Lên đến phòng mình, Trần Phong liền quăng cô lên giường làm Nhã Thanh hoảng hốt hét lên:
" Anh làm cái gì vậy?"
" Ăn em chứ làm gì"
Nói rồi anh chồm người mình lên trên người cô, ngậm lấy đôi môi của Nhã Thanh, hốn ngấu nghiến. Cô chưa kịp phản kháng lại thì liền bị bàn tay anh mò lên đôi gò bông kia mà xoa bóp. Vì môi bị anh khóa lại nên cô không nói được mà chỉ phát ra nhưng âm thanh ám mụi:
" Ưm...ưm...ư..."
Vì nhưng âm thânh ấy khiến anh càng hưng phấn để " ăn " cô hơn nữa. Tay anh xoa bóp đôi gò bông đang nhấp nhô kia một lát rồi mò ra phía sau, cởi phăng chiếc zipper của cái áo đầm đuôi tôm cô đang mặt và nhanh chóng tuột nó xuống. Đến lúc này anh mới chịu buông môi cô ra vì thấy Nhã Thanh gần sắp tắt thở rồi. Vừa được buông ra, cô liền la lên:
" Anh đừng làm vậy nữa, em mới xuất viện xong đó"
" Không sao, bác sĩ nói 1 tuần là có thể làm được rồi, đó là lý do tại sao anh muốn em ở trong bệnh viện lâu llâuddể về nhà là anh có thể làm thịt em ngay lập tức, anh ăn chay hơi bị lâu rồi"
Đến lúc nghe Trần Phong nói ra lý do thì Nhã Thanh mới ngớ người ra. Thì ra bắt cô ở trong bệnh viện lâu là đã có âm mưu sẵn hết rồi sao? Vậy mà cô cứ tưởng anh lo lắng cho cô nên bắt cô ở lại bệnh viện cho khỏe. Đúng là cô đã cảm kích nhầm cái con người nham hiểm này rồi mà.
" Vậy là...không phải anh lo cho em sao?"
" Có chứ, có lo nhưng lo là một phần còn chuyện kia là một phần nữa. Nhưng dù gì cũng là cơ thể em nên có lẽ anh phải xin phép em trước khi làm, cho anh nhé?" Trần Phong dừng hết mọi hành động của mình lại, anh mắt van xin hướng về phía cô
Thấy anh có lòng xin phép như vậy, không giống như những ông tổng tài khác, Nhã Thanh cũng có chút mềm lòng. Với cả dù sao thời gian qua anh cũng đã lo cho cô ở bệnh viện nên giờ cùng phải tặng anh một phần thưởng xứng đáng chứ nhỉ. Nghĩ vậy Nhã Thanh liền gật đầu đồng ý:
" Để cảm ơn anh thời gian qua đã chăm sóc em ở bệnh viện nên đây là món quà cho anh đó" Nhã Thanh chồm người lên hôn nhẹ lên môi anh. Trần Phong thấy cô chủ động như vậy thì cũng không e dè gì liền vùi đầu vào cổ cô rồi từ đi xuống đến ngực, bụng. Mỗi nơi anh đi qua đều để lại dấu đỏ ám mụi khắp người cô. Trần Phong nhẹ nhàng cởi bộ nội y của Nhã Thanh ra. Tay anh xoa bóp đôi gò bông đang nhấp nhú kia, ngón tay sờ sờ ti vú khiến cho Nhã Thanh nhột không chịu được mà rên lên:
" Ưm, nhột quá, ưm...ưm" rồi cô ưỡn người lên. Trần Phong thừa cơ hội đó ôm trong lấy vòng eo thọn ngọn của cô.
Xoa bóp hai đồi núi ấy một lúc thì tay anh di chuyển xuống nơi tư mật đang ướt đẫm kia của cô. Ngón tay của Trần Phong dạo chơi phía ngoài nơi ấy khiến cô một lần nữa rên lên:
" Ưm...Phong, em khó chịu quá, ưm....ưm"
" Anh sẽ làm cho em cảm thấy thoải mái"
Trần Phong từ từ cho ngón tay của mình vào nơi đó của cô. Bất giác bị vật lạ xâm nhập, Nhã Thanh la lên một cái:
" Ưm...Phong, em đau quá, anh nhẹ lại một chút"
" Anh sẽ nhẹ nhàng hết mức mà" Trần Phong hôn nhẹ lên trán cô và bắt đầu việc làm của mình. Tay anh cứ ra vô liên tục nơi ấy khiến Nhã Thanh phát ra những âm thanh dâm dục liên tục.
Một lúc sau, Trần Phong mới chịu lấy tay mình ra khỏi nơi đó. Vừa lấy ra là từ trong nới đó của cô đã chảy ra một chất dịch nhầy màu trắng hơi trong, anh đưa ngón tay mình lên, **** *** một cách ngon lành còn tắm tắc khen:
" Ngọt thật đấy"
Rồi ngay lập tức, Trần Phong cởi hết quần áo trên người mình ra và cho cự long đang căng cứng từ lúc nào của mình vào bên trong nơi ấy của cô. Bị một vật vừa to, vừa nóng đi vào cơ thể mình, Nhã Thanh lại rên lên:
" Ưm...đau quá....ư...a...."
" Một chút sẽ thoải mái thôi, ngoan, nghe lời anh"
" Ừm"
Rồi Trần Phong từ từ rút vật đó ra và nhẹ nhàng đẩy nó vào. Mỗi lần như vậy, Nhã Thanh đèu rên lên một tiếng. Một lúc sau thì cô cảm thấy rất thoải mái và hết đau luôn. Trần Phong thì vô tư luật động, ra vào bên dưới rất mãnh liệt. Mỗi lần ra và đều đụng sâu đến tử cung của Nhã Thanh. Một tay ahì cố định tay cô lên đỉnh đầu, còn tay kia thì tự do xoa bóp đôi gò bông đang rung lắc theo những di chuyển của anh.
15 phút sau,
Lúc này Trần Phong mới bắn một dòng nóng ấm vào bên trong cô. Cả anh và cô đều rên lên một tiếng và Trần Phong từ từ rút vật kia ra khỏi người Nhã Thanh. Lúc này cả hai ai cũng đã thấm mệt nên cũng không nói chuyện với nhau nữa mà cứ thế ôm nhau chìm vào giấc ngủ tình yêu.