2 ngày sau,
Nhã Thanh từ từ mở mắt, lại một lần nữa, cô nhìn thấy trần nhà trắng của bênh viện cùng với mùi hương nồng nặc của thuốc khử trùng sộc vào mũi. Nhã Thanh mệt mỏi đưa tay lên xoa đầu mình vì cô cảm thấy đầu mình nhức kinh khủng, như là đang có mọt vật rất nặng đè lên đầu vậy đó. Xoa hai bên thái dương một lát thì cô từ từ nhớ lại những chuyện đã xảy ra. Nhã Thanh nhớ cô đã chọc tức Trần Phong và anh đã bỏ ra, cô cảm thấy hối hận vì hành động của mình và muốn đi xin lỗi anh nhưng chuyện không hay đã xảy ra. Nhã Thanh đã vô tình giẫm phải vũng nước dưới chân và đã trợt té. Lúc đó cô cảm thấy đầu và bụng mình rất đau, Nhã Thanh còn cảm nhận được một dòng nước ấm chảy từ trong người cô ra. Nhã Thanh sực nhớ lại và sờ bụng mình, cô không còn cảm nhận được sự sống trong bụng mình nữa mà thay vào đã chỉ là một vết sẹo để lại trên đó vì vừa mới bị mổ. Nhã Thanh hoảng hốt bước xuống giường định đi tìm bác sĩ hỏi rõ nhưng vừa lúc đó Trần Phong bước từ ngoài vào, trên tay cầm một bịch cháo còn nóng hổi. Anh định mua để khi cô tỉnh dậy sẽ có đồ để ăn vì bác sĩ bảo hôm nay Nhã Thanh sẽ tỉnh dậy. Vừa thấy anh, cô liền lo lắng hỏi:
" Này, con tôi đâu?"
Nghe cô hỏi như vậy, Trần Phong thật sự ấp úng không biết phải trả lời như thế nào để cô có thể bình tĩnh. Anh chắc một điều rằng khi nghe rằng con cô đã mất, con của cả hai đã mất, Nhã Thanh sẽ rất đau lòng và có thể sẽ rất tức giận trở nên mất kiểm soát và làm hại đến sức khỏe của cô mất. Nhã Thanh vừa mới sảy thai xong nên sức khỏe rất yếu, anh không muốn cô bị kích động thêm một lần nào nữa.
" Em lên giường nằm đi, em mới vừa bị ngất xong, sức khỏe còn yếu lắm, tôi sẽ từ từ giải thích cho"
" Anh nói ngay đi, con tôi đâu"
" Em lên giường trước đi"
Nói rồi Trần Phong nhẹ nhàng dìu cô lên giường, từ tốn đắp mền cho cô. Nhã Thanh thì vẫn liên tục hỏi về con cô, từ trong thâm tâm, cô vẫn không mong muốn con cô có mệnh hệ gì cả. Đứa bé đó là cả sự sống của cô mặc dù đó là ngoài ý muốn nhưng nó cũng là một sinh linh bé bỏng lớn lên trong cơ thể cô.
" Anh trả lời câu hỏi của tôi đi, CON TÔI ĐÂU ?"
" Em bình tĩnh nghe tôi nói, con chúng ta....con chúng ta...."
" Như thế nào, anh nói nhanh đi"
" Con chúng ta...thật sự....mất rồi"
Khi nghe đến hai từ 'mất rồi', Nhã Thanh thật sự bị shock, cô buông hai cánh tay đang đặt trên vai Trần Phong xuống. Nược mắt bắt đầu không tự chủ được, cứ rơi và rơi xuống. Nhã Thanh buồn bã nói:
" Anh đi ra ngoài đi, cho tôi yên tĩnh một lát"
" Thanh Thanh, em nghe tôi giải thích...."
" ANH ĐI RA NGOÀI NHANH CHO TÔI, ANH CÒN GÌ ĐỂ GIẢI THÍCH, CON TÔI CHẾT RỒI, ANH CÒN GÌ ĐỂ GIẢI THÍCH, HẢ" Nhã Thanh kích động hét lớn lên, cô thật sự không thể tin được rằng còn cô đã mất. Đây là đứa con đầu lòng của cô mà, tại sao lại có kục bi thảm như vậy chứ.
" Được, tôi ra ngoài, nhưng em cũng đừng kích động quá, ảnh hưởng sức khỏe" nói rồi Trần Phong vội vvàngddi ra ngoài, anh để cô có không gian riêng để có thể tự trấn an mình
Bên trong phòng,
Nhã Thanh ngồi co ra một góc, khóc hết nước mắt. Vừa khóc cô vừa nghĩ đến đứa bé trong bụng, chưa có hình hài và thầm xin lỗi con cô. Vì mới phẫu thuật xong mà bây giờ cô còn kích động như vậy nên Nhã Thanh mệt mỏi thiếp đi. Trong giấc mơ, cô thấy con về nói rằng:
" Mẹ ơi, mẹ không cần phải buồn cho con đâu, bên đây con có một gia đình tốt lắm, cảm ơn mẹ đã cho con trong cơ thể và cảm nhận được hơi ấm của mẹ một thời gian. Mặc dù không dài nhưng con cũng cảm thấy rất ấm áp và hạnh phúc. Con phải đi rồi, mẹ nhất định phải sống tốt nhé, tạm biệt mẹ " rồi đứa bé ấy đi xa dần. Nhã Thanh cố với tay để ôm đứa bé thật chặt nhưng không được. Có lẽ do tay cô quá ngắn hay do đứa bé đi quá nhanh.
Nhã Thanh giật mình thức giấc, trước mặt cô chỉ là một bức tường trắng, không có đứa bé nào ở đây cả. Nhã Thanh đau đớn la lên:
" Con ơi, con đâu rồi? Về với mẹ đi, mẹ xin lỗi"
Nhã Thanh cố với tay để tìm xem có ai đứng trước mặt cô không nhưng hoàn toàn trống rỗng. Vì với tay quá xa mà cô lại còn quá yếu nên Nhã Thanh đã bị ngã xuống sàn nhà, đầu đập xuống đất.