Chương 56: Ngài Cửu, tôi bị oan
“Bà chủ Hoắc, đánh giỏi lắm.” Diệp Mộc Châu cứng người, trái tim nguội lạnh: “..” Bỗng nhiên cô đã hiểu cái gì gọi là cơ tim tắc nghẽn.
Nắm đấm của cô vẫn còn đang áp vào mặt anh Kim, vẻ mặt hung hăng cứng đờ, lắp bắp nói: “Ngài, Ngài Cửu?”
Hoắc Việt Bách ừ một tiếng, bình thản nói: “Tiếp tục đi”. “..” Nắm đấm này thu cũng không được mà không thu cũng không được.
Diệp Mộc Châu rất hoảng, mặc dù cô không có tình cảm với người đàn ông này, nhưng dù sao thì anh cũng là thuốc giải của cô!
Người mà Hoắc Việt Bách thích là người phụ nữ yếu đuổi, ngộ nhỡ biểu hiện ngày hôm nay của cô không hợp khẩu vị ngài Cửu, dưới cơn nóng giận ngài Cửu đuổi cô ra ngoài thì phải làm sao?
Trong đầu thiên nhân giao chiến hồi lâu, Diệp Mộc Châu chợt lộ ra một nụ cười hoàn mỹ lại yếu đuối, rất là oan ức.
“Ngài Cửu, tôi không phải, tôi không có, tôi đánh không có nặng tí nào, bọn họ giả vờ đấy, có thể là muốn lừa tiền thuốc men, ngài Cửu, tôi bị oan”
Hoắc Việt Bách cười khẩy một tiếng. Ánh mắt anh rơi xuống người năm người đàn ông, thờ ơ nói: “Đi xử lý đi.” Lâm Khiểu Phương dẫn vệ sĩ đi lên.
Anh Kinh sợ hãi kêu lên: “Buông ra! Anh… anh là người nào? Tôi là người của cậu chủ nhà họ Hoắc đấy, đắc tội tôi thì anh không có kết cục tốt đẹp đâu! Cậu chủ Hoắc sẽ không tha cho anh!”
Giọng nói của Hoắc Việt Bách cực khàn: “Cậu chủ Hoắc?” Lâm Khiếu Phương chợt nghĩ Hoắc Ngạn Lâm toi rồi.
Hoắc Việt Bách chậm rì rì ngẩng mặt lên, nhìn Diệp Mộc Châu với ánh mắt sâu xa: “Lần đầu tiên tôi nghe nói, Hoắc Ngạn Lâm có thể không tha cho tôi đấy, cô bảo có thú vị không?”
Diệp Mộc Châu: “…”
Nhưng mà, anh nhìn tôi làm gì, cái này có quan hệ gì đến tôi! Tôi cũng là người bị hại mà!
Anh không nói nhiều với mấy người này nữa, tao nhã cao quý nâng tay, tùy ý phất một cái, bảo vệ của Phù Kim Đường đưa năm người này đi với tốc độ cực nhanh.
Rồi sau đó Hoắc Việt Bách mới nhìn về phía Diệp Mộc Châu, người đàn ông đè thấp giọng nói: “Bà chủ Hoắc, không ngủ được nên đi tản bộ trong sân, hửm?”
Diệp Mộc Châu bỗng sợ hãi.
Này…. trước khi ra cửa vì để đối phó qua loa với Hoắc Việt Bách, đúng là cô đã nói mình chỉ không ngủ được, cho nên đi bộ trong sân, tuyệt đối không ra khỏi cửa!
Cô có loại ảo giác bị chệch đường ray, giọng nói đã cà lăm rồi: “Tôi không biết sao lại đến đây nữa, này không phải là tôi đang tính về nhà, liền gặp được ngài Cửu anh sao!”
Hoắc Việt Bách cười nhạo: “Vậy sao.”
Vẻ mặt này rõ ràng là không tin, khiến những lời giải thích đằng sau của Diệp Mộc Châu đều mắc ở cổ họng.
Diệp Mộc Châu cũng không biết hôm nay là vận cứt chó gì, sao mà người đàn ông này âm hồn bất tán thế!
Càng nghĩ càng tức, càng tức càng hùng hồn, Diệp Mộc Châu chợt ngẩng đầu: “Anh vẫn chưa nói tại sao anh lại đến đây? Ngài Cửu đến loại địa điểm như Phù Kim Đường, còn không ngại mà hỏi tôi sao?”
“Bà chủ Hoắc đang chất vấn tôi à?”
Hoắc Việt Bách không để ý nhếch môi: “Bà chủ Hoắc chọn nơi này mừng sinh nhật cho đàn ông, chất vấn tôi, hửm?”
Từ trong lời nói của anh, cô nghe ra một mùi uy hiếp. Đợi đã đợi đã, tại sao anh biết cô tới đây để mừng sinh nhật đàn anh?
Diệp Mộc Châu mở to mắt, không thể nào, ông chủ sẽ không nói lung tung chuyện của cô, sao Hoắc Việt Bách lại biết, trừ phi Hoắc Việt Bách và đàn anh…
Đợi đã, bây giờ nghĩ nghĩ, có một số chỗ thật sự là quá trùng hợp, đàn anh và Hoắc Việt Bách cứ cùng xuất hiện.
Mặc dù thật sự rất không muốn thừa nhận đàn anh có liên quan đến người đàn ông này, nhưng…
“Có phải cô đang nghĩ, sao tôi biết đúng không?”
Hoắc Việt Bách bỗng sát lại gần, cong môi, cắt đứt suy nghĩ miên man của Diệp Mộc Châu.
Sau đó, tiếng nói chỉ có hai người họ mới nghe được. “Bởi vì… Phù Kim Đường, là tài sản tên tối đó, bà chủ Hoắc”