Nhược Khê xoay người cất bước rời khỏi nơi đây, nơi từng khiến tuổi thơ cô toàn nỗi đau thương. Nhược Khê nhìn lại sợi dây chuyền quý giá mà người mẹ quá cố đã để lại. Vụ án năm xưa người mẹ xinh đpej của cô đã phải chịu đau đớn trong đám cháy, bị trói cả tay lẫn chân nên chẳng thể thoát ra và cuối cùng đã nhận cái chết đầy oan uổng
Vừa mở cánh cửa gỗ lớn một lần nữa đã thấy Dạ Minh Triết đứng dưới bậc thềm và còn vài đoàn xe đừng chờ ở cổng. Hoá ra vì thấy Nhược Khê bất thường nên quản gia Lý đã thông báo cho Dạ Minh Triết và kết quả là anh đã đứng chờ ở đây
Anh dang rộng đôi tay như muốn đón lấy Nhược Khê đứng ở trên bậc thang cao hơn. Dạ Minh Triết nở nụ cười tươi rói hệt như ánh nắng đẹp đẽ, anh nói
"Vì toàn bộ cuộc sống này là của anh nên yêu em là quyết định của chính anh, không ai có thể điều khiển nó được"
Hoá ra Dạ Minh Triết đã nghe hết tất tần tật cuộc trò chuyện ở trong đó. Chẳng hiểu sao nước mắt lại ứa ra khỏi khoé mi, cả người Nhược Khê rung lên, cô lập tức xà vào vòng tay đón chờ cùng tình yêu vô bờ bến của Dạ Minh Triết
Một tình yêu chớm nở nay đã có một cái kết thật đẹp. Tình yêu này có lẽ sẽ phần nào lắp đầy những vết thương trong lòng cả hai người, nó là một sự bù trừ. Trước kia tình yêu đối với Nhược Khê quá xa xỉ hệt như món đồ cao cấp và đắt tiền nhưng nay tình yêu ấy đã đến và đang ôm lấy cô thật ấm áp. Nhược Khê nghẹn ngào
"Chắc chắn, em sẽ không để ai điều khiển nó cả"
Cô chỉ muốn nói điều này với người mẹ ở nơi linh thiêng trên bầu trời trong vắt ấy rằng cô con gái này đã tìm được bến đỗ cho mình và chắc chắn sẽ sống hạnh phúc nên hãy yên tâm
Giây phút nghẹn ngào bỗng chợt tắt ngang khi ánh mắt của Dạ Minh Triết láo liếc trúng một bên mặt sưng húp đỏ ửng của Nhược Khê. Anh đỡ cô xuống đất, tay anh chạm nhẹ vào bên má đỏ mà bỗng xót lòng, anh gắn giọng
"Để anh lo người phụ nữ đấy, nhanh thôi"
"Không sao đâu, em đã đánh trả rồi, bây giờ mọi chuyện đã ổn" - Nhược Khê vội giữ Dạ Minh Triết lại trước khi sự tức giận của anh bộc phát
Sau đó Nhược Khê lại leo pên chiếc xe ô tô màu đen trở về căn nhà mà cô luôn cảm thấy hạnh phúc.
Màn đêm bắt đầu lấn chiếm của bầu trời nhưng hôm nay ánh trăng lại tròn trịa và sáng sủa. Nhược Khê rời khỏi chiếc giường mà bước đến ban công phòng, không hiểu sao cô lại không thể chợp mắt ngon giấc được nhưng thật may vì đã có trăng thanh gió mát bầu bạn. Ánh mắt Nhược Khê lại bắt gặp một người còn đứng như trời trồng ở vườn hoa rực rỡ
Gió mát thổi mái tóc của người đó thật đẹp nhưng chỉ cần nhìn kĩ một chút Nhược Khê đã nhận ra luôn đó là Nhạc Lâm Phong, anh đang làm gì ở đấy vậy chú
"Lâm Phong, anh đang làm gì ở đó vậy ?"
Lâm Phong giật mình ngoảnh đầu lại thấy Nhược Khê đứng trên tầng cùng mái tóc hồng xinh đẹp phiêu diêu với làn gió thanh. Anh ngơ ngác rồi khoé mỗi lại cong lên mấp máy
"Không có gì, em có thể xuống đây không ? Anh có thứ này cần đưa cho em"
Đứng trước mặt Nhạc Lâm Phong cô có chút hơi ngạc nhiên vì có vẻ anh trông cao lên bất ngờ như che hết bõng dáng của Nhược Khê. Và có vẻ nhìn sắc thái mặt anh có chút u sầu nhưng lại được che giấu bằng nụ cười mang tên "bright"
Lâm Phong đưa cho Nhược Khê một món quà nhỏ màu đen và ruy băng màu xanh dương đẹp đẽ. Cô ngơ ngác mà hỏi
"Hôm nay đâu phải sinh nhật em đâu, cũng không nhân dịp gì hết, anh tặng cho em làm gì ?"
Anh cười thật dịu dàng rồi ân cần
"Tặng quà không nhất thiết phải là có dịp mới tặng mà, em cứ nhận cho anh vui nha"
Mở hộp quà ra là một chiếc vòng cổ hồng ngọc bằng bạc vô cùng lấp lánh và xinh đẹp. Nhược Khê phấn khích ra mặt, hai mắt chớp sao
"Oa, đẹp quá đi mất, nhưng có vẻ không rẻ gì đâu nhỉ, anh có chắc là t eo thử chiếc vòng mới mà Lâm Phong tặng cho cô. Nhược Khê thích thú với ánh đỏ phát ra vô cùng rực rỡ, cô cười tươi nhìn Lâm Phong
"Thấy sao ? Đẹp lắm có phải không ?"
Vẻ ngoài xinh đẹp thuần khiết như thiên thần dưới ánh trăng sáng của buổi đêm, nó khiến trái tim Lâm Phong rung rinh. Mái tóc thơm lừng mùi hương nhẹ nhàng cứ theo làn gió mà phiêu du. Sự xinh đẹp ấy đã khiến Nhạc Lâm Phong phải lòng người con gái này, anh mặt đỏ bừng như trái cà chua mà đáp lại lúng túng
"À ừm, đẹp lắm, em lúc nào cũng vậy mà"