Lúc rời khỏi tinh cầu Học Phủ, Dung Thời đã đoán trước có khả năng xảy ra tình huống hiện tại.
Toàn bộ lực lượng quân đội đều tập trung tại tinh cầu Đế Đô, nhất định Lâm Quyền sẽ dựa vào đó mà tính kế.
Trước mắt hắn và Bé Mèo không thể tùy ý điều động lực lượng quân đội, nên đành gửi gắm hy vọng vào Dung Quang ở tinh cầu Tuyết.
Tuy mọi người đều biết Thiên Lí phụ trách quân đoàn 1, nhưng đó là bộ phận công khai, còn bộ phận bí mật vẫn luôn nằm trong tay Dung Quang.
Mục tiêu số một của Lâm Quyền chắc chắn là Kỷ Minh, vì vậy Dung Thời đã nhờ Bạc Vinh nhắn tin cho Dung Quang, để ông bố trí lực lượng tới tinh cầu Học Phủ càng sớm càng tốt.
Không ngờ Dung Quang đích thân tới.
Có quân đoàn 1 gia nhập, áp lực đè nặng lên quân đồn trú tức khắc giảm bớt.
Dung Thời kéo đá năng lượng lên chiến hạm quân đoàn 1, 01 bay ra khỏi khóa trang trí, ánh sáng xanh chập chờn, tới khi dán mình vào đá năng lượng, nó mới sáng hẳn lên.
Vừa rời cơ giáp, Dung Quang bước tới.
"Cơ giáp này của con à? Ai thiết kế vậy? Vô cùng đẳng cấp!"
Thấy cha lướt ngang qua mình, lộ vẻ mặt thưởng thức với cơ giáp Thỏ Thỏ, Dung Thời: "..."
Dạo một vòng xung quanh, Dung Quang nhìn bốn tảng đá khổng lồ được buộc bằng dây xích phía sau lưng: "Sao lại có một cái nồi ở đây?"
Dung Thời quay đầu nhìn.
01 hút năng lượng no nê, nằm thẳng cẳng thành một cái nồi.
Dung Thời: "Tình huống tinh cầu Tuyết thế nào?"
Nhắc tới việc chính, thái độ Dung Quang trở nên nghiêm túc.
Hai cha con vừa tới khoang chỉ huy vừa trò chuyện.
"Di dời toàn bộ dân bản địa đến tinh cầu l013, tiến hành giám sát trong một năm, xác định không có vấn đề mới được chuyển đi. Còn những Omega chờ cải tạo, trước khi quyết định hình thức sàng lọc, tạm thời họ vẫn ở yên tại tinh cầu."
Nghe ông nói, trong khoảnh khắc Dung Thời hoảng hốt.
Lần cuối cùng cha sóng vai là chuyện bao giờ?
Tới khoang chỉ huy, Dung Quang quét mống mắt, thấy Dung Thời cứ im lặng, bèn quay đầu sang.
"Thời."
Hắn hoàn hồn, đầu bị vỗ nhè nhẹ, tiếng cười của Dung Quang vang bên tai.
"Khi cha rời đi con mới đến bả vai, bây giờ thì cao hơn cả cha rồi."
Dung Thời mở to mắt, lúc ngước lên đã khôi phục vẻ bình tĩnh.
"Cha nghĩ đã bao nhiêu năm trôi qua? Nếu không phải vợ con là Alpha thì hiện giờ con trai cũng lớn tướng rồi."
Dung Quang: "..."
Quỷ mới tin.
Chợt thoáng thấy sọc ngang màu vàng tượng trưng cho thân phận thiếu tướng trên ống tay áo Dung Quang, Dung Thời mặt gỗ: "Thăng chức khi nào?"
"Quân hàm đã phê duyệt từ lâu, chỉ là lúc chuyển vào bộ phận bí mật thì ngài Thiên cũng bỏ luôn nó vào hồ sơ mật nên chẳng ai biết." Dung Quang sửa sang cà vạt, cười hỏi: "Thế nào, có phải trông rất ngầu không?"
Dung Thời thờ ơ nhìn lướt qua rồi bước vào khoang chỉ huy.
"Ha."
Dung Quang: "..."
Cười lạnh là ý gì? Nói thêm vài lời thì chết à? Thằng nhóc con.
Sức chiến đấu của quân đoàn 1 vẫn bất bại, dù số lượng ít hơn quân nổi loạn, Dung Thời cũng chẳng cần lo lắng.
Hắn mở kênh công cộng của quân đoàn sinh viên, thông báo thay đổi chiến lược.
"Mọi người hãy tuân theo hướng dẫn của người phụ trách chỉ huy, sơ tán khỏi tuyến hai và rút về tuyến ba, lưu ý mọi hành động đều phải đặt sự an toàn của bản thân lên hàng đầu."
Sinh viên đang hăng say chiến đấu nghe thấy vậy thì ngẩn ra.
Đang chơi dở chừng, sao lại không cho chơi nữa?
Rất nhanh, một vài người nhận thấy tình hình thay đổi.
"Bọn mày nhìn phía trên đầu quân địch kìa!"
Mọi người dùng thiết bị trong tầm tay để quan sát.
Lúc trông thấy logo quân đoàn 1 thì không khỏi bắt đầu hoan hô.
Quân tiếp viện bọn họ chờ đã tới!
"Là quân đoàn 1! Quân đoàn huyền thoại!"
"Má ơi má ơi! Tôi đang bùng cháy! Chỉ huy quân đoàn 1 hãy nhìn tôi này!"
"Tổng tư lệnh Thiên hả? Ông ấy đích thân tới đây!"
"Trời đất ơi! Quân đoàn 1, giấc mơ của tôi!"
Mọi người đang reo hò trên kênh công cộng thì nghe thấy một giọng nói phát ra từ khu vực tín hiệu tổng chỉ huy.
"Thật ngại quá, ngài Thiên không tới, khiến cho các bạn phải thất vọng rồi."
Kênh công cộng yên lặng trong tích tắc, sau đó có người lên tiếng: "Xin hỏi ngài là sĩ quan chỉ huy nào?"
Có lẽ xưng hô này quá mức tôn kính, chỉ thấy người nọ cười khẽ.
"Tôi là Dung Quang, tổng chỉ huy quân đoàn 1, cha của Dung Thời."
Kênh công cộng vang lên tiếng xuýt xoa, những chẳng ai dám thắc mắc.
Ngài sĩ quan bảo ông ấy là tổng chỉ huy quân đoàn 1? Nhưng ai cũng biết, quân đoàn 1 được chỉ huy bởi một nhóm, đứng đầu là tổng tư lệnh Thiên Lí, vậy lấy đâu ra tổng chỉ huy?
Ông ấy còn nói mình là cha của Dung Thời?
Dung Thời? Sao lại trùng họ tên với chủ tịch nhỉ?
Tranh thủ thời gian sơ tán, một vài người vội vã đăng bài lên diễn đàn.
Kết quả là một loạt rep "Không biết, chấm hóng, chờ cao nhân giải đáp".
Tinh cầu Đế Đô, Tần Lạc làm chân chạy việc giúp Tống Du.
Đáng tiếc điện hạ làm hết, thành ra cậu trở thành kẻ rảnh rỗi nhất quân đoàn.
Thực sự chẳng biết nói gì trên livestream, cậu bèn mở diễn đàn trường học, xem tình hình thế nào.
Trông thấy một loạt bài đăng hỏi Dung Quang là ai, Tần Lạc tỉnh cả người, vội chạy đi tìm Tống Du.
"Điện hạ, Dung Quang tới!"
Tống Du vẫn lưu ý tình hình chung, nghe thấy cũng chẳng bất ngờ.
"Ừ, nhanh chóng kết thúc ở đây rồi tới đó hội hợp."
Không ngờ điện hạ bình tĩnh vậy, Tần Lạc nhấn mạnh: "Dung Quang là cha của Dung papa ấy!"
Hai mươi năm trước, trong quân đội, Dung Quang chính là nhân vật huyền thoại, đáng tiếc lại xin chuyển đơn vị, rồi xảy ra chuyện, cho đến nay không ai dám đề cập.
Thế nhưng bây giờ ông ấy xuất hiện ở quân đoàn 1, lại là tổng chỉ huy!
"Má ơi!" Tần Lạc ngây ngốc: "Dung gia toàn huyền thoại."
Thấy cậu kinh ngạc, Tống Du tốt bụng nhắc nhở: "Trước đây ông ấy vẫn luôn giấu mình trong cung, cậu cũng quen thuộc đấy."
Tần Lạc ngơ ngác quay đầu: "Ai cơ?"
Tống Du: "Chú Bạc."
Tần Lạc: "...?...!!!"
Tinh cầu Học phủ.
Quân nổi loạn bị đánh không kịp trở tay, liên tiếp tổn thất hơn hai mươi chiến hạm.
Dung Thời và Dung Quang tuy nhiều năm không gặp, nhưng hai cha con vẫn vô cùng ăn ý.
Quân đoàn 1 và quân đồn trú phụ trách tấn công, quân đoàn sinh viên tham gia bổ sung hỗ trợ, mỗi chỉ thị hoàn toàn đáp ứng mong đợi, sĩ khí ba quân tăng vọt.
Chỉ nửa ngày ngắn ngủi, liên quân nổi loạn đã có dấu hiệu mệt mỏi.
Đêm khuya, Lâm Quyền lạnh lùng quan sát tình huống qua màn hình giám sát, biết chắc ải này mình không vượt qua nổi.
Ông ta hạ lệnh tấn công, sau đó rời khoang chỉ huy, lén bảo phụ tá chuẩn bị chiến hạm chạy trốn.
Vừa dặn dò xong xuôi, quay người lại thì thấy Lục Hữu Khải đứng cách đó vài bước, mắt nhìn chòng chọc vào ông ta.
"Ông định chạy trốn?" Lục Hữu Khải kìm nén phẫn nộ bước tới: "Nếu vậy thì cũng phải giúp tôi giải cứu đứa con trai đã!"
Lâm Quyền cảnh giác liếc nhìn xung quanh, kéo ông ta vào một cabin nghỉ ngơi, khẽ quát: "Con trai cậu bị bắt, cậu đau lòng? Vậy tâm huyết mấy chục năm của tôi thành công cốc thì sao?"
Lục Hữu Khải: "Ít nhất con trai ông vẫn còn ở đây!"
"Sai! Ngày hôm nay thua, Lục gia và Lâm gia sẽ biến mất khỏi Đế Quốc!" Lâm Quyền kìm nén hơi thở dồn dập, hạ thấp giọng: "Chỉ cần còn người, thì vẫn còn khả năng xoay mình."
Lục Hữu Khải lạnh lùng nhìn ông ta.
Lâm Quyền: "Hãy tin tôi, chúng không giết con trai cậu đâu, chỉ cần cậu xoay mình thì nó sẽ được an toàn."
Khoang chỉ huy quân đoàn 1, cha con Dung gia ngồi cạnh nhau trên ghế chỉ huy, trao đổi kinh nghiệm chiến đấu tâm đắc - đại khái đây là cách thức duy nhất để hai người có thể trò chuyện một cách bình thường.
"Nhóc con lấy đâu ra nhiều kinh nghiệm như vậy? Ngài Thiên dạy à?" Dung Quang khiếp sợ, chẳng phải nó vừa mới nhập học sao? Hay mình nhớ nhầm?
Dung Thời lạnh nhạt đáp: "Trời sinh."
Thiết bị đầu cuối cá nhân chấn động, Dung Thời mở ra, là Tống Du.
"Anh hai, đã gặp cha..." Tống Du đang nói thì nhìn thấy Dung Quang ngồi ngay bên cạnh Dung Thời, nụ cười trên khóe môi sâu hơn: "Bố vợ phải không ạ? Lần đầu tiên gặp mặt, con là chồng của Thời, tên Tống Du."
Dung Quang: "..." Ông lẳng lặng rút từ tài khoản của mình ra một bao lì xì lớn, liếc nhìn số dư bị quét sạch trong nháy mắt, ông rưng rưng lệ, tắt đi.
"Sau này chúng ta là người một nhà rồi."
Gần hai ngày không gặp Bé Mèo, Dung Thời ngẩn ngơ.
Ngắm kiểu nào cũng thấy vợ mình đẹp.
"Tình huống tinh cầu Đế Đô thế nào?"
Tống Du thoải mái nhận bao lì xì, vốn định giúp Thỏ Thỏ chọc ngoáy Dung Quang vài câu thì thấy hắn nhắc tới việc chính, bèn chuyển đề tài.
"Trước đó địch đã hỗn loạn nên ta nhân cơ hội quấy rối, hiện giờ chúng đang liều chết cầm cự."
Dung Thời gật đầu: "Chiến tranh tâm lý rất hữu dụng."
Đang nói chuyện, màn hình bỗng xuất hiện một người, tóc vàng mắt nhạt, rất giống Tống Du, vóc dáng cao, khung xương mảnh khảnh hơn Alpha, đem lại cảm giác thân cao chân dài.
Dung Thời lại ngẩn ngơ.
Nếu chú mèo con là Omega, đại khái chính là cảm giác này đi?
Ngoại trừ gương mặt không cải trang, Thẩm Tư Niên vẫn khoác áo blouse trắng, thực hiện chức trách của một quân y.
Tranh thủ giờ giải lao, ông đến khoang chỉ huy gặp con trai mình.
Thẩm Tư Niên rút một điếu thuốc trong túi ra ngậm vào miệng, liếc nhìn màn hình, khóe môi cong lên.
"Dung Quang à? Được dỡ bỏ lệnh cấm rồi hả?"
"Thẩm Tư Niên?" Dung Quang cạn lời, không khỏi phàn nàn với con trai: "Chúng ta cùng bí mật lẻn vào tổ chức, nhưng cha bị theo dõi cả ngày, hắn lại được tự do đi khắp nơi, cha có nhà không thể về, hắn có nhà lại không thèm về, con nói xem có phải hắn quá..."
"Anh nói ai không thèm về nhà?" Thẩm Tư Niên tay kẹp điếu thuốc, nụ cười lạnh căm căm.
Dung Quang khựng lại, nhận thấy ánh mắt giết người của đối phương và con trai mình, khôn ngoan lựa chọn im lặng.
Nhiều chuyện làm gì, con trai có thể tha thứ cho ông hay không không biết, nhưng chắc chắn sẽ bị nó đánh cho một trận tơi bời.
Dung Thời: "Sao hai người lại cùng bí mật lẻn vào tổ chức?"
Dung Quang trầm mặc một lát, hạ thấp giọng: "Năm đó cứu A Nhược ở V99, cha biết thân phận ba con đặc biệt, sợ người khác phát hiện nên mới nộp đơn xin về quê. Khi Miên Miên chào đời, cha tới tinh cầu Đế Đô tìm ngài Thiên, lại vô tình gặp Kỷ Linh trong cung, mới nhận ra mọi chuyện tệ hơn mình nghĩ."
Thẩm Tư Niên quay đầu quan sát cuộc chiến trên màn hình ảo, vẻ mặt lạnh lùng.
"Năm đó Kỷ Linh mang con trai tới tìm Tống Chinh, chúng ta phát hiện chất dẫn dụ của ông ta có vấn đề, ông ta cũng có không ít động thái nhỏ với tôi. Sau lại nghe Thiên Lí kể chuyện về Dung Quang, chúng ta bèn quyết định tương kế tựu kế, giăng bẫy để dụ chúng ra, không ngờ lại liên quan tới hàng loạt người, chớp mắt đã bao nhiêu năm trôi qua..."
"Thiên Lí?" Tống Du không hiểu: "Trước đó ông ấy đã gặp ba của Thời?"
Dung Quang lắc đầu, nói tiếp: "Lúc ấy cha lập tức tìm người bạn chí cốt Lục Hữu Khải để bàn bạc, ai ngờ không lâu sau lại bị tập kích trong khi làm nhiệm vụ, cha nhận ra mọi chuyện không ổn nên giả chết rồi liên lạc với ngài Thiên."
Dung Thời sắc mặt tối tăm: "Tức là năm đó Lục Hữu Khải sai người tập kích cha?"
Xong việc còn cắt xén khoản an ủi dành cho gia đình liệt sĩ, tạo hiện trường cha đào tẩu.
Nhắc đến người bạn chí cốt ngày xưa, Dung Quang lạnh nhạt: "Việc này, sớm hay muộn cha cũng tính toán rõ ràng với ông ta."
01 ăn no nê, trôi nổi giữa không trung, biến thành chiếc thuyền chuối chậm rãi lắc lư như tự dỗ bản thân vào giấc ngủ.
Đột nhiên, nó phát hiện dữ liệu khác thường, lập tức tỉnh táo.
"Ông chủ, có một chiến hạm vừa chạy trốn khỏi chiến hạm chính, đang lặng lẽ hướng về điểm nhảy z5."
Bốn người đang trò chuyện nghe thấy, vẻ mặt thay đổi.
Dung Thời: "Bắt cóc."
01: "Đã bắt cóc."
Màn hình ảo phóng to, hình ảnh Lâm Quyền, Lâm Nhạc và Lục Hữu Khải xuất hiện trong buồng lái chiến hạm chạy trốn.
Sắc mặt Dung Thời lạnh lẽo, đáy mắt hiện lên sát ý.
01: "Tôi có thể điều khiển nó bay về điểm xuất phát, có cần làm vậy không?"
Chiến hạm chạy trốn khối lượng nhỏ, hệ thống đơn giản, khống chế vô cùng dễ dàng.
"Không cần." Dung Thời đứng dậy, từ ghế chỉ huy bước xuống.
"Con đi đâu?" Dung Quang gọi hắn.
"Đi bắt họ về." Dung Thời vẫy tay để màn hình lơ lửng trước mặt, nhìn Tống Du bảo: "Anh sẽ nói chuyện với em sau."
Cậu khẽ cười: "Đừng ngắt máy, em muốn xem anh."
Hắn gật đầu, rồi nhìn Thẩm Tư Niên: "Mấy nay phiền toái chú chăm sóc em ấy."
Thẩm Tư Niên: "Nó là con trai tôi."
Dung Thời: "Vâng, nhưng bây giờ hãy giao cho cháu."
Thẩm Tư Niên: "..."
Con trai lớn rồi không giữ nổi.
Dung Thời bước nhanh vào khoang hạ cánh, lên thỏ cơ giáp.
Vài giây chờ cửa sập mở ra, hắn không kiềm chế được cơn tức giận.
Cha chủ động giả chết và bị ép giả chết là hai chuyện hoàn toàn khác biệt.
Hắn cứ tưởng trên đường đi làm nhiệm vụ rồi bị tập kích chỉ là cái cớ để giả chết, và cha dựa vào đó chuyển từ công khai sang bí mật, phiêu bạt để điều tra.
Việc này bản thân Dung Thời có thể hiểu.
Tuy nhiên trong nhà có một người bệnh nặng, một đứa bé mới chào đời, một thằng nhóc choai choai, mà cha chẳng nhắn nhủ gì, bỏ mặc gia đình, không khỏi quá vô trách nhiệm.
Nhưng hóa ra ông bị tập kích là sự thật, Lục Hữu Khải cố tình giết cha, hoàn cảnh lúc đó nhất định vô cùng hung hiểm.
Cha bị ép giả chết, với tính cách của mình, chắc chắn ông sẽ tìm cách liên lạc với người nhà, nhưng ông không làm vậy.
Hoặc thời điểm đó ông bị theo dõi, hoặc gia đình bị theo dõi.
Dung Thời nghiêng về khả năng sau.
Khi Lục Hữu Khải nhận được tin cha hắn chết, ông ta không thể yên tâm nếu chưa nhìn thấy thi thể, bố trí người theo dõi gia đình hắn là điều rất bình thường.
Nghĩ đến chuyện kiếp trước hắn từng làm việc dưới quyền Lục Hữu Khải, Dung Thời tức giận đến mức muốn phủ nhận bản thân.
Lập trường chính trị bất đồng hắn hiểu, nhưng chẳng đời nào hắn tha thứ cho kẻ dám đụng tới gia đình hắn.
Cửa khoang mở rộng hoàn toàn, thỏ cơ giáp xông ra ngoài với tốc độ cao nhất.
Dung Thời quan sát vị trí chiến hạm chạy trốn trên radar, tiếp tục tăng tốc.
"Cảnh báo, tốc độ đã vượt qua tốc độ bay tối đa 5%, bạn có muốn khởi động hình thái tấn công không?"
Tiếng cảnh báo của AI cơ giáp vang lên.
Dung Thời lạnh nhạt đảo tầm mắt qua toàn bộ bàn điều khiển, nhanh chóng ấn vài nút, kéo cần số tới bến.
Chiếc ghế đột ngột bay lên, buồng lái bắt đầu biến hình...
Sinh viên đã chiến đấu cả một ngày trời, tuy thay phiên nhau giải lao nhưng họ không tài nào ngủ được.
Tin tức tổng chỉ huy quân đoàn 1 là cha của chủ tịch Dung đã lan truyền khắp trường quân đội, diễn đàn náo nhiệt hơn cả năm mới.
"Thảo nào chủ tịch xuất sắc vậy, hóa ra cha cậu ấy cực kỳ xuất sắc! Thật đáng ngưỡng mộ."
"Áu áu áu áu chủ tịch trâu bò! Cha chủ tịch trâu bò!"
"Xuất thân và thực lực hoàn mỹ, chủ tịch xứng đáng là tấm gương sáng."
"Cha là chỉ huy quân đoàn 1, bạn đời là vương tử, còn có đứa em trai cực kỳ đáng yêu, chủ tịch nhân sinh mỹ mãn 🔨."
Bao nhiêu người chầu chực trên livestream của Tần Lạc để xem Dung Thời.
Tống Du thông qua kỹ thuật liên lạc không gián đoạn của 00, làm hình ảnh hiển thị hoàn toàn trên màn hình ảo.
Nhìn cơ giáp Thỏ Thỏ biến hình, cậu cười khẽ: "Anh hai tức giận."
Phần bình luận hiện một loạt ha ha ha ha.
Tới khi Thỏ Thỏ biến hình xong, tất cả mọi người đều kinh ngạc.
"Đệt mợ! Đẹp quá!"
"Thỏ thỏ biến thành cơ giáp hình người, thật khí phách!"
"Cách màn hình cũng cảm nhận được sát khí của chủ tịch."
"Kẻ địch chạy trốn giữa chừng, chủ tịch đương nhiên tức giận 🐧"
"Chuyện lớn xảy ra!"
"Vậy là rõ, thời điểm đánh Lục Minh căn bản chủ tịch khinh thường, ngay cả biến hình cũng lười, hài hước thật."
【01: Thiếu máy bay chiến đấu, mục tiêu của chúng ta lại quá lớn, có cần bật chế độ tàng hình không?】
Chuyển sang hình thái tấn công xong, Dung Thời đẩy tốc độ lên 30%.
"Không cần."
Trên chiến hạm chạy trốn, Lục Hữu Khải phát hiện kẻ địch qua radar, chờ đối phương tiến vào phạm vi tấn công, ông ta lập tức hạ lệnh bắn pháo hạng nặng.
Dung Thời điều khiển cơ giáp nhanh nhẹn tránh né, đón đỡ mọi đòn tấn công mạnh mẽ rồi giẫm lên vỏ chiến hạm.
Tới một chỗ, hắn rút thanh kiếm trên lưng ra, đâm thẳng vào...
___o0o___
Tác giả có lời muốn nói:
Một ngày nào đó...
Mèo cha: Anh cứ thế tặng bao lì xì à?
Thỏ cha: Bằng không thì sao?
Mèo cha: Hai đứa nó mà ở bên nhau, cả Tống gia và Dung gia đều tuyệt hậu!
Thỏ cha: Nhưng nhà tôi còn bé con nữa mà.
Mèo cha:... Móa.
Bàn về tầm quan trọng của đứa thứ hai.