Bà Xã, Em Thật Là Bá Đạo!

Chương 5: Chạm Mặt (1)




Màn đêm buông xuống, cả Thượng Hải như viên kim cương mĩ lệ trên biển. Hàng trăm con đường lên đèn màu rực rỡ, những con phố dài đầy ắp người từ khắp mọi nơi về đây.

Trong con ngõ vắng ở phía Tây thành phố là một quán rượu được xây dựng theo phong cách cổ điển, người trong giới đều biết quán rượu này là nơi buôn bán vũ khí lớn nhất thành phố.

Ở đây có vài luật lệ khá kì quái đó là không phải người trong giới thì không được vào. Cấm chó, phụ nữ và trẻ em. Muốn vào cửa thì phải xưng tên và đưa lệ phí, chỗ ngồi tốt hay xấu là dựa vào lệ phí. Đã vào thì nhất định phải uống rượu, không uống không được phép về.

Trước cửa là một người đàn ông trông rất cao to vạm vỡ, gương mặt khá bặm trợn chắc hẳn là người gác cổng.

Phía xa, một chiếc xe màu bạc chạy đến, cánh cửa hé mở, một đôi chân thon dài bước xuống, chiếc sườn xám ánh tím như một đoá hoa bao trùm lấy thân ngọc của cô, mái tóc đen mượt nay đã được uốn cong và quấn gọn lên bằng một chiếc trâm cài gỗ.

Đôi giày cao gót như ôm chặt vào bàn chân ngọc ngà của cô, ánh mắt mê người cùng đôi môi nhỏ luôn mang theo một nụ cười.

Cô ngước nhìn tấm bảng khắc hai chữ lớn Kim Diện, người vừa định bước vào cửa thì một cánh tay to bự đã chắn ngang trước mặt, chất giọng khàn khàn của gã vang lên:

" Ở đây cấm chó, phụ nữ và trẻ em."

" Con mắt nào của cậu thấy tôi là phụ nữ. " Cô nghiêng đầu nhìn gã, nụ cười cợt nhã của cô khiến gã rét tận đáy lòng.

Gã im lặng, kiên quyết không nhìn cô. Chợt cánh tay của cô lao đến, đập thẳng vào mắt bên trái của gã, thân hình to lớn lập tức ngã xuống, gã ôm mắt hét lên, bên trong không ít người ngó ra ngoài.

Một bóng người từ bên trong lao ra, nhìn kĩ thì ra là một chàng trai trẻ tuổi rất có phong thái của một quản lý, hắn dang tay ôm trọn Mạc Dao vào lòng, ngăn không cho cô đánh tiếp.

Mạc Dao lúc này cũng ngước lên nhìn người đang ôm mình, thấy gương mặt quen thuộc, cô nhất thời nở nụ cười tươi rồi vòng tay ra sau, xoa xoa đầu người kia vài cái, hài lòng nhìn mái tóc rối bù của " hắn".

" Y Y, cưng cũng thật là... để chị chờ lâu muốn chết " Cô lưu manh nói.

Phấn Y Y đầu đầy hắc tuyến nhìn cô, "hắn" mở miệng, điệu bộ van xin nói:

" Chị hai à, làm ơn đi, chị chỉ mới về thôi đó." nói xong " hắn" nhìn xuống tên gác cổng còn nằm ôm mắt ở dưới đất, đá đá vài cái rồi kêu người khác ra thế chỗ gã.

Phấn Y Y chỉnh bộ tóc giả của mình lại rồi ôm eo cô, giọng hào hoa công tử:

" Đi thôi, người đẹp "

Mạc Dao và Phấn Y Y bước tới quầy bar, cô nghiêng người ngồi lên ghế cao, đôi chân dài ẩn sau tà váy khiến không ít gã ở đây nhìn qua. Phấn Y Y hưng phấn hỏi:

" Hôm nay cậu uống gì?! "

Cô nhíu mày suy nghĩ rồi trực tiếp gọi một ly Bourbon, Phấn Y Y nghe vậy, buồn chán lắc đầu rồi gọi một ly Vang đỏ.

Trong lúc chờ rượu, Mạc Dao nhìn quanh một vòng, ánh mắt cô nung nấu một tia nhớ thương mãnh liệt. Mọi khung cảnh, góc gách như in sâu vào tâm trí cô, một bóng dáng bất chợt xuất hiện trong đó rồi lướt nhanh như chưa từng có. Cô quay đầu, cất giọng hỏi Phấn Y Y:

" Y Y, hôm nay... anh ấy có đến không?! " Gương mặt cô hết sức bình thản nhưng ẩn sâu trong giọng nói vẫn là sự bi thương đến vô cùng.

" Có. " nụ cười trên môi chợt tắt, Phấn Y Y nghiêm túc trả lời. Cô vừa định nói thêm gì đó, bất chợt một nhân viên phục tiến đến báo với cô:

" Lỗ quản lý, người hát hôm nay bỗng nhiên bị đau bụng, hiện tại không có ai thay thế được, ông chủ đã sắp tới rồi. "

Phấn Y Y nhíu mày, cô đang định nói gì thì Mạc Dao đột nhiên lên tiếng:

" Y Y "

" Hử?! "

" Để tớ. " Thần sắc cô trở nên nghiêm túc, Phấn Y Y bỗng có cảm giác gì đó không lành.