Chương 57: Cô xác định, cô yêu tôi?
Bởi vì Phù Kim Đường, là tài sản dưới tên tội đó. Diệp Mộc Châu: “!”
Cô mở to mắt, tự nhiên nảy sinh một loại cảm giác không dám tin, nơi này là của Hoắc Việt Bách?
Trước kia sở dĩ cô chọn Phù Kim Đường làm căn cứ địa, là bởi vì đàn anh nói ông chủ đứng sau nơi này rất thần bí, từ trước đến nay không thích quản những chuyện. phiền phức ở web đen, cho nên cho dù có bị ông chủ phía sau có biết thân phận của họ, cũng không sao cả.
Cô tưởng anh biết mục đích hôm nay mình tới là bởi vì anh chính là đàn anh. Không ngờ anh là ông chủ ở đây, ông chủ!
Căn cứ địa lớn nhất của Thập Tinh và S ở Mộc Thành là địa bàn của Hoắc Việt Bách!
Diệp Mộc Châu thật sự là cơ tim tắc nghẽn rồi.
Nhưng mà… hôm nay cô chưa bại lộ mình là Thập Tinh, cũng chưa xử lý đơn ở Phù Kim Đường, cho nên chắc Hoắc Việt Bách vẫn chưa biết cô là Thập Tinh.
“Tâm trạng Bà chủ Hoắc có vẻ không tốt nhỉ?” Hoắc Việt Bách cười nhẹ. “…” Nói nhảm, này còn có thể tốt không.
Cô miễn cưỡng ép ra một nụ cười, nụ cười vừa gượng gạo vừa không tự nhiên: “Ngài Cửu, tôi nghĩ tôi mệt rồi, tật xấu mất ngủ của tôi chợt ổn rồi! Cho nên cái đó, tôi tính về nhà đi ngủ, anh… hay là anh tiếp tục? Chúc anh chơi vui vẻ!”.
“A” Hoắc Việt Bách bật ra một âm tiết, sau đó dẫn đầu đi vào bóng đêm:”Bà chủ Hoắc, đi thôi”
Diệp Mộc Châu bị Lâm Khiểu Phương xin lên xe, vẻ mặt không yêu được.
Cô đấu tranh nhiều lần: “Ngài Cửu, hôm nay không phải sinh nhật anh sao? Anh không đi mừng sinh nhật à, tối nay chẳng phải anh đã ra ngoài rồi sao?”
Đầu ngón tay Hoắc Việt Bách chạm tới miếng ngọc bích trong túi quần, nhẹ nhàng cười cười.
Bây giờ vẫn chưa thể nói cho cô biết, bà chủ Hoắc nhà anh nhát gan, ngộ nhỡ cô bị dọa thì phải làm sao.
Lâm Khiểu Phương lái với tốc độ nhanh nhất trở về biệt thự Thủy Nguyệt, sau đó nhanh chóng chạy khỏi nơi có chuyện.
Diệp Mộc Châu tiếc rồi, đêm nay vốn là thời gian thuộc về trợ lý Lâm Khiểu Phương, anh ta không danh không phận đi theo Hoắc Việt Bách, khó khăn lắm mới có một đêm được ở riêng, kết quả còn chưa bắt đầu, không biết Hoắc Việt Bách phát điện gì mà muốn về nhà.
Vào phòng khách, Hoắc Việt Bách chuẩn bị lên tầng tắm rửa, bỗng nhiên nhớ tới
gì đó, anh quay đầu: “Bà chủ Hoắc.”
Diệp Mộc Châu đang tức giận mắng Hoắc Việt Bách ở trong lòng, vẻ mặt chưa khống chế tốt, ánh mắt tràn ngập dữ tợn: “… ngài Cửu”.
Hoắc Việt Bách thâm ý hỏi: “Lúc lấy tôi, bà chủ Hoắc nói yêu tôi, đúng không?”
Diệp Mộc Châu lập tức dâng lên báo động khẩn, cô cực kỳ khoa trương nói: “Tất nhiên rồi! Tôi không yêu anh thì còn yêu ai được nữa? Ngài Cửu, tôi yêu anh nhất! Tôi yêu anh, tôi chỉ yêu một mình anh!”
“Ừ, tốt lắm” Hoắc Việt Bách hài lòng đi lên tầng.
Diệp Mộc Châu mờ mịt, có phải hôm nay người đàn ông này có bệnh thật không? Cô nói giả dối như thế mà anh không nghe ra sao?
| Đưa mắt nhìn theo bóng lưng của Hoắc Việt Bách, Diệp Mộc Châu cũng không nghĩ nhiều.
Cô lấy điện thoại ra hỏi đàn anh xem anh đã nhận được quà chưa, tiếp đó, bỗng nhiên cô nhìn thấy một chương trình trong điện thoại.
Đúng rồi! Đàn anh đã cài cho cô chương trình cãi nhau tự động, đến giờ cô vẫn chưa dùng thử.
Diệp Mộc Châu mở chương trình cãi nhau ra, chuyển câu chửi thành hai câu, sau đó bỏ vào điện thoại mình.
Làm xong tất cả, cuối cùng tâm trạng cô đã tốt lên nhiều. Cô cầm cốc nước ở bên cạnh lên rồi uống một ngụm, sau đó mới phát hiện vị nước không đúng.
Đợi đã… đây là rượu!
Trên tần, Hoắc Việt Bách đã nhận được tin tưởng của đan em, anh khẽ cười một tiếng. Quả nhiên là ngốc bây giờ vẫn không biết anh là sai.
Nhiều năm nay anh chưa bao giờ nghĩ đến việc tìm kiếm thân phận thật của đàn em.
Nhưng anh không ngờ, cô đã ở ngay cạnh mình. Hoắc Việt Bách khắc áo tắm dài,quét mắt nhìn thì phát hiện không có người.
Đúng lúc này, tầng dưới có một tiếng bịch vang lên.
Hoắc Việt Bách nhíu mày.
“Diệp Mộc Châu!” Quả nhiên, người phụ nữ này một ngày không gây rắc rối thì ngứa da mà.