Bà Xã, Em Thật Là Bá Đạo!

Chương 6: Chạm Mặt (2)




Ngoài cửa, một chiếc Rolls - Royce Gosh chầm chậm chạy tới, thân xe phủ một lớp bột kim cương, ánh lên màu bạc sang trọng, biển số xe 8888 lại càng cho biết độ cao quý của chủ nhân chiếc xe.

Cạch, cửa xe mở ra, bước xuống là một người đàn ông cực kì điển trai với bộ vest màu tối. Gương mặt cương nghị với biểu cảm lạnh ngàn năm như một khiến không ít cô gái hận không thể nhào tới mà ăn thịt.

Luồng khí lạnh quanh người lại càng tăng thêm độ quyến rũ đối với nữ giới... và cả nam giới. Trên gương mặt ấy là một vết sẹo nằm gần đuôi mắt phải, không những tăng thêm độ uy phong mà còn tăng về độ thẩm mỹ, người đàn ông này thật đúng là làm cho người ta sướng hai con mắt.

Cộp, cộp, cộp. Hắn tiến vào, cả thế giới của cô như thu gọn lại chỉ bằng hắn. Gương mặt cô bây giờ chỉ còn lại sự ôn hoà, nhu thuận, đôi môi bỗng nở nụ cười yếu ớt, ánh mắt tràn ngập nỗi nhớ không tên, thấy hắn yên vị, cô bắt đầu cất giọng hát.

Chất giọng ngọt ngào của cô mang một nỗi ưu sầu, từng ánh mắt, từng cử chỉ đều khiến người ta cảm nhận được sự bi thương trong đó.

Giai điệu cổ vang lên, càng lúc càng có nhiều người chìm sâu vào bài hát, chỉ duy có hắn, vẫn luôn âm trầm nhìn cô, sát khí của hắn ngày một tăng theo bài hát, khi cô hát xong lời cuối cùng, hắn bật dậy, ra lệnh cho hai tên hộ vệ bên cạnh:

" Đem cô ta vào phòng. "

" Vâng. " hai gã trả lời một cách máy móc rồi quay người đi đến chỗ cô.

Mạc Dao nhìn theo bóng lưng của anh rồi nở nụ cười thật tươi, hoàn toàn không có dáng vẻ của một người bị bắt đi. Cô đưa mắt liếc ngang qua hai gã kia làm chúng lạnh cả sống lưng, đôi tay vươn ra định bắt lấy cô cũng vô thức dừng lại giữa không trung.

Cô nhấc gót đi trước còn hai gã kia thì theo sau, khung cảnh này nhìn giống như vệ sĩ đang bảo vệ cô chủ thì đúng hơn là bắt người.

Trong phòng, không khí u ám đến đáng sợ, chính giữa ghế salong được bao bằng nhung đỏ là một người đàn ông. Gương mặt thâm trầm nay đã biến thành quỷ dữ, đôi mắt khát máu vô cùng hung tợn, sát khí quanh người càng lúc càng dày đến cả cận vệ bên cạnh là A Kiêu cũng phải đứng xa vài mét.

Khi cô bước vào lại không cảm thấy được tình hình căng thẳng ở bên trong bởi vì trong mắt cô giờ đây chỉ còn lại hình dáng của ai đó, nỗi nhớ bấy lâu nay lập tức được lấp đầy.

Nhận được tính hiệu của A Kiêu, hai tên hộ vệ bên cạnh tiến lên đè  hai vai, ép cô quỳ xuống. Mặc dù có chút khó chịu nhưng cô cũng không phản kháng, bởi vì chính chủ còn chưa lên tiếng thì cô nào dám ý kiến gì.

Hắn đưa ly rượu lên mũi, hít một hơi thật sâu rồi uống một hớp hết sạch, bên mép còn vươn lại vài giọt vang đỏ, chiếc áo sơ mi đã cởi hai nút đầu làm lộ ra màu da bánh mật bên trong, hơi thở mạnh mẽ khiến lồng ngực nhấp nhô như sóng biển, nhìn yết hầu hắn cử động cô cũng không nhịn được mà nuốt nước miếng vài lần.

Ở bên cạnh, A Kiêu chứng kiến hết cảnh này cũng có vài phần tán thưởng cùng nghi hoặc dành cho cô, một người phụ nữ có thể bưu hãn đến mức nào mới không sợ hãi trước uy nghi của chủ nhân nhà hắn, ngược lại còn lộ ra ánh mắt thèm khát điên cuồng như vậy a???

Hắn uống hết ly rượu, lấy lại bình tĩnh rồi nghiêng đầu, đối diện trực tiếp với ánh mắt của cô. Điều bất ngờ là khi nhìn vào mắt cô, cơn giận dữ của hắn nay đã tiêu tán mất một nửa mà thay vào đó là sự hứng thú của hắn dành cho cô gái bí ẩn này. Hắn cất giọng khàn khàn hỏi:

" Cô có biết cô đã phạm tội gì không?! "

" Biết. "cô biết chứ, cô đã phạm vào điều tối kỵ của hắn, bài hát khi nãy cô hát đã gợi cho hắn về một kí ức không tốt, có lẽ đó cũng là sai lầm duy nhất mà hắn phạm phải từ khi sinh ra đến giờ.

" Biết mà còn dám làm?! " hắn nghi hoặc hỏi cô

" Tôi làm cũng là vì anh đấy. " cô nhàn nhã trả lời.

" Hừ, vì tôi?! Cô có thể làm bất cứ điều gì vì tôi sao?! " Hắn khinh bỉ

" Ừm. " Cô cười gật đầu.

" Kể cả chết?! "

" Ừm, kể cả khi chết " câu trả lời của cô không làm cho hắn kinh ngạc mà trái lại ánh mặt chân thật của cô khiến hắn sợ hãi. Hắn sợ điều gì? Sợ rằng sẽ có một lúc nào đó cô vì hắn mà chết sao?

Thu lại suy nghĩ kinh người đó, hắn liếc mắt qua thân thể của cô, một suy nghĩ loé lên trong hắn,  giọng nói khàn khàn lại tiếp tục vang lên:

" Đứng dậy đi. "

Câu nói này khiến tất cả mọi người ở đây đều kinh ngạc, bởi vì với độ tàn nhẫn này, hắn sẽ không bao giờ để cho một tội nhân đứng thẳng trước mặt mình. Cô thoáng kinh ngạc rồi ngay lập tức đứng dậy. Hắn hỏi lại một lần nữa:

" Cô có thể vì tôi mà làm bất cứ chuyện gì sao?! "

" Ừm" Cô gật đầu cười.

" Cởi đồ. " Hắn ra lệnh. Ngay lập tức, con dao trên bàn được phóng đi, như một mũi tên xé rách không khí, xẹt ngang qua vành tai của hắn, cắm thẳng vào bức tường sau lưng.

Hắn cười, một nụ cười khát máu. Cơn giận dữ đã bị thay thế hoàn toàn bằng một sự điên cuồng chưa từng có, ánh mắt của hắn loé lên sự nguy hiểm cùng tàn nhẫn.

Hắn cầm cây súng trên bàn lên, bắn hai phát vào đôi chân ngọc ngà của cô, lập tức dòng máu đỏ tươi phụt ra, cô khuỵ xuống, nụ cười bất đắc dĩ vẫn còn trên môi đối lập hoàn toàn với tình cảnh hiện giờ của cô.

Mặc dù A Kiêu đã trải qua không biết bao nhiêu phen sống chết nhưng nhìn thấy cảnh này hắn cũng có chút kinh sợ cùng tán thưởng đối với Mạc Dao.

Dòng máu đỏ tươi chảy ra nhuốm đẫm đôi chân tuyết trắng của cô, tà áo tím cũng bị nhuộm thành một mớ loang lổ, ánh mắt cô rung động như đang chứa chấp một nỗi niềm gì đó, môi cười run rẩy phun ra vài chữ:

" Anh... tàn nhẫn thật đấy. "

Hằn hừ lạnh, mắt ưng liếc qua đôi chân đã bị hắn bắn hỏng, giọng nói khàn khàn chứa một tia chán ghét:

" Đem xuống "

Hai tên hộ vệ kia nhấc cô dậy, choàng tay cô lên vai mình rồi đem đi. Hắn ngồi đó nhìn theo bóng lưng thê thảm của cô, trong mắt chứa thêm vài phần suy tư khó dứt.