Bà Xã Là Alpha Hàng Đầu Thì Phải Làm Sao Bây Giờ?

Chương 89




Tiệc mừng sinh nhật ông Thẩm tổ chức tại nhà chính.

Lúc Dung Thời và Tống Du đến, đã có rất nhiều người đứng trong đại sảnh.

Họ vừa xuất hiện, lập tức hấp dẫn một loạt ánh mắt.

"Đó không phải là Tống Du ư? Sao năm nay cậu ta lại tới nhỉ?"

"Còn dẫn theo bạn trai nữa, thật hiếm thấy."

"Người ta kết hôn rồi, nên gọi là chồng chứ."

"Trông đẹp trai nhỉ, thảo nào vừa mắt Tống Du."

"Chuyện cách đây hai hôm mọi người đã nghe chưa? Bây giờ cậu ta không thích Omega nữa mà chỉ muốn ở cùng với Alpha."

"Cẩn thận cái miệng thúi của ông, nhỡ bị nghe thấy thì tự gánh hậu quả."

Bọn họ cứ tưởng không ai nghe thấy, lại lọt cả vào tai Dung Thời và Tống Du.

Tống Du cau mày, đáy mắt lạnh như băng: "Đi về."

Vừa xoay người, Dung Thời nắm lấy cổ tay cậu.

Tầm mắt đảo qua toàn bộ đại sảnh, hắn hạ thấp giọng: "Dù sao cũng tới rồi, ít nhất gặp mặt ông ngoại hãy rời đi."

Tống Du định gạt ra, cuối cùng vẫn nhịn xuống.

Ông Thẩm đang trò chuyện với mấy người bạn già, thoáng thấy Tống Du, vội vàng chạy đến.

"Tiểu Du, cháu tới rồi."

Tống Du cứng ngắc xoay người: "Ông ngoại."

Dung Thời cảm nhận tay cậu vô thức siết chặt, nhìn ông Thẩm chuyển tầm mắt về phía mình, hắn cung kính: "Chào ông ngoại, cháu là Dung Thời, bạn đời của Tiểu Du."

Ông Thẩm thẳng thừng đánh giá hắn.

Thanh niên trước mắt cao gầy đĩnh đạc, chưa kể ngoại hình ưa nhìn, sóng vai đứng cạnh cháu ngoại ông chẳng hề thua kém chút nào, đặc biệt là đôi mắt nội liễm trầm ổn, rất hiếm gặp trong giới trẻ.

Đứa nhỏ này không đơn giản.

Dung Thời để mặc ông đánh giá, thong dong đưa danh sách quà tặng.

"Đây là chút tâm ý của cháu và Tiểu Du, chúc ông phúc thọ an khang, bình yên suôn sẻ."

Ông Thẩm lấy lại tinh thần, nhận danh sách, cười thật vui vẻ.

"Khiến các cháu lo lắng rồi."

Ông vẫy tay gọi quản gia lại, lấy một bao lì xì đưa cho Dung Thời.

"Sau này hãy chung sống hoà thuận với Tiểu Du."

Liếc thấy Tống Du không hé răng, Dung Thời nhận bao lì xì.

"Cảm ơn ông ngoại."

Ông Thẩm muốn hàn huyên với Tống Du đôi câu, đáng tiếc khách quý cứ lần lượt tới cửa, nên đành phải tiếp đón họ.

Với Thẩm gia đây là bữa tiệc quan trọng, nhưng với người ngoài, có cũng được mà không có cũng chẳng sao.

Khách sáo đôi câu, sự chú ý của họ dồn vào Dung Thời và Tống Du.

Nửa tháng trước, giới thượng lưu chẳng một ai biết Dung Thời.

Họ chỉ biết vương tử Tống Du không có khả năng kế vị bị lưu đày đã kết hôn với Alpha, mà chả quan tâm Alpha kia là ai.

Đối với phần lớn người, đó chẳng qua là câu chuyện phiếm sau bữa ăn.

Cũng chẳng một ai ngờ, nửa tháng sau, người này khiến toàn bộ giới thượng lưu không thể dời mắt.

Ngoại trừ vẻ ngoài xuất sắc, thực lực Dung Thời nổi trội hơn bạn bè cùng lứa, ngay cả Thiên Lí cũng hiếm khi chìa cành ôliu, việc này mà được công bố chính thức, cả giới quân nhân đều chấn động.

Gia chủ Thẩm gia điêu tàn, ông Thẩm có một đứa con trai duy nhất đã qua đời vài năm, dưới gối còn mỗi cháu ngoại Tống Du.

Nếu chẳng có ai, cậu không thể không giúp ông Thẩm giải quyết.

Tối nay, khách mời hơn nửa đều cao tuổi, anh trai của Triệu Cơ là Triệu Sở đi qua chào hỏi cùng ba ông bạn già.

Ỷ vào việc Tống Du chưa chính thức công khai thân phận, trong tối ngoài sáng châm chọc cậu.

"Cậu phải thường xuyên trở về thăm hỏi, bằng không lão Thẩm rất cô độc."

"Vị này chính là bạn đời cậu hả? Khẩu vị thật độc đáo, giống hệt Tư Niên."

"Nhớ kiểm tra sức khoẻ định kỳ thường xuyên, đừng như Tư Niên, hầy, loại bệnh kia chưa hẳn đã di truyền."

"Học ở trường Quân đội Trung ương có quen không? Dầu sao đó cũng là tinh cầu bậc hai, chắc chắn không thể bằng tinh cầu Đế Đô được."

Mắt thấy sắc mặt Tống Du càng ngày càng kém.

Dung Thời sợ cậu xằng bậy, hơi nghiêng người ngăn cản tầm mắt bọn họ, bàn tay lặng lẽ lách vào, mười ngón đan xen.

"Cảm ơn các vị đã quan tâm." Dung Thời cực kỳ lạnh nhạt: "Hy vọng các vị cũng thường xuyên kiểm tra sức khoẻ định kỳ, tranh thủ sống lâu thêm mấy năm."

"Cậu...!"

Triệu Sở đang lắc ly rượu trong tay xem kịch vui, biểu cảm thay đổi.

Nguyền rủa họ chết đây mà!

"Cậu là cái thá gì mà dám nói chuyện với chúng tôi như vậy?"

"Láo xược! Xin lỗi ngay lập tức!"

"Thẩm gia mấy người dạy dỗ con cháu thế à?"

Mọi người nghe thấy đều quay đầu nhìn lại.

Trước bao nhiêu ánh mắt, Dung Thời bình tĩnh: "Hoá ra các vị không muốn sống, thế thì coi như tôi chưa nói gì cả."

"Phì..."

Bốn phía truyền đến tiếng cười khẽ, ngay cả ông Thẩm cũng quay đầu nhìn sang.

Ban đầu Triệu Sở sửng sốt, tới khi ý thức được, khuôn mặt già nua tức giận đến đỏ bừng, chỉ hận không thể hất thẳng ly rượu vào mặt Dung Thời, rồi lại e ngại chẳng kiềm chế được, thành ra đôi tay cứ run rẩy.

"Tay không tự chủ mà phát run là giai đoạn đầu của bệnh đột quỵ, kiến nghị ngài uống thuốc điều trị càng sớm càng tốt." Đối diện tầm mắt sa sầm của ông ta, Dung thời thản nhiên: "Nhỡ nghiêm trọng thì không thể nói được, chả có cách nào mà nhai lưỡi người ta, thật đáng tiếc."

Triệu Sở: "Mẹ kiếp mày...!"

Chưa từng có cháu chắt nào dám nói chuyện với ông ta như vậy!

Triệu Sở trợn tròn đôi mắt, rồi lại cứng rắn nuốt mấy câu mắng chửi vào bụng.

Thẩm gia nghèo khó, Tống Du chẳng được hoan nghênh, nếu không phải tới chế nhạo người thì ông ta đâu thèm tham dự!

Nhưng Thiên gia bất đồng, đó là quý tộc của quý tộc.

Thiên Lí đã vừa ý Dung Thời, trước khi nhận được tin tức chính xác về việc ghép cặp, không thể đắc tội hắn.

Ba người vừa mau mồm mắng chửi cũng ý thức được vấn đề, đành nghiến răng nuốt cục tức vào bụng.

Vài kẻ vốn có ý định chọc ngoáy đôi câu lập tức từ bỏ suy nghĩ.

Nhỡ đâu chưa kịp chế nhạo đã tự biến mình thành trò cười.

Trút giận cho Bé Mèo Tống xong, Dung Thời nắm chặt tay cậu rời đi.

"Bình thường toàn giương nanh múa vuốt với tôi cơ mà, sao trước mặt họ lại ngoan ngoãn vậy?" Dung Thời thì thầm.

Chú mèo con không chấp nhận bất cứ sự nghi ngờ và lời nói sỉ nhục nào, trong tình huống tương tự, ngoài việc công kích bằng ngôn từ thì còn thượng cẳng tay hạ cẳng chân.

Thế mà hôm nay vô cùng yên phận.

"Chứ không phải tại anh kéo tôi à?" Tầm nhìn của Tống Du di chuyển theo Triệu Sở, ánh mắt càng lạnh lẽo.

Dung Thời: "Tôi chỉ kéo tượng trưng thôi mà."

Tống Du: "..."

Thấy cậu im lặng, Dung Thời hồi tưởng thái độ mấy người vừa rồi, lại hỏi: "Bình thường họ đều đối xử với em như vậy?"

"Bằng không thì sao?" Tống Du cười nhạo: "Không có cha ủng hộ, trong mắt họ tôi chả là gì."

Dung Thời quay đầu nhìn cậu: "Cho nên em mới không muốn tới?"

Tựa như đứa nhỏ mắc lỗi không dám về nhà gặp cha mẹ, Dung Thời nhận ra Tống Du rất kính trọng ông Thẩm, nhưng sợ bản thân thu hút chủ đề xấu, khiến ông khó xử.

Dung Thời: "Đừng sợ, ông xã sẽ giúp em."

Kỳ thực Tống Du cảm thấy thoải mái hơn nhiều, nhưng vẫn đáp trả theo thói quen.

"Không cho hôn cũng chẳng cho ôm, có phải anh hiểu lầm về ông xã của mình không?"

Dung Thời: "..."

Dung Thời: "Vậy buổi tối em ôm gì thế? Không khí à?"

Tống Du: "Tôi không nói cái ôm đó."

Dung Thời nhướn mày: "Đến hôn còn đập vào răng, vậy em muốn ôm thế nào?"

Tống Du: "..." Mé.

Cực kỳ tức giận.

Lúc Dung Thời trả đũa, ông Thẩm đang tiếp đãi Cố Hằng - gia chủ Cố gia.

"Hai thằng nhóc này, thật xứng đôi." Ông Thẩm nhìn về phía Dung Thời, cười mắng.

Cố Hằng chắp tay sau lưng, gương mặt lộ vẻ trào phúng: "Lão già Triệu Sở toàn bắt nạt cháu chắt, đáng lẽ phải chịu thiệt thòi từ lâu rồi mới phải."

Đang trò chuyện, quản gia vội vàng đi tới, thì thầm vài câu với ông Thẩm.

Sắc mặt ông khẽ đổi: "Sao hắn lại tới đây?"

Quản gia lo lắng: "Hắn bảo tới mừng thọ, chúng tôi không ngăn được."

Cố Hằng: "Ai cơ?"

Chưa kịp trả lời, ông nghe thấy tiếng xôn xao ngoài cửa.

Ông quay đầu nhìn, lập tức hiểu vấn đề.

Tống Kha dẫn theo một nhóm người, nghênh ngang tiến vào, đứng ở giữa cửa.

Hắn một tay xỏ túi, cằm khẽ hất, ánh mắt đảo qua đám đông.

"Khách quý tới mà chẳng thấy ai ra tiếp đón vậy?" Trợ lý đặc biệt của hắn lạnh lùng bảo.

Ông Thẩm dẫn quản gia vội vàng bước đến.

Tống Kha ánh mắt khinh miệt, đánh giá ông từ đầu xuống chân.

"Ông Thẩm à? Nhiều năm không gặp mà già yếu quá vậy? Cần phải giữ gìn sức khoẻ cho tốt nhé."

Khóe môi ông Thẩm dần mím thẳng, ông hơi khom người: "Cảm ơn ngài đã quan tâm."

Tống Kha ghé lại gần, hạ thấp giọng cười bảo: "Dù thế nào cũng phải sống đến lúc tôi kế vị chứ?"

Sắc mặt ông biến đổi, đang định trả lời, Tống Du xuất hiện trong tầm mắt.

"Anh tới đây làm gì?" Tống Du chắn trước người ông ngoại, cụp mắt nhìn Tống Kha.

"Dù gì cũng là sinh nhật ông ngoại mày, anh trai mày phải tới chúc mừng chứ." Tống Kha cố ý lớn tiếng: "Mày đừng phát bệnh chỗ này, không thì mất hết thể diện của ông ngoại mày đấy."

Tống Du lạnh lùng, nghiến răng thốt lên: "Trước khi tôi nổi giận thì biến mau."

Tống Kha chẳng hề sợ hãi, cười hai tiếng, lướt qua cậu đi vào trong.

"Hôm nay mày chặn tao ở ngoài cửa, thì ngày mai Thẩm gia bắt đầu trở thành trò cười trong giới thượng lưu."

Bàn tay Tống Du rũ bên hông siết chặt, rồi lại buông ra, biểu cảm khôi phục như thường.

Dung Thời muốn kéo Bé Mèo Tống về, giữa đường bị Tống Kha ngăn cản.

Hắn nhỏ giọng khiêu khích: "Đừng tưởng có Thiên gia chống lưng thì muốn làm gì cũng được, trong mắt tao chả là cái thá gì sất."

Chẳng cho Dung Thời lên tiếng, không biết hắn nghĩ gì, cười hai tiếng.

"Huống chi Thiên gia chưa có hành động nào đáng kể, cuối cùng xảy ra biến cố gì chả ai biết được đâu."

Dung Thời lạnh nhạt: "Đúng vậy, cuối cùng xảy ra biến cố gì chả ai biết được đâu."

Chẳng bao lâu, gia chủ Hạ gia dẫn Hạ Niệm tới.

Trong lúc ông Thẩm nói chuyện với ông nội mình, Hạ Niệm tìm kiếm Tống Du trong đám đông.

Nghĩ tới nhiệm vụ hôm nay, ánh mắt cậu ta tối tăm.

Sau vài thủ tục, tiệc sinh nhật bắt đầu.

Tống Kha ép Hạ Niệm ngồi cạnh mình, làm trò gắp đồ múc súp cho cậu ta trước mặt Tống Du.

Tống Du uống món súp Dung Thời phục vụ, thoáng thấy Tống Kha mỉm cười đắc ý, thầm nghĩ thật ngu ngốc.

Sau khi Tống Kha tới, bầu không khí lập tức thay đổi.

Giữa đại sảnh phần lớn đại quý tộc và quý tộc đều vây quanh Tống Kha, thấy thái độ của hắn rõ rệt, để bày tỏ lòng chân thành, đám đông cứ như tiêm máu gà, thi nhau làm phiền Dung Thời.

Đấu võ mồm không thắng thì chuốc rượu.

Tuy gọi tiệc sinh nhật, rốt cuộc cũng là địa điểm giới thượng lưu tụ hội, điều đầu tiên và quan trọng nhất chính là cư xử đúng mực.

Nếu uống say đến mức không biết trời đất, vậy còn đúng mực nổi không?

Bọn họ ỷ vào chuyện Dung Thời lần đầu đến Thẩm gia với tư cách là bạn đời của cháu trai, yêu cầu hắn mời mỗi vị khách một ly rượu.

Chẳng những muốn mời, mà còn muốn mời theo nhiều hình thức.

Dung Thời nâng ly rượu, ánh mắt nhìn không ra vui buồn.

Tống Kha đến đây để phá bĩnh, mọi người đều hiểu rõ.

Nâng ly nằm trong phạm vi quy tắc, cũng là luật chơi đối phương yêu cầu.

Bên thua không được quyền lên tiếng.

Nếu chẳng kiểm soát được, đừng nói Thẩm gia, ngay cả Tống Du cũng bị những kẻ này chê cười.

Dung Thời nâng ly, đang chuẩn bị uống thì Tống Du nắm cổ tay hắn.

"Hãy để tôi."

"Mày là mày, nó là nó, không thể thay thế được." Tống Kha ung dung cười: "Tuy nhiên hôm nay cảm thấy thực sự vui vẻ thì chúng mày có thể uống với nhau, số lượng tăng gấp đôi."

Giọng Tống Du lạnh như băng: "Đừng quá coi trọng bản thân, Tống Kha."

Tống Kha ra hiệu cho những người khác, họ lập tức hiểu ý.

"Hôm nay đẹp trời, không uống thì kỳ cục lắm."

"Tôi cùng lão Thẩm rất thân thiết, cậu mời người khác một ly, đến lượt tôi thì phải ba ly đấy nhé?"

"Nào nào nào, tháp vang đỏ đã chuẩn bị xong, nếu không uống thì cửa này không thể qua."

"Tửu lượng tốt mới làm được chuyện lớn chứ!"

Ông Thẩm thấy tình hình sắp mất kiểm soát, cố gắng khuyên can nhưng vô ích.

Ông cau mày, cảm thấy ngột ngạt.

Những kẻ này chỉ chờ cơ hội chế giễu mình.

Dung Thời vỗ vỗ tay Tống Du: "Đừng lo lắng."

Tống Du quay đầu nhìn lướt qua những ly vang đỏ xếp chồng nhau trên từng bàn, ngọn lửa giận từ từ bốc lên.

Dung Thời ngửa đầu, một hơi uống cạn.

Hắn úp ngược chiếc ly lên bàn, duỗi tay cầm chiếc ly trên đỉnh tháp, cũng một hơi uống cạn.

Ban đầu, cứ uống một ly đám đông lại ồn ào.

Sau khi Dung Thời mặt không đổi sắc uống hết mấy chục ly, họ cười không nổi.

Mẹ kiếp cho dù là hũ chìm cũng không nốc sạch như vậy!

Đừng nói kẻ khác, ngay cả Tống Du cũng vô cùng kinh ngạc.

Bản thân cậu ngàn chén không say là do huấn luyện đặc biệt, hơn nữa còn bởi cơ địa bản thân.

Tại sao Dung Thời có thể uống nhiều vậy?

Ông Thẩm từ lo lắng không yên chuyển thành bình tĩnh, cuối cùng đơn giản ngồi cạnh Cố Hằng.

Là nhân vật chính lại ở trong góc ăn đậu phộng uống chút rượu với bạn bè, nhìn hơi xót xa.

Dung Thời bước chân đều đặn, sắc mặt như thường, ngay cả hơi thở cũng chưa hỗn loạn.

Hắn nâng ly vang đỏ cuối cùng, trước khi uống còn chậm rãi lắc lắc, tỏ vẻ thoải mái, chẳng nhằm nhò gì.

Chiếc ly được úp ngược, không hề nhỏ xuống một giọt rượu nào.

Dung Thời: "Đã được chưa?"

Tống Kha nghiến hàm răng.

Không ngờ tửu lượng của Dung Thời tốt vậy!

Người bình thường uống nhiều như thế không say đứ đừ thì cũng ngã lăn đùng ra rồi chứ?

Hắn là con người sao?

Trò chơi trên bàn rượu với mục đích làm nhục, vốn bắt đầu bằng phấn khích, tới khi kết thúc lại không thốt nên lời.

Giới thượng lưu có mặt lập tức dán thêm một cái nhãn lên Dung Thời - Hũ Chìm.

Dung Thời lấy cớ rời đi, Tống Du thấy vậy cũng bước theo, để ông Thẩm ở lại chủ trì.

Ra sân, thấy xung quanh vắng người, Tống Du bèn đỡ lấy hắn, lo lắng hỏi: "Sao rồi? Có thấy khó chịu không?"

Dung Thời nhíu mày: "Đừng nói gì cả, tôi chóng mặt quá."

Tống Du: "..."

Đỡ hắn đứng trong chốc lát, cậu nghĩ chi bằng tìm phòng nghỉ ngơi trước.

Vừa dìu được một bước, đã bị hắn kéo cổ tay.

Dung Thời: "Tiểu Du."

Tống Du: "Hử?"

Hắn nhìn cậu một cách nghiêm túc: "Em thật là đẹp."

Tống Du: "..."

Say rồi ư?