Bà Xã Là Alpha Hàng Đầu Thì Phải Làm Sao Bây Giờ?

Chương 167




Trên chiến hạm chạy trốn, ba người Lâm Quyền xem xét toàn bộ màn hình giám sát, vẫn chẳng tìm thấy chiếc cơ giáp màu trắng kia.

"Nó đâu mất rồi?" Lâm Quyền hoảng loạn hét lên.

Trải qua hàng loạt đả kích về thân thể và tâm lý khiến ông ta tiến sát đến bờ vực sụp đổ.

Lục Hữu Khải: "Rà quét bên ngoài!"

Lập trình viên: "Vâng!"

Màn hình ảo hiển thị hình ảnh 3D của chiến hạm chạy trốn, sau khi xoay vài vòng rốt cuộc cũng phát hiện khác thường ở lớp vỏ.

Hình ảnh phóng đại, Lục Hữu Khải vừa nhìn thấy vị trí đó, sắc mặt thay đổi hẳn.

Chỗ cơ giáp đứng chính là nơi đặt khoang năng lượng!

"Cho AI tuần tra tống cổ nó đi!"

Ở bên ngoài, Dung Thời rút kiếm ra rồi nhắm thẳng vào khe hở nã mấy phát đạn xuyên giáp.

Lớp vỏ rắn chắc tức khắc nứt vỡ.

Hắn túm lấy rồi xé toạc ra, lỗ hổng dưới đáy khoang năng lượng ngày một lớn.

Trước lạ sau quen, hắn thuần thục cắt đứt đường dây nối của lò phản ứng, dùng chân đẩy tảng đá năng lượng ra ngoài vũ trụ.

【01: Hu hu hu... cơm... cơm của tôi!】

Dung Thời: "Mày nuốt trôi được hả?"

【01: Chính vì không nuốt trôi được nên tôi mới khóc, tim đau quá Q^Q】

Dung Thời: "..."

AI lấy đâu ra tim?

Đang đẩy thì nghe thấy tiếng động bên trong, Dung Thời bèn dừng lại, đứng chờ bên cạnh lỗ thủng.

AI xuất hiện, bắn phá tơi bời một trận.

Trước màn hình phát sóng, Tống Du chống cằm cười.

"Tôi thích kiểu bạo lực thẩm mỹ này."

Phần bình luận cập nhật liên tục...

"Tôi cũng thích!"

"Thích +1"

"Xem chủ tịch phá hoại đúng là vui mắt vui tai ha ha ha ha..."

"Xem điện hạ đánh nhau với chủ tịch mới là vui mắt vui tai chứ [Hít hà]"

"Chó Lâm chó Lục nguy to!"

"Lôi chúng ra, cho chúng theo cơ giáp du hành vũ trụ!"

Tần Lạc ngồi khoanh chân bên cạnh Tống Du, nhìn Dung Thời, không nhịn được cười.

"May mà em không phải kẻ thù của ông anh Dung, quá thảm ha ha ha..."

Mảnh vụn kim loại bay đầy không gian, sau khi toàn bộ AI tuần tra nổ tung, Dung Thời tiếp tục phá hủy lò phản ứng chứa nguồn năng lượng.

Trong khoang thoát hiểm, nghe tiếng AI không ngừng cảnh báo, đám Lâm Quyền Lục Hữu Khải hoảng loạn.

Lập trình viên trán vã mồ hôi lạnh, nhìn dãy màu đỏ trên bảng dữ liệu, giọng nói run rẩy: "Thủ trưởng! Nguồn năng lượng chỉ còn lại có 5%, cần phải rời đi!"

Nếu không có nguồn năng lượng, họ đành bó tay chịu trói.

Lâm Quyền nện mạnh xuống bàn, cho người chuẩn bị tàu thoát hiểm.

Chiến hạm chạy trốn vốn đã nhỏ, chẳng kiếm đâu ra chiến hạm khác.

Muốn sống sót, họ phải dùng tàu thoát hiểm dài hơn chục mét.

Nguồn năng lượng hạ xuống 3%, đèn đỏ trên chiến hạm chập chờn, tiếng cảnh báo khiến da đầu tê dại.

Lâm Quyền, Lục Hữu Khải và Lâm Nhạc chui vào con tàu, thành công thoát ra trước khi chiến hạm cạn kiệt năng lượng.

Nhìn khoảng không mênh mông vô tận trước mặt, ba người mướt mồ hôi, ngồi phịch xuống ghế, thở phào nhẹ nhõm.

Tàu đột ngột rung lắc dữ dội.

Lâm Quyền mặt xám xịt: "Xảy ra chuyện gì thế?"

Nếu lại gặp vấn đề, chỉ có thể phóng khoang thoát hiểm ra, tuy nhiên sẽ phải lơ lửng trong không gian chờ người cứu, căn bản không chạy được!

Người điều khiển ngồi chưa ấm mông, đã thấy trên màn hình xuất hiện chấm cảnh báo đỏ rực.

Bên trên có tiếng động, một mũi kiếm thọc vào.

"Ối...!" Lâm Nhạc lùi lại, hét lên.

Mũi kiếm rút ra, chưa đầy một giây sau lại tiếp tục thọc vào.

Lục Hữu Khải nhìn những khe hở thẳng hàng, khiếp sợ, tim đập thình thịch.

Nó định làm gì?

Rất nhanh, điều ông ta dự đoán trở thành hiện thực.

Sườn con tàu tách ra dọc theo khe hở, dưới áp suất cao, bất cứ khe hở nào cũng chí mạng.

"Phóng khoang thoát hiểm!" Lục Hữu Khải điên cuồng hô to.

"Ha ha ha ha..." Trước màn hình, Tần Lạc cười lăn cười bò: "Ông anh Dung đuổi cùng giết tận như thế có ổn không? Ha ha ha ha..."

Phần bình luận cũng cười điên khùng.

"Chó Lâm: Đừng đuổi đừng đuổi nữa, nếu tiếp tục đuổi thì lấy đâu ra chỗ trốn!"

"Chó Lục: Tim tôi vỡ tan tành rồi."

"Giống đuổi giết con gián ghê ta."

"Đầu hàng sớm còn giữ được chút danh dự cuối cùng, bây giờ thì hay rồi, đến cái quần lót cũng chả còn."

Dung Thời đứng trên tàu thoát hiểm, nhìn thân máy tách thành hai mảnh, ba khoang thoát hiểm văng ra.

Hắn nhấn vài nút, bàn tay trái biến hình, xòe rộng, ba sợi xích phóng tới, buộc chặt khoang thoát hiểm.

Tổng chỉ huy liên minh đã bị bắt, quân lính tan rã.

Trước hừng đông, quân đoàn 1 và quân đồn trú bao vây quân nổi loạn.

Họ chưa kịp kêu gọi, đã thấy những kẻ nổi loạn liên tục phát tín hiệu đầu hàng.

Tia sáng đầu tiên từ sao Hằng chiếu xuống xua tan màn đêm u ám, cuộc chiến trên tinh cầu Học Phủ chính thức khép màn.

Sinh viên xem livestream cả đêm đều cảm thấy không chân thực.

Họ đã sẵn sàng hy sinh, mà chỉ có thế này thôi ư?

Vì sao lại có ảo giác như vừa tham gia một buổi team building quy mô lớn?

Trên đường trở về trường, nhìn mặt đất bị bom đạn tàn phá, họ mới dần hồi tưởng lại.

Đây là một cuộc chiến thực sự.

Chẳng qua có người chịu được áp lực không thể tưởng tượng nổi, bảo vệ họ sau lưng.

Tinh cầu Đế Đô.

Thẩm Tư Niên mở cánh cửa kim loại dày nặng, bên trong tối om.

Giày da đạp lên nền kim loại, phát ra tiếng động cồm cộp.

Ông dừng lại trước một căn phòng, nhìn Kỷ Linh đang ngồi trên giường qua song sắt.

Tựa hồ cảm giác được, ông ta ngơ ngác ngẩng đầu.

Lúc nhìn thấy mặt Thẩm Tư Niên, ông ta kêu lên thảm thiết, co mình vào trong góc như gặp quỷ.

"Anh cũng biết sợ cơ à?" Thẩm Tư Niên cảm thấy thú vị, cười nhạo: "Tôi cứ tưởng anh chẳng biết sợ là gì."

Kỷ Linh cằm run rẩy, miệng thở dốc, một lúc lâu sau mới bình tĩnh lại.

"Mày đến để ra oai với tao à?"

"Ra oai?" Thẩm Tư Niên lắc đầu bật cười: "Không, tôi tới cảm ơn anh."

Ông lấy chiếc ấm từ trong hộp thức ăn sang trọng, rót một tách trà đặt bên ô cửa sổ.

"Cảm ơn anh những năm qua đã chăm sóc chồng con tôi, đây là quà cảm ơn."

Kỷ Linh vô thức dõi theo tay ông.

Tách bằng sứ trắng tinh xảo chứa đầy trà, hương thơm lan tỏa khắp phòng giam chật hẹp.

Chỉ cần ngửi mùi, Kỷ Linh đã biết trà gì.

Nhiều năm trước, chính ông ta dùng chén trà này tiễn Thẩm Tư Niên lên đường.

Nỗi sợ hãi ập tới, Kỷ Linh trợn tròn đôi mắt.

"Mày... mày đã sớm biết tao bỏ thuốc?"

Thẩm Tư Niên xỏ tay vào túi áo blouse trắng, vóc dáng mảnh khảnh, tinh tế.

"Dù gì tôi cũng sinh ra trong gia đình hành nghề y lâu đời, anh lại dùng loại thuốc thấp hèn này, có phải quá khinh thường tôi không?"

Kỷ Linh: "Thế sao mày còn uống?"

Thẩm Tư Niên: "Tôi không uống thì sao lừa được anh?"

Đã tới nông nỗi này, Kỷ Linh chẳng sợ nữa, ông ta cười khổ: "Mày giỏi như vậy, sao lại để chồng con rơi vào tay tao? Mày biết tao có bao nhiêu cơ hội có thể giết chết đứa bé kia không?"

Thẩm Tư Niên lạnh lùng: "Đời này tôi không thể bù đắp thiệt thòi cho nó, nhưng tôi không chỉ là ba nó mà còn là vương hậu của Đế Quốc."

"Vương hậu thì sao?" Kỷ Linh đột nhiên nổi giận: "Vương hậu thì có thể vứt bỏ gia đình à? Tao ghét nhất những kẻ đạo đức giả như mày!"

"Tôi không phải kẻ vứt bỏ anh, đừng có trút giận lên đầu tôi như thế."

Thẩm Tư Niên rút điếu thuốc, kẹp trong tay thưởng thức: "Trách nhiệm vương hậu gánh vác quá nặng nề, còn phải đề phòng kẻ tâm thần như anh, thực sự không thích hợp với tôi."

Kỷ Linh nghiến răng nghiến lợi, đang định đáp trả thì nghe đối phương nói: "Đôi khi tôi cảm thấy anh thật đáng thương, đời này chưa từng có được điều mình mong muốn, nhưng đôi khi tôi lại cảm thấy anh rất mạnh mẽ, vì mục đích mà có thể hy sinh tất cả."

Thẩm Tư Niên lạnh nhạt nhìn ông ta, khẽ nói: "Căn cứ của các người đã bị xóa sổ."

Kỷ Linh ngẩn ra.

Thẩm Tư Niên: "Những đứa trẻ đó sẽ lớn lên bình thường, sau này không bao giờ xuất hiện Omega cải tạo giống như anh nữa, anh có vui không?"

Kỷ Linh trợn tròn mắt, tức giận hét lên: "Liên quan gì đến tao? Vì sao tao lại phải vui vẻ?"

"Kết cục của anh không đổi, nhưng những người khác vẫn còn kịp, chẳng bao giờ có người bước vào vết xe đổ của anh nữa, nên tôi đến nói với anh một tiếng." Đi tới cửa, Thẩm Tư Niên dừng lại: "Có lẽ đây là lần cuối cùng chúng ta gặp mặt, vĩnh biệt."

Cửa đóng lại, hết thảy chìm vào yên tĩnh.

Thật lâu sau, Kỷ Linh suy sụp, khóc rống lên.

Trở lại khoang chỉ huy, Tống Chinh và Tống Du đang thảo luận kế hoạch tiếp theo.

Thấy Thẩm Tư Niên quay về, Tống Chinh đứng dậy nắm lấy tay ông.

"Phòng ngủ bị bắn sụp một góc, chiến tranh kết thúc em muốn ở lại cung nào? Tùy em chọn..."

Chưa nói xong, bàn tay kia đã thoát ra.

Thẩm Tư Niên ngậm thuốc lá nhìn ông cười: "Tôi có bảo là tôi sẽ về với anh đâu, Tống Chinh."

Tống Chinh: "............"

Thẩm Tư Niên tính cách mạnh mẽ, đã quyết định rất khó thay đổi, Tống Chinh cảm thấy không thể ép buộc, bèn lảng sang chuyện khác: "Hút thuốc ít thôi, không tốt cho sức khỏe, trước đây em có hút đâu."

Nói xong định rút điếu thuốc ra, nhưng Thẩm Tư Niên lại né tránh.

Thẩm Tư Niên: "Trước đây tôi cũng không biết độc thân lại thoải mái như vậy."

"............"

Tống Chinh bước tới, hạ thấp giọng: "Trở về đi, em muốn bỏ lại anh một mình trong cung sao?"

Thẩm Tư Niên: "Chờ tôi chơi đủ rồi nói tiếp."

Hai người không thống nhất được ý kiến, Tống Du nghe thấy bèn xen vào.

"Con lại cảm thấy trái ngược, độc thân thật là khổ."

Thẩm Tư Niên: "..."

Tống Du lưu phương án vừa được sửa sang, đứng dậy ra ngoài, nhân tiện nói: "Anh hai hơi bị ngon, nếu không ăn được, con sẽ dây dưa với anh ấy cả một đời."

Thẩm Tư Niên / Tống Chinh: "..."

Muốn ăn Dung Thời, chỉ sợ hơi bị khó.

Ra tới cửa, Tống Du quay đầu nhìn Tống Chinh: "Cha thu dọn nốt mớ cục diện rối rắm còn lại đi, con tới tinh cầu Học Phủ đây."

Tống Chinh gọi cậu lại, châm chước rồi nói: "Con đã 18 tuổi, trưởng thành rồi, hiện giờ coi như trạng thái nửa công khai. Cha định chính thức công bố thân phận của con sau khi mọi chuyện kết thúc, nhưng sức khỏe của cha không ổn lắm, chi bằng cha bỏ qua nghi thức kế thừa, trực tiếp thoái vị..."

"Nằm mơ." Tống Du thẳng thừng: "Ba quay về nên cha không muốn làm việc chứ gì? Con còn phải dành thời gian yêu đương nghiêm túc với vợ con, không rảnh."

Tống Chinh: "..."

Tinh cầu Học Phủ.

Nhìn Alpha bước vào, Lục Hữu Khải trợn to mắt, ngã bệt xuống, đầu óc trống rỗng.

"Sao... sao cậu lại ở chỗ này?"

Dung Quang đứng ngoài song sắt, trầm mặc: "Tôi không ở đây thì ở đâu?"

"Không... không thể nào, tuyệt đối không thể!" Lục Hữu Khải tự lẩm bẩm.

Năm đó tuy rằng không nhìn thấy thi thể Dung Quang, nhưng đã nhiều lần xác nhận hắn chết rồi! Vì sao hắn có thể đứng ở chỗ này?

Dung Quang: "Tôi vẫn luôn thắc mắc, năm đó sao cậu lại phản bội tôi?"

Một câu khiến tâm trí Lục Hữu Khải trở về thời còn trẻ.

Ông ta nghiến răng nghiến lợi, mất bình tĩnh.

"Cậu vĩnh viễn không biết, người luôn bị che khuất dưới đôi cánh của cậu đau khổ tới mức nào đâu!"

Dung Thời khoanh tay dựa vào góc, nhìn họ ôn chuyện cũ, bỗng nhiên cảm thấy hoang đường đến cực điểm.

Lục Hữu Khải sai người đuổi giết cha chỉ vì lòng đố kỵ ghen ghét thái quá.

Sao Hằng lặn xuống phía tây, hai cha con rời khỏi phòng thẩm vấn.

Dung Quang mặt vô cảm, Dung Thời chẳng biết lúc này ông có tâm trạng gì.

Ngẫm nghĩ bèn an ủi "Con của ông ta cũng toàn về nhì, may mà con và Tiểu Du đủ mạnh nên hắn không bắt nạt được."

Dung Quang: "..."

Làm người đi, thằng ranh con.

Tới bên ngoài khoang chỉ huy, Dung Quang khẽ nói: "Công việc còn nhiều, thời gian tới cha rất bận, để ba con một mình ở quê nhà cha không yên tâm, con hãy đi một chuyến, đón ông ấy về đây."

"Cha không nói con cũng định hai ngày nữa sẽ đi." Dung Thời đáp.

Giáo sư Kỷ và giáo sư Tần đã nghiên cứu xong thuốc, mang ba về đây điều trị, giúp ông sớm tỉnh lại.

Cửa khoang mở ra, Dung Quang vừa nói vừa bước vào bên trong.

"Cha sẽ cử vài người đi cùng với con, nhớ rõ..."

Nói dở chừng, trước mắt nhoáng lên, ông quay sang nhìn, con trai và con dâu đã dính lấy nhau.

Dung Thời hít hà mùi vị quen thuộc trên cần cổ Tống Du, vòng tay siết chặt cơ thể cậu.

"Sao tới đây mà chẳng nói trước một tiếng?"

Tầm mắt Tống Du đảo qua đôi môi hé mở, giọng trầm thấp hơn so với ngày thường: "Em không thể chờ cho tới lúc gặp anh."

Tầm mắt của Bé Mèo thực sự gây cảm xúc, khiến nhịp tim hắn đập nhanh hơn.

"Tim anh đập nhanh thật." Ngón tay mảnh khảnh của Tống Du nhẹ nhàng vuốt cằm hắn, đôi mắt xinh đẹp khép hờ: "Không thoải mái sao?"

Ực!

Dung Thời nghe được âm thanh nuốt nước bọt của chính mình.

Trước đó Bé Mèo yêu đương cực kỳ thẳng thừng, thấy là vồ lấy gặm một trận, nhưng bây giờ lại thay đổi chiến thuật.

Không được, không nhịn được.

Chú mèo con thật biết cách trêu ghẹo hắn.

Dung Thời kéo tay cậu đi thẳng về cabin nghỉ ngơi, không quay đầu lại, nói: "Con đưa Tiểu Du đi nghỉ, sau đó tới chỗ ba luôn, cha cứ lo việc của mình đi."

Thành công quyến rũ Thỏ Thỏ, Tống Du nở nụ cười ngang ngược, ngó ra sau vẫy vẫy tay với Dung Quang: "Cơm tối không phải chờ bọn con đâu."

Dung Quang bị bỏ lại: "..."

Cứ làm như mình ế vợ không bằng?