An Tiểu Ngu biết Sở Mộ Thành không thích mình, cho như là đổi họ rồi, anh vẫn sẽ không tiếp nhận cô, cho nên, cô vì sao phải đi làm chuyện trái lương tâm chứ?
Mặc dù tuổi còn nhỏ, thế nhưng cô cũng có sự kiên trì của cô, cô cũng có tự tôn và kiêu ngạo của cô.
"Được thôi, Tiểu Ngu, chú tôn trọng quyết định của con."
Lúc đó, sắc mặt của Sở Dật Hồng bình tĩnh, hướng về phía An Tiểu Ngu cười cười, tựa hồ là đang an ủi cô, ngược lại Tô Lâm Tuyết.......Sắc mặt rất là khó coi.
Ngày đó, cô ở lại Sở gia. Sở gia đã sớm chuẩn bị xong gian phòng cho cô, ấm áp dễ chịu lại đẹp đẽ, giống như là căn phòng của công chúa. Nhưng là cô lại cảm thấy giống như nằm mơ vậy,........Không chân thật tí nào.
Tối hôm đó, Tô Lâm Tuyết đi tới trước mặt cô, khiển trách cô một phen, cũng bởi vì cô kiên trì không có đổi họ. Đợi đến sau khi Tô Lâm Tuyết ra ngoài, An Tiểu Ngu ôm món đồ chơi gấu con của mình khóc thật lâu.
Cô nhớ nhà........Nhớ ba.......Nhưng là ba cũng sẽ không quay lại nữa.
Ba của cô An Chí Vũ là cảnh sát, công việc hàng ngày đều rất bận, thế nhưng mỗi lần về đến nhà, đều sẽ ôm cô, dỗ cô chơi, cùng cô chơi trò chơi, còn có thể kể chuyện xưa cho cô nghe.
Nhưng là ở trong trí nhớ của cô, mẹ luôn là cùng ba cãi nhau, chê ông bận, chê ông tiền lương quá ít, chê ông không có thời gian chăm sóc cái nhà này.
Sau đó nữa, Tô Lâm Tuyết cùng An Chí Vũ ly hôn, rời khỏi cái nhà này, cũng......Từ bỏ cô.
Lúc Tô Lâm Tuyết đi, cô khóc nói: "Mẹ đừng có đi, Tiểu Ngu sẽ ngoan ngoãn nghe lời!"
Thế nhưng, Tô Lâm Tuyết vẫn là cũng không quay đầu mà rời khỏi.
Năm đó, An Tiểu Ngu bốn tuổi.
Nhưng là, cô tuyệt đối không ngờ rằng, sau đó, ba vào một lần trong hành động truy bắt hy sinh, năm đó, cô vừa mới chín tuổi. Cũng chính là lúc sau khi An Chí Vũ hi sinh, Tô Lâm Tuyết bỗng nhiên xuất hiện, sau đó đưa cô mang đến Sở gia.
Nhưng mà đối với An Tiểu Ngu mà nói, mẹ là xa lạ, Sở gia là xa lạ, tất cả.......Đều là xa lạ.
Sở Mộ Thành lớn hơn cô hai tuổi, cô phải kêu Sở Mộ Thành là anh trai.
Mà Sở Mộ San so với cô nhỏ hơn ba tháng, cho nên.....Cô có thêm một em gái.
Nhưng mà, thái độ của Sở Mộ Thành đối với cô rất ác liệt, khiến cô ở Sở gia như giẫm băng mỏng (如履薄冰).
如履薄冰: như giẫm băng mỏng: ý là giống như đi ở trên miếng băng mỏng vậy. Ví dụ là làm việc cực kỳ cẩn thận, còn có cảnh giác.
Tối hôm đó, cô khóc rất lâu. Sáng ngày thứ hai lúc tỉnh lại, phát hiện gấu con của mình không thấy. Đó là lúc năm đó sinh nhật cô năm tuổi, ba tặng quà cho cô.
An Tiểu Ngu khắp nơi đi tìm, cuối cùng ở thùng rác tìm được gấu con kia. Cô đem gấu con bẩn thỉu kia ôm vào trong ngực, khóc rất lâu.
Chỉ là, bên tai lại truyền đến giọng nói giễu cợt.
"Vì một con gấu khóc thành như vậy, thật mất mặt!"
Cô ngước mắt, bên trong đôi mắt chứa đựng nước mắt, ánh mắt kiên định.
"Đây là.......Ba tôi tặng tôi!"
Hai từ "ba ba", An Tiểu Ngu nói rất lớn tiếng, cô sau khi nói xong, ôm gấu con trở lại căn phòng của mình, nhưng không biết, Sở Mộ Thành đứng ở sau lưng cô con ngươi phát lạnh.
.........
An Tiểu Ngu đắm chìm trong trong ký ức, thẳng đến Tô Lâm Tuyết gọi tên của cô, cô mới hồi phục tinh thần lại.
"Xin lỗi, con có chút mệt mỏi, con muốn về phòng nghỉ ngơi."
"Không sao, Tiểu Ngu, nếu là mệt mỏi, trở về phòng nghỉ ngơi đi!"
Người nói chuyện là Sở Dật Hồng.
An Tiểu Ngu gật đầu, trở lại căn phòng của mình.
..........
Mở rương hành lý ra, cô lại thấy được âu phục còn có áo sơ mi trắng được ủi gọn gàng kia, trong đầu lóe lên gương mặt của Thẩm Ngự Phong.
Cô đã trở về nước, Thẩm Ngự Phong........Hiện tại thế nào rồi?
An Tiểu Ngu cầm điện thoại, lục lọi trong danh bạ điện thoại, tìm được số của Thẩm Ngự Phong, cô bất giác phát hiện, chuỗi chữ số này không biết từ lúc nào, đã nhớ kỹ trong lòng rồi.
Gọi? Hay là không gọi? Nếu như lại như lần trước tắt máy vậy thì làm sao đây?
Thôi đi, vẫn là không gọi thôi! Không có tin tức.......Chính là tin tức tốt, không phải sao?
Đúng lúc này, điện thoại đột nhiên vang lên, cô lại càng hoảng sợ, vừa xem điện thoại báo biểu hiện, vậy mà là-----Ôn thần!!!!
An Tiểu Ngu trong nháy mắt trợn tròn mắt!
Anh anh anh.........Anh vậy mà gọi đến?
An Tiểu Ngu rất nhanh nhấn nghe điện thoại, gấp giọng hỏi: "Này, Thẩm Ngự Phong, thật là anh sao? Anh còn sống?"
Giọng nói trầm thấp mang theo ý cười nhàn nhạt truyền đến.
"Sao vậy, An Tiểu Ngu, cô là muốn nguyền rủa tôi chết sớm sao?"