Được rồi, không nhắc đến chuyện không vui nữa ,cô muốn bắt cá không
Cô nhìn Tiểu Nhung bằng ánh mắt gian tà ,sau đó cùng lôi tay cô ấy lội xuống sông ,Tiểu Nhung biết bơi nên cô nàng lội ra giữa sông ,vì chiều cao của cô nàng cũng bằng chiều cao của cô ,1m65 đến 1m68 nên khi Tiểu Nhung lội ra giữa sông ,nước sông chỉ cao đến bụng ,còn cô mặc dù là người kéo cô ấy xuống sông nhưng cô chỉ dám đứng ở gần bờ ,ở đây nước chỉ sâu đến đầu gối ,cô hôm nay mặc một chiếc quần vải ống rộng ,áo phông đen rộng rãi ,tóc buộc đuôi ngựa, để mặt mộc ,còn Tiểu Nhung thì mặc chăn váy xòe ,áo sơ mi ,tóc cũng buộc đuôi ngựa ,trang điểm có phần sơ sài ,chỉ tô son ,đánh má hồng ,còn lại cô nàng để mặt mộc ,nhưng mặt mộc cô nàng có vẻ cũng không xấu ,làn da trắng ,mắt một mí ,mũi cao

Aaaaa, Tiểu Nhung bỗng hét lên đau đớn ,cô thấy có vật gì trượt qua chân cô ấy ,hình như là rắn ,nó nhìn thấy Tiểu Nhung hét lên thì nhanh chóng trườn đi ,còn cô thấy vậy thì chạy lại đỡ Tiểu Nhung, dìu cô ấy lên bờ ,mặc kệ người ướt sũng ,cô vẫn xé áo mình nhưng không được ,vì vậy nên cô quay sang xé cái dây là một mảnh được gắn trên cổ áo sơ mi của Tiểu Nhung ,buộc nhanh vào chân cô ấy ,trên vết cắn một gang tay ,cô nhìn xung quanh thấy có vài người dân vừa đi làm về nên chạy ra nhờ họ giúp ,họ nghe cô nói vậy thì nhanh chóng chạy vào ,có người thanh niên đưa Tiểu Nhung lên lưng để cõng ,còn những người khác thì chạy lại hái mấy cái cây cỏ mọc xung quanh sông rồi cũng chạy theo về nhà Minh Châu, mọi người đang nấu ăn trong nhà nghe ồn ào vội chạy ra xem ,nghe họ nói có một cô gái bị rắn cắn thì Long Dương Dương chạy vội ra xem thử người bị cắn là ai ,trong lòng anh rất sợ là cô ,khi thấy là Tiểu Nhung thì thở phào nhẹ nhõm

Mọi người đưa Tiểu Nhung vào nhà rồi lấy cái lá đấy giã ra đắp trên vết rắn cắn ,sau đó lại xoa thứ chất lỏng màu nâu lên vết cắn ,mẹ của Minh Châu lại bê chén thuốc gì đó đưa Tiểu Nhung uống ,sau một lúc thì vết cắn của Tiểu Nhung chảy máu đen ,một lúc sau khi máu đen chảy hết thì vết cắn đỡ bầm hơn ,không còn sưng như trước nữa

" Cảm ơn ạ ,cháu không biết lấy gì báo đáp mọi người ,khi nào có dịp cháu chắc chắn sẽ cảm ơn hẳn hoi ạ " - Cô ,Uyển Quỳnh, Long Dương Dương ,Lâm Minh, Âu Thành ,Minh Châu đều đứng lên cảm ơn .Mẹ Minh Châu cũng cảm ơn rối rít

" Bà Minh ,trong ba cậu này ai là con rể của bà vậy ,Minh Châu cũng nhanh lên cho các bác ăn cưới nha " - Một bác nông dân nhìn ba người Long Dương Dương ,Lâm Minh, Âu Thành hỏi

" Bác cứ trêu cháu ,bọn họ đều có vợ rồi đó " - Minh Châu nhìn bác nông dân ấy lên tiếng ,nghe câu đó khiến bác ấy khá bất ngờ

" Đây là vợ cậu ấy ,cũng là bạn tốt của cháu ,còn đây là một cặp " - Minh Châu cầm tay Linh Linh lên ,còn Uyển Quỳnh thì đẩy sang chỗ Lâm Minh

" À ,bác thấy hai cặp này rất hợp ,có tướng phu thê ,còn cháu và cậu đẹp trai này cũng có tướng phu thê ,sau này sẽ hạnh phúc "- Bác ấy nhìn Dương Dương với Linh Linh, nhìn Uyển Quỳnh với Lâm Minh rồi lại quay ra nhìn Minh Châu với Âu Thành

" Minh Châu đỏ chín mặt quay đi ,còn Âu Thành thì quay ra giải thích rằng " Bọn cháu chỉ là bạn " ,không hiểu sao Minh Châu nghe Âu Thành nói vậy lại có chút buồn

"Được rồi ,bác về đây ,chiều rảnh dẫn bạn sang nhà các bác chơi nhé "- Bác ấy và một vài người nữa nói

" Vâng bác ,chiều cháu sẽ đưa mọi người sang chơi với bác ạ " - Minh Châu dịu dàng nói

Sau khi mọi người về hết thì Tiểu Nhung cũng tỉnh ,mấy người Minh Châu thì đi dọn cơm , còn cô thì ở lại phòng Minh Châu chăm sóc Tiểu Nhung

Tiểu Nhung: Xin lỗi cô nha ,lại khiến cô và mọi người lo lắng

Linh Linh : Cô không sai ,lo nghỉ ngơi đi ,tôi đi lấy cháo cho cô ,bác nấu cháo cho cô rồi ,rất ngon đó

Tiểu Nhung: Ừm ,cảm ơn cô nha

Linh Linh: Thôi được rồi ,cô ăn đi ,chiều Minh Châu nói sẽ đưa chúng ta đi chơi đó ,ăn đi