Baba Là Tổng Tài Tại Thượng

Chương 24: Về quê ( P3 )




" Mẹ ,đây là ba người con đã kể " - Minh Châu chỉ tay giới thiệu từng người

" Các con vào nhà chơi ,xin lỗi nha nhà bác hơi sập xệ ,mong các con không chê "- Mẹ Minh Châu nắm tay Linh Linh và Uyển Quỳnh nói ,bàn tay của bà đã chai sạn và phồng rộp vì làm nhiều việc

" Bác à ,bọn con mừng không hết thì sao mà chê được chứ "- Linh Linh an ủi bà ,cô nhìn thấy gian nhà nhỏ hẹp trước mắt ,mặc dù nhà rất nhỏ ,rất hẹp ,nhưng cũng rất ấm ,bức tường sơn màu xanh đã ngả màu ,bên ngoài cổng còn có một hàng hoa ,bên trên cổng có hoa hồng dây leo khắp cổng nở hoa rực đỏ ,trông rất giản dị mà cũng rất ấm cúng

" Phải đó ,con cũng thấy căn nhà này không tồi , nhà của bác còn tốt hơn nhà của con cơ "- Âu Thành nói dối không chớp mắt ,ơ nhưng mà so với nhà của cậu thì nhà của Minh Châu có vẻ tốt hơn thật ,vì không lạnh băng như nhà cậu

"Mẹ thấy chưa ,con đã nói rồi mà "
Minh Châu nhìn mẹ mình trên mặt đã có vài nếp nhăn và nếp chân chim mà xót xa trong lòng

" Được rồi ,đừng mè nheo nữa ,mau đưa bạn con đi dạo xung quanh cho khuây khỏa đi để mẹ đu nấu cơm " - Bà nhìn Minh Châu với ánh mắt cưng chiều

" Bác à ,để bọn con giúp bác nha " - Linh Linh như hiểu được suy nghĩ trong lòng Minh Châu nên tươi cười nói với bà ,nấu ăn là việc cô rất thích nhưng cô chưa bao giờ được nấu a ,hôm nay có cơ hội phải tận dụng

" Như vậy sao được ,các cháu là khách mà " - Mẹ của Minh Châu cười cười lên tiếng đáp lại

" Mẹ à ,mẹ chưa đi chợ đúng không ,hay để bọn con đi cho ,coi như chào hỏi mọi người trong xóm luôn "- Minh Châu nhìn bà đề nghị ,buổi trưa không khí ở đây khác hẳn ở Thượng Hải ,nắng nóng và oi bức hơn rất nhiều

" Đúng đó ,bác cứ để bọn con lo việc này cho ,bác đi vào nhà đi "- Uyển Quỳnh cũng cầm đôi tay có phần nhăn nheo của bà lên tiếng khuyên

" Vậy được ,tiền đây ,các con cầm đi ,thích ăn gì thì cứ mua "- Bà lấy trong túi áo ra một ít tiền lẻ đưa vào tay Uyển Quỳnh

____________________

Ở đầu làng ,Long Dương Dương đi máy bay riêng thì đương nhiên nhanh hơn hẳn ,anh hỏi đường cô đi nhưng hầu như không ai biết ,Tiểu Nhung thì có lẽ đã nhận ra cảm xúc lo lắng cùng tức giận của anh khi thấy cô đi cùng người đàn ông khác ,cô nàng chỉ cười gượng một cách đau khổ và tuyệt vọng ,Lâm Minh bên cạnh cũng lo lắng không kém ,chỉ sợ một lát nữa gặp mặt Uyển Quỳnh thì sẽ cư xử như nào

" Chúng ta đi đường nào đây "- Tiểu Nhung tuyệt vọng hỏi ,cô nàng đã từng yêu anh nhưng đó chỉ là đã từng ,vài phút trước khi thấy anh lo lắng như vậy thì Tiểu Nhung đã hiểu ra một đạo lý : Yêu một người thật lòng là khi cho họ thứ họ cần chứ không phải cho họ thứ mình nghĩ là họ cần .

" Cứ đi thẳng trước đi ,đằng kia đông người chắc sẽ dễ hỏi hơn " - Lâm Minh dù không ưa gì cô nàng nhưng vẫn phải trả lời

Sau một hồi lần mò thì họ đã gặp lại nhóm Linh Linh, cô thấy hắn thì khá bất ngờ nhưng khi nhìn thấy Tiểu Nhung bên cạnh thì trong lòng khó chịu ,tim như bị ai đó bóp mạnh.

" Linh Linh, chuyện này là sao ,em nói rõ cho tôi " - Long Dương Dương tức giận khi nhìn thấy Âu Thành ở bên cạnh cô

" Như anh nhìn thấy ,ông ăn chả thì bà ăn nem thôi ,chính anh là người khơi mào trước "- Cô không chịu thua lên tiếng phản bác ,dù cô biết đó chỉ là diễn nhưng vẫn giận vì anh không nói cho cô biết ,anh coi thường cô sao

" Em !!!" - Long Dương Dương nghiến răng ngấn mạnh ,còn Âu Thành ở bên cạnh thì miệng giật giật ,thôi lần này toang rồi

Tiểu Nhung khi nhìn thấy hai người như vậy thì cô nàng cũng chẳng vui chút nào ,nhưng cô nàng cũng chẳng biết làm sao

______________________

Sau một hồi cãi cọ nhau thì vẫn là Minh Châu đứng ra giải hòa ,cô ấy nhìn thấy Tiểu Nhung thì hơi sợ ,rồi hẹn Tiểu Nhung ra chỗ khác nói chuyện mặc cho đôi vợ chồng ngoài kia chiến tranh lạnh

" Cô đến đây là vì mục đích gì ,nếu là đòi nợ thì cho tôi thời gian được không "- Minh Châu rụt rè hỏi

" Cô nghĩ gì vậy ,tôi đến đây là muốn xin lỗi tất cả mọi người ,còn món nợ thì coi như đó là quà xin lỗi của tôi với cô được không "
Ngoài dự đoán của Minh Châu, Tiểu Nhung hoàn toàn thay đổi

" Tôi không trách cô đâu ,nếu cô đồng ý chúng ta có thể làm bạn được không ?" - Minh Châu rụt rè đề nghị

" Thật sao ? ,vậy tốt quá ,cô hứa nha "- Tiểu Nhung vui mừng ra mặt