Sau buổi hôn lễ đó khi về nhà thì tất cả đồ đạc của Nhược Khê đã được chuyển hết ra ngoài, cứ như họ đã chờ ngày này rất lâu vậy. Mẹ kế ném nốt chiếc vali cuối cùng ra ngoài cửa, phủi tay bám đầy bụi bẩn và cáu kỉnh
"Đã kết hôn rồi thì mau mau biến đi cho khuất mắt bọn tao, đồ đạc tao đã nhờ người hầu dọn rồi đấy, mày nên biết ơn đi, làm gì thì làm nhưng làm sao mà đống giẻ rách và cái bản mặt của mày biến mất càng nhanh càng tốt đi"
Kết thúc câu nói cay nghiệt, bà ta quay người đóng "sầm" cánh cửa to lớn. Nhược Khé bên ngoài còn đứng thất thần mà nhận ra hôn lễ ngày hôm qua chỉ là một cái cớ để tống cô đi càng nhanh càng tốt. Từ lâu trong mắt mọi người cô chỉ là một ngọn cỏ bé xíu chờ ngày mọc dài thì lập tức nhồ đi. Nhưng dù bị đuổi nhưng Nhược Khê lại không cảm thấy buồn bã hay tức giận, trái lại cô còn cảm thấy vui nữa
Thế có nghĩa là cô sẽ chính thức chấm dứt cơn ác mộng dai dẳng và chuẩn bị cho một giấc mơ thiên đường đẹp đẽ chăng. Nơi đó không biết như thế nào nhỉ ? Giản dị nhưng yên bình hệt như ở vùng thôn quê mà Nhược Khê ao ước ?
"Bíp bíp"
Từ sau tiếng còi của chiếc xe ô tô vang lên. Nhược Khê quay đầu nhìn thì đó là Nhạc Lâm Phong - một vệ sĩ thân thiết của cô. Lâm Phong mở kính cửa sổ rồi nhẹ nhàng
"Tiểu thư, để tôi giúp cô chở hành lý đến nhà họ Dạ"
"Là anh sao ? Bộ anh không có việc làm à ? Hai người kia sẽ trách mắng đấy"
"Em không cần lo cho anh, anh đã sắp xếp hết rồi, nào, để anh giúp em"
Lâm Phong vừa nói xong đã làm ngay. Anh từng đợt từng đợt khiếng hết túi này đến vali khác, không có gì làm khó được anh cả
Nhạc Lâm Phong thực sự là người mà Nhược Khê có thể tin tưởng khi còn sống ở trong ngôi nhà đáng sợ kia. Lần đầu tiên mà hai người họ gặp nhau chính là lần tổ chức bữa tiệc sinh nhật nhỏ ở góc bếp tối tăm và chỉ có ngọn nến thắp sáng mù mị
Ngày hôm đó anh đã tận mắt chứng kiến một cô gái mới tròn 18 tuổi đang tự làm một bữa tiệc sinh nhật nhỏ cho mình ở góc bếp như một việc làm quen thuộc khi mỗi dịp sinh nhật đến hàng năm của chính mình
Chàng trai năm ấy mới chỉ 19 20 đã làm một vệ sĩ cho một gia đình giàu có để kiếm tiền nuôi gia đình. Cha mất sớm, mẹ thì bệnh nặng nằm liệt giường, các em nhỏ chỉ trông chờ vào anh trai và cứ thế Lâm Phong phải đi làm kiếm tiền khi còn rất trẻ
Hiện tại anh đã 29 tuổi. Dù vẫn phải làm công việc vệ sĩ nhưng vì đủ kiếm sống nên anh vẫn tiếp tục làm ở đây. Lâm Phong tunhf nguyện chở Nhược Khê đến nhà họ Dạ. Trong chiếc xe ô tô đầy sự u tối của Nhược Khê, thấy vậy Lâm Phong lên tiếng giải khuây
"Em thấy thế nào ? Kết hôn với anh chàng đó chắc sau này em sẽ khổ"
"Em không nghĩ vậy đâu"
"Sao em chắc chắn quá vậy ? Hắn ta bị đồn rằng là một kẻ máu lạnh hệt như tên sát nhân, nghe đã thấy ớn lạnh chứ nghĩ gì đến việc kết hôn như này"
"Tuy là vậy nhưng em thà một mình tự tổ chức sinh nhật ở một nhà hàng sang trọng chứ không muốn lén lấy miếng bánh còn thừa cắm đại một cái nến ngồi góc bếp đó đâu" - Nhược Khê ung dung, thậm chí còn cưởi mỉm - "Lâm Phong, anh rẽ nhầm đường rồi, phải rẽ bên trái mới đúng"
"Hả à ừm, anh xin lỗi, em vừa nói gì vậy ? Anh không nghe rõ" - Phong Lâm cười gượng
"Anh quay lại đi, chúng ta phải rẽ phải chứ không phải rẽ trái, hôm nay anh không khoẻ sao ?"
"Chắc vậy rồi, anh xin lỗi, anh quay lại ngay đây, cảm ơn em đã nhắc nhở"
Lâm Phong lộ ra gương mặt vô cùng ái ngại nhưng không kém phần chán nản. Dù lúc nào anh cũng nở nụ cười dịu dàng như cơn gió mùa xuân ùa đến dù có là mùa đông giá rét. Năm 18 tuổi thì Nhược Khê còn tự đặt biệt danh cho nụ cười của Lâm Phong là "bright" vì nó hệt như ánh sáng mặt trời ló dạng vào sáng sớm. Dù đã lớn nhưng Nhược Khê đó vẫn còn tính cách ngây thơ như trẻ con
"Có vẻ hôm nay bright không giống như tường ngày rồi, chán thật, vì em vẫn muốn ngắm nó lần cuối trước khi rời đi mà"
Lâm Phong đứng hình vài giây nhưng rồi cũng cố để bright được ở trên môi lần cuối cho Nhược Khê ngắm nhìn, có lẽ sẽ là lần cuối hoặc có thể là không. Lâm Phong cười tươi như ánh bình minh mà rằng
"Vậy à ? Cảm ơn em nhiều lắm Nhược Khê"