Khoảng 1 tiếng sau,
Một bác sĩ từ phòng cấp cứ của Nhã Thành đi ra, thấy vậy, Trần Phong liền chạy đến, hồi hộp hỏi vị bác sĩ ấy:
“ Cô ấy sao rồi?”
“ Đã qua được cơn nguy kịch, tính mạng thai phụ thì có thể giữ được nhưng đứa bé thì....” vị bác sĩ ấy ấp úng vì sợ nói ra anh sẽ shock và có thể sẽ không kìm chế được mình nữa, ông chỉ biết lắc đầu ra hiệu
Thấy vị bác sĩ lắc đầu buồn bã, Trần Phong có vẻ cũng đoán ra được phần nào ý của ông, loạng choạng đi về phía sau, ngồi xuống ghế. Nếu cô tỉnh dậy và biết chuyện này thì phải làm sao đây? Cô có trách anh không? Đây là đứa con đầu lòng của anh với cô mà, sao lại có thể xảy ra chuyện như vậy được chứ. Đứa bé còn chưa có được hình hài nhất định, sao lại ra đi sớm như vậy chứ.
Vì quá mất bình tĩnh, Trần Phong liền chạy đến, nắm cổ áo vị bác sĩ kia, hét:
“ Các người phải cứu được đứa bé, nhất định phải mang đứa bé trở về, bao nhiêu tiền tôi cũng có thể chi trả, chỉ cần mang đứa bé trở về”
Thấy biểu hiện nóng giận của anh, vị bác sĩ kia không hề có chút sợ hãi nào vì ông làm nghề bác sĩ này đã gần hai mươi năm rồi và cũng gặp không ít những trường hợp người nhà bệnh nhân quá đau buồn mà nóng giận lên và có thể làm bác sĩ bị thương. Ông cũng đã quen dần với việc này nên cũng thấy không có gì lạ lẫm, ngược lại ông từ tốn gỡ tay anh ra khỏi cổ áo mình, nhẹ nhàng nói:
“ Tôi biết hiện giờ anh rất mất bình tĩnh và tôi nói gì cũng sẽ khiến anh thêm tức giận mà thôi. Về chuyện đứa bé, sinh linh bé nhỏ ấy cũng đã ra đi rồi, người chết thì không thể nào hồi sinh cho nên tôi chỉ khuyên anh một câu rằng đừng đem quá khứ ra để trách mắng người khác. Anh đã không chăm sóc tốt cho vợ mình, để cô ấy như vậy, bây giờ anh lại đi nói rằng phải cứu được con của anh. Lúc đưa vào đây là đứa bé đã không còn nữa rồi. Chúng tôi cố gắng hết sức mới cứu được thai phụ, bây giờ anh là quay ra trách tôi sao? Mất đi đứa bé, trong lòng tôi cũng đâu có vui gì, huống hồ chi anh lại là cha đứa bé, tôi rất hiểu cảm giác ấy nhưng nếu anh thương đứa bé và vợ mình thì anh sẽ không lơ là như vậy. Đằng này anh lại bỏ đi và khiến cô ấy bị như vậy thì anh nên coi lại cái thứ gọi là sự quan tâm của anh dành cho người khác đi. Tôi nói hết rồi, tôi đi trước, tạm biệt anh” nói rồi ông ấy bỏ đi để lại anh một mình suy nghĩ về những lời nói đó của vị bác sĩ cao tuổi kia. Trần Phong thấy đúng là mình rất lơ là việc bảo vệ cô, phải chi lúc đó anh đừng bỏ đi thì tốt biết mấy. Chỉ vì nóng giận nhất thời của mình mà lại làm hại đến người khác, anh thấy mình quá ích kỉ, bản thân quá ích kỉ như vậy thì làm sao có thể lo cho người mình yêu.
Trần Phong ngồi thụp xuống ghế, vò đầu bữa tai. Anh cảm thấy mình thật vô dụng, đến ngay cả người mình yêu thương cũng không thể bảo vệ được và để cô ấy sảy thai như vậy. Anh thật sự cảm thấy bản thân mình không xứng với Nhã Thanh. Nếu cả hai về chung một nhà thì chắc chắn cô sẽ phải khổ vì anh mất. Trước giờ anh chỉ chăm chăm lo cho sự nghiệp, chưa hề yêu đương một lần nào sau khó chia tay với Huệ Oanh vì Trần Phong không còn tin vào tin yêu nữa nhưng từ khi gặp cô, anh thấy mình có lẽ đã gặp đúng người rồi, Trần Phong điên cuồng theo đuổi cô theo cách rất bá đạo và chưa hề nghĩ đến cảm giác của cô khi anh làm những việc như vậy. Anh chỉ nghĩ tình yêu chỉ cần có tiền là sẽ làm đối phương hạnh phúc. Trần Phong chưa lần nào tự hỏi Nhã Thanh muốn gì, cô ấy có thích những thử mình cho không, cô ấy cảm thấy như thế nào khi ở bên mình. Anh chỉ nghĩ rằng mua trang sức, dẫn cô đi ăn những nhà hàng sang trọng,... là sẽ làm cô cảm thấy vui vẻ và đồng ý bên anh. Anh chỉ đang ép buộc cô ở bên anh chứ không hề nghĩ cô muốn ở đâu và làm gì.
Giờ nghĩ lại, Trần Phong thấy bản thân mình chưa thật sự hoàn hảo để xứng với Nhã Thanh. Cô là một cô gái biết quan tâm người khác và yêu thương người khác nhưng còn anh thì khác. Chỉ nghĩ đến bản thân mình, chỉ nghĩ tiền là có thể mua mọi thứ, kể cả tình yêu. Trước giờ anh luôn ép buộc cô phải làm mọi thứ để cho mình vui, miễn mình vui là được, vậy mà Nhã át hạnh không hề phản bác. Một cô gái mà có thể chịu đựng như vậy quả đúng là mạnh mẽ nhưng anh chưa bao giờ nghĩ mình làm vậy là sai, chỉ nghĩ mình là ông hoàng, lời nói của mình là mọi người phải cúi rạp, chưa một lần nào.