"Ngạch.......Tôi không phải có ý đó!"
An Tiểu Ngu vội vàng giải thích.
Thật ra, trong nháy mắt đó nghe được giọng nói của anh, trong lòng bỗng nhiên buông lỏng không ít. Cô vừa mới còn nghĩ có cần gọi điện thoại cho anh hay không, không nghĩ tới anh vậy mà gọi tới, đây coi như là thần giao cách cảm sao?
"Cô về nước rồi?"
"Anh sao biết vậy?"
An Tiểu Ngu có chút giật mình, lẽ nào cái tên kia có thiên lý nhãn hay sao?
"Tôi hiện tại đang ở ngoài cửa nhà trọ của người nào đó đã từng ở, nhưng là cửa lớn đóng chặt, người nào đó chuồn mất! Tốt xấu cũng xem như là quen biết một trận, trước khi đi thậm chí ngay cả một tiếng chào hỏi cũng không nói?"
An Tiểu Ngu suýt chút nữa bị lời của anh nghẹt thở.
"Tôi gọi qua a, nhưng là điện thoại của anh tắt máy! Bất quá quần áo của anh, tôi lúc sắp xếp hành lý đã đem về rồi. Nếu không anh đem địa chỉ nói cho tôi biết, tôi gửi qua đó cho anh!"
Bên kia, Thẩm Ngự Phong trầm mặc một chút, yếu ớt nói: "Không cần, lần sau lúc gặp mặt cô trả lại cho tôi đi!"
An Tiểu Ngu nhíu chân mày lại, lần gặp mặt? Cô ở trong nước, anh ở nước ngoài, bọn họ lần sau gặp lại còn không biết ngày tháng năm nào a!
"Tôi sau này có thể sẽ không đi nước M! Cho nên......."
"Không sao, chúng ta rất nhanh thì sẽ gặp mặt lại!" Thẩm Ngự Phong nói một cách đầy ý vị sâu xa nói, "Ngoan, đợi tôi!"
Không đợi An Tiểu Ngu phản ứng lại, Thẩm Ngự Phong đã cúp điện thoại.
An Tiểu Ngu cầm điện thoại, cũng không biết nên nói cái gì cho phải.
Anh ngay cả cô sống ở nơi nào cũng không biết, còn nói cái gì rất nhanh thì sẽ gặp lại!
Thật là một tên khó hiểu!
An Tiểu Ngu mới vừa đem điện thoại bỏ xuống, lại có một điện thoại gọi đến.
Là Tần Tử Kiêu.
"A lô, anh Tử Kiêu, làm sao rồi?"
"Tiểu Ngu, tất cả vẫn tốt chứ? Sở Mộ Thành.......Có làm khó em không?"
Trong giọng nói của Tần Tử Kiêu lộ ra vẻ lo lắng.
An Tiểu Ngu cười cười.
"Yên tâm đi, em cũng không phải là đứa bé khi còn bé bị ủy khuất chỉ biết khóc nhè kia!"
Hiện tại, cô có năng lực có thể tự bảo vệ mình!
"Vậy là tốt!"
Cùng Tần Tử Kiêu hàn huyên vài câu, An Tiểu Ngu cúp điện thoại, trong lòng vẫn là ấm áp. Cô đem điện thoại ném qua một bên, nằm ở trên giường bắt đầu ngủ.
..........
Lần ngủ này, An Tiểu Ngu ngủ thật lâu, đợi đến lúc cô tỉnh lại, đã là đêm khuya.
Bụng có chút đói, thế nhưng trên người lại mềm nhũn không có sức lực. Có lẽ, cô nên xuống lầu đi phòng bếp tìm chút đồ ăn.
Cô nhẹ nhàng xuống lầu, không muốn đánh thức người khác, không nghĩ tới vừa mới đến phòng bếp, lại nhìn thấy đèn sáng rỡ, Sở Mộ Thành đang ngồi ở trước quầy bar, trong tay cầm một ly rượu đỏ.
An Tiểu Ngu đứng ở cửa, có chút chần chờ, không biết là nên đi vào hay là lui ra ngoài.
Mà Sở Mộ Thành thì sớm nghe thấy tiếng động, ngẩng đầu lên, ánh mắt rơi vào trên mặt của cô, trên mặt lộ ra vẻ cười như không cười.
"Sao vậy, không dám vào? Hay là nói.......Cô sợ tôi?"
Phép khích tướng của Sở Mộ Thành rất dùng được, An Tiểu Ngu liếc anh một cái, trực tiếp đi vào phòng bếp. Cô từ trong tủ lạnh lấy ra một hộp sữa chua, lại lấy ra một khối bánh ga-tô.
Sau khi đóng cửa tủ lạnh, cô mới vừa quay người lại, bả vai lại bị người nghiêm khắc đẩy, sau lưng của cô đụng vào trên tủ lạnh, bánh ga tô trên tay không có cầm chắc, lạch cạch một cái rơi xuống đất.
Ngước mắt, đối mặt với đôi mắt rét lạnh của Sở Mộ Thành, anh cách cô rất gần, hô hấp cũng có thể nghe thấy.