"Tôi đẹp á?" Tống Du thử hỏi: "Thật là đẹp?"
Dung Thời dang tay, biểu cảm nghiêm túc: "Nhiều như thế này này."
Tống Du: "..."
Chẳng những say, mà còn say đến không biết trời đất.
Bữa tiệc kéo dài cả tối, ít nhất 3 tiếng nữa mới có thể rời đi, mà Dung Thời không thể tham dự tiếp.
Tống Du chẳng chần chờ, dìu hắn tới phòng nghỉ.
Dung Thời trở tay nắm lấy tay cậu, sải bước thật vững vàng, bề ngoài không hề có dấu vết say rượu.
"Tiểu Du."
Tống Du: "Hả?"
Hắn quay sang nhìn cậu, ánh mắt nghi hoặc: "Đi đâu đấy?"
Tống Du: "..."
Không biết mà anh còn bước nhanh vậy.
Nếu bình thường, họ có thể lấy cớ rời đi, nhưng hôm nay Tống Kha cố tình tới phá đám, cậu không thể mặc kệ đối phương giương oai giễu võ ở nhà ông ngoại.
Dù thế nào bữa tiệc cũng phải trôi qua thuận lợi.
Đâu thể khiến Thẩm gia chịu liên lụy bởi cậu.
Cũng không để Thỏ Thỏ tự dưng phải nốc bao nhiêu rượu.
Tống Du kéo Dung Thời vào phòng, cởi áo khoác giúp hắn.
"Anh nghỉ ngơi ở đây trước, tôi quay lại xem ông ngoại thế nào, sẽ cố gắng trở về sớm."
Dung Thời ậm ừ, vừa phối hợp cởi áo khoác vừa nhìn bốn phía xung quanh, sau đó cụp mắt yên lặng dõi theo tay cậu.
Thỏ Thỏ ngoan thế này, Tống Du chưa từng gặp ngoài Star Wars.
Cậu quẳng áo khoác xuống cuối giường, cười khanh khách hỏi: "Tôi không ở đây, anh có sợ không?"
Dung Thời lắc đầu, nâng cổ tay nhìn thiết bị đầu cuối, giọng lạnh nhạt: "Em về trước 7 giờ, tôi sẽ không tức giận."
Tống Du nhìn đồng hồ, đã 6 giờ 59 phút.
"..."
Con sâu rượu này.
Thật ngu ngốc khi cố gắng giải thích điều gì đó với một con sâu rượu.
Tống Du nắm tay hắn: "01?"
【Tôi đây ạ!】
Tống Du: "Mày có thể chủ động liên lạc với tao không?"
【Tôi có thể gửi tin nhắn.】
Tống Du: "Vậy mày trông anh ấy, có việc thì nhắn tin cho tao, đá năng lượng lúc nào cũng sẵn."
【Sẵn đá năng lượng thì rất dễ nói.】
Có 01 ở đây, Tống Du yên tâm.
Nếu chẳng phải còn việc chính, thật sự cậu không muốn để Thỏ Thỏ lại rồi rời đi.
Cơ hội hiếm, không chọc ghẹo quá thua thiệt.
Đang định bảo Dung Thời ngồi xuống để cởi giày giúp hắn, bỗng vòng eo bị ôm chặt.
Hắn không chịu cho cậu đi: "Đến giờ rồi."
Tống Du: "..."
Dung Thời vùi mặt vào cần cổ cậu.
"Em thơm quá!"
Thơm? Suy nghĩ đầu tiên của Tống Du là mùi nước hoa.
Trong bữa tiệc có rất nhiều khách khứa, dạo một vòng sẽ dính đủ loại mùi thơm trên người.
Tống Du nhân cơ hội hỏi: "Anh thích mùi nào?"
Bình thường, chắc chắn Dung Thời không trả lời thành thật.
Dung Thời: "Em."
Tống Du: "Mùi nào?"
Dung Thời ghé sát vào tai cậu, vòng tay siết chặt: "Thích em."
Từng xác nhận rất nhiều lần, trong lòng đã hiểu rõ.
Thế nhưng khi hai chữ được thốt lên một cách thẳng thắn, trái tim Tống Du vẫn đập mạnh.
Chú thỏ say rượu thật đáng yêu!
Khóe miệng Tống Du cong lên, cậu cố ý hỏi: "Thích cái gì cơ? Tôi nghe không rõ."
Dung Thời: "Muốn..."
Tống Du: "Muốn?"
Nửa ngày không thấy phản hồi, Tống Du hơi sốt ruột.
Say gục hẳn rồi sao?
Đang định đẩy hắn ra xem thế nào, gáy chợt nóng lên, một luồng điện lan nhanh xuống đầu ngón tay, làm Tống Du nhịn không được khẽ cuộn tròn bàn tay.
Anh chàng này đang hôn tuyến thể mình!
"Muốn đánh dấu em." Dung Thời đặt tay lên gáy cậu, ngón tay mảnh khảnh lần vào cổ áo: "Biến em thành của tôi."
Tống Du cảm giác nửa cơ thể đều tê dại, đặc biệt là vành tai, cậu bị tiếng thì thầm của hắn oanh tạc như pháo, cứ kêu ong ong.
Thỏ Thỏ say rượu thật ngon miệng.
Nụ cười trên khóe môi Tống Du tươi hơn, cậu cố tình bảo: "Đánh dấu hả? Anh quên tôi cũng là Alpha à?"
Dung Thời lùi ra một chút, đôi mắt nhìn cậu chăm chú: "Em không biết Alpha có thể đánh dấu Alpha sao?"
Đúng là không biết thật.
Chất dẫn dụ của Alpha vốn bài xích nhau, cho dù cách thật xa cũng kích thích ý thức chiến đấu, đừng nói tới chuyện tiêm chất dẫn dụ của Alpha vào cơ thể, hẳn phải là hiện trường thảm hoạ?
Biết rõ con sâu rượu nói chuyện không thèm logic, nhưng Tống Du vẫn thuận theo hỏi: "Đánh dấu như thế nào?"
Dung Thời đang định trả lời, bỗng dừng lại.
Tống Du thấy hắn nhíu chặt đôi lông mày, lát sau lại giơ tay che thái dương.
"Sao tôi chẳng nhớ gì cả?"
Tống Du: "..."
Bởi vì anh đang nói mớ đó.
Thật vất vả dỗ Dung Thời nằm lên giường, thiết bị đầu cuối vang lên, Tống Du mở ra xem, là ông ngoại.
Rời đi lâu như vậy, không biết bên kia xảy ra chuyện gì. Kẻ như Tống Kha, người thường không đối phó được.
Tống Du bật hệ thống điều hoà, tìm túi chườm lạnh trong hộp y tế rồi đắp lên trán Dung Thời.
"Tôi xem ông ngoại thế nào, anh cứ ngủ trước đi."
Dung Thời nằm rất quy củ, nghiêng đầu nhìn cậu bận rộn vì mình.
"Quay về sớm nhé!"
"Tôi chỉ xem một chút rồi về." Tống Du thơm má hắn: "Mang theo canh giải rượu cho anh nữa."
-
Tại đại sảnh bữa tiệc, Tống Kha nhất định không cho Hạ Niệm đi.
Mất công một chuyến, chê cười Tống Du không được thì phải hoàn thành việc khác.
Hạ Niệm nhíu mày, lẳng lặng dịch sang bên cạnh, nhỏ giọng: "Đại thiếu gia, ông nội tôi đang nhìn."
"Cứ để ông ấy nhìn." Tống Kha chả sợ, cười cười: "Ngay cả em trai đã kết hôn, thì chuyện anh trai yêu đương có gì kỳ cục?"
Liếc thấy mấy vị khách lớn tuổi nhìn sang, Hạ Niệm cụp mắt, đôi đồng tử loé lên vẻ tàn nhẫn.
Tối mai, Tống Du sẽ cùng đội ngũ Học viện Quân đội Trung ương trở về tinh cầu Học Phủ.
Chẳng biết khi nào mới quay lại.
Cơ hội chỉ còn đêm nay.
Bàn tay Hạ Niệm đặt trên đùi buông lỏng lại siết chặt, siết chặt rồi lại buông lỏng.
Cậu ta duy trì giọng điệu bình tĩnh: "Tôi đi WC một chút."
Dù thế nào chăng nữa, cũng không thể ngăn người khác đi vệ sinh.
Nghĩ bụng cậu ta chạy không thoát, Tống Kha buông ra.
"Có muốn anh đi với em không?"
Triệu Sở ngồi cùng bàn cười ha hả.
"Thời buổi này Omega trẻ tuổi đều cao quý vậy sao? Cần một Alpha hộ tống đi vệ sinh ư?"
Mấy lão già bên cạnh cũng mỉm cười trêu ghẹo.
"Chúng ta tuổi xế bóng cả rồi, không theo kịp suy nghĩ của lớp trẻ."
"Cục cưng bảo bối chẳng phải để nâng niu hay sao?"
"Đúng vậy, đứa nhỏ nhà tôi cũng..."
Chưa tới hai câu, đề tài chuyển đến cháu chắt trong nhà, nỗ lực thu hút sự chú ý của Tống Kha một cách rõ rệt.
Tống Kha và Tống Du đều là vương tử, lại cách biệt một trời một vực.
Tống Du năng lực vượt trội, nhưng không được quốc vương yêu thích, tất cả đều uổng phí.
Mà Tống Kha xét riêng về năng lực bản thân chả ra làm sao, nhưng hắn lại được quốc vương thiên vị, kế thừa chỉ là vấn đề thời gian.
Chuyện hắn sống sa đoạ là bí mật chỉ công khai trong giới thượng lưu, thế nhưng các gia tộc vẫn tranh nhau đẩy con cháu lên giường hắn.
Nhỡ đâu gặp may, sau này trở thành hoàng hậu, gia tộc một phen gà chó lên trời.
Ban đầu vốn là tiệc sinh nhật của ông Thẩm, cuối cùng vai chính đổi thành Tống Kha, người được mừng thọ hoàn toàn bị phớt lờ.
Cố Hằng bóc đậu phộng, nhỏ giọng thì thầm: "Tôi nói ông tổ chức sinh nhật làm gì, khi không vác bực vào thân."
Ông Thẩm hớp một ngụm rượu, lắc đầu thở dài: "Không làm thì họ càng khinh thường Tiểu Du."
Giới thượng lưu không chỉ nhiều quy tắc, mà còn nhiều quy tắc ngầm.
Tuy Thẩm gia gần như rời khỏi quân đội, nhưng mang danh đại quý tộc ngày nào thì phải sinh hoạt như đại quý tộc ngày ấy, bằng không sẽ hứng lấy chỉ trích.
Cố Hằng lại không đồng tình với cái nhìn của ông.
"Sao ông biết đây là thứ nó cần? Có khi nó chẳng để bụng ấy chứ? Hai ông cháu không hoà hợp thì nên ngồi tâm sự với nhau mới phải."
Nói đến đây, ông Thẩm trầm mặc.
Ngày nào còn chưa điều tra rõ chuyện của Tư Niên, ngày đó hai ông cháu không thể ngồi trò chuyện vui vẻ với nhau được.
Tựa như một con dao đặt ở giữa, chỉ cần một người bước tới gần thì cả hai sẽ bị đâm thủng da thịt, máu tươi đầm đìa.
Từ phòng nghỉ ra, Tống Du mở thiết bị đầu cuối, gửi tin cho Tần Lạc, bảo cậu mang canh giải rượu tới.
Thẩm gia ba đời hành nghề y, trong nhà có phòng thuốc, chẳng qua cậu vẫn làm việc theo thói quen.
Còn chưa đến đại sảnh thì đụng phải Hạ Niệm đối diện.
Tống Du tâm tình tốt, thuận miệng chào hỏi.
"Không uống rượu cùng với anh tôi sao?"
"Tửu lượng của tôi không tốt lắm." Ánh mắt Hạ Niệm mở to, cậu ta vừa tiến đến gần vừa hỏi: "Chủ tịch Dung đâu? Uống nhiều như vậy có sao không?"
"Chừng đó với anh ấy chả nhằm nhò gì." Tống Du cười khẽ: "Thiên Lí vừa liên lạc, chẳng biết bây giờ thế nào."
Tùy tiện bắt chuyện đôi câu, Tống Du định đi tiếp, bỗng cậu bị Hạ Niệm giữ chặt cánh tay.
Thấy ánh mắt nghi hoặc của Tống Du, Hạ Niệm cụp mắt, bất đắc dĩ giải thích: "Tôi hơi ngại những dịp như thế này, cậu ở bên ngoài với tôi một lát có được không?"
Tống Du hơi nheo mắt, tầm nhìn đảo qua cánh cửa vào đại sảnh, như suy tư gì đó.
"Được, bên trong toàn mấy ông già, tôi cũng cảm thấy nhàm chán thật."
Hạ Niệm âm thầm thở phào, cùng cậu ra sân thượng.
Tống Du: "Gần đây sao cậu không chơi game? Bận rộn quá hả?"
Hạ Niệm khựng lại: "Ừm, học hành bài vở rất căng thẳng."
"À." Tống Du kéo dài giọng cười nói: "Bữa tiệc chưa kết thúc ngay đâu, hay chúng ta chơi một lúc đi?"
Sắc mặt Hạ Niệm cứng đờ.
Tống Du nhìn như vạn sự thờ ơ, kỳ thực hoài bão rất lớn chứ không phải bùn nhão.
Đóng giả làm Thỏ Thần, Hạ Niệm chắc chắn trong khoảng thời gian này Tống Du sẽ bận rộn đến mức không có thời gian chơi game.
Chỉ cần ấn tượng ban đầu chiếm được lòng tin của đối phương, trong thời gian ngắn, thân phận giả ắt không bị bại lộ.
Cho dù sau này Tống Du chơi game và phát hiện ra, thì nhiệm vụ của cậu ta đã sớm hoàn thành.
Tống Du thúc giục: "Sao vậy, cậu không muốn chơi cùng với tôi à?"
"Muốn chứ." Cổ họng Hạ Niệm khô khốc.
Tống Du rất thông minh cũng rất cảnh giác. Trước mặt cậu ấy, dường như mọi dối trá đều bị vạch trần.
Nhìn chằm chặp ánh mắt Tống Du, Hạ Niệm căng thẳng: "Nhưng hôm nay là tiệc sinh nhật ông ngoại cậu, chắc cậu có rất nhiều việc phải làm?"
Tống Du: "Đâu có, tôi đang lo rảnh rỗi quá chả có gì làm đây."
Hạ Niệm: "..."
Tống Du xoay người ngồi trên lan can sân thượng, chân dài gập lại, dáng ngồi tùy ý nhưng rất có mỹ cảm.
"Đúng lúc tôi muốn chơi để thư giãn đầu óc."
Hạ Niệm mặt bình tĩnh, tim đã đập thình thịch.
Tại sao? Trong trường hợp này, vào tình huống Tống Kha tìm tới cửa, thế mà cậu ấy còn tâm tư chơi game?
Chẳng lẽ vẫn không tin cậu ta?
Vô số suy nghĩ hiện lên trong đầu Hạ Niệm.
Cuối cùng dừng lại ở một ý tưởng.
Cho dù thân phận có bại lộ hay không, đêm nay chính là cơ hội cuối cùng.
"Được rồi, nếu cậu muốn, tôi nhất định sẽ chơi cùng với cậu." Hạ Niệm thuận miệng nói rồi bước đến gần Tống Du.
Bỗng chân mềm nhũn, cơ thể cậu ta ngã thẳng về phía Tống Du.
Khi tới gần, Tống Du vươn tay đỡ theo bản năng, giây tiếp theo mới kịp phản ứng, cậu toan đẩy Hạ Niệm ra.
Tuy nhiên chưa kịp đẩy, trong khoảnh khắc, một mùi hương lạ lùng len vào khoang mũi.
Trong đầu Tống Du nổ ầm một tiếng.
Cậu phảng phất nghe thấy sợi dây lý trí đứt phựt.
Đôi tay Hạ Niệm vòng qua bờ vai cậu, giọng điệu trầm thấp: "Tiểu Du, em nóng quá..."
___o0o___
Tác giả có lời muốn nói:
Tống Meo Meo: Này, Thỏ Thỏ, đâu rồi nhỉ? Tôi đi tìm vợ mới đây, đừng nhớ mong nhé! [Vẫy tay bye bye]
Dung Thỏ Thỏ:...
#Số em đã định trước là không có vợ, chỉ có chồng.#