Bá Tổng Bảo Tôi Ngồi Khóc Trên Bentley

Chương 29: Lên Xe




Thông qua kính chiếu hậu, Chu Lãng nhìn thấy đôi mắt đang nhắm nghiền của Đàm Tây Trạch chậm rãi mở lên, lạnh lẽo, ngữ điệu cảnh cáo: “Lo lái xe của anh đi.”

Chu Lãng nhất thời im lặng, khẽ đạp chân ga tăng tốc.

Rolls-Royce nhanh chóng lướt qua trước mắt Thư Khả Tư, không hề giảm tốc độ.

Thư Khả Tư trợn tròn mắt.

Hai giây sau, Thư Khả Tư nhìn chiếc Rolls-Royce đi xa dần trong màn mưa, tức giận đến dậm chân: “Tây Trạch!”

Đàm Tây Trạch lại không nghe thấy gì, mà cho dù có nghe thấy thì anh cũng sẽ không quay đầu lại nhìn, cho dù là một cái.

Lại một trận tiếng sấm đinh tai nhức óc vang lên.

Đùng dùng.

Tiếng chuông điện thoại vang lên.

Đàm Tây Trạch lấy ra điện thoại ra vừa nhìn thấy là Thư Khả Tư gọi anh đã không nhận, tùy tay ném điện thoại sang một bên, mặc kệ nó tiếp tục reo inh ỏi.



Đúng là nó thật sự tiếp tục reo ỉnh ỏi.

Cũng không biết nó đã reo được mấy phút, Đàm Tây Trạch cụp mắt, thấp giọng nói hai chữ.

“Quay đầu.”

Chu Lãng ngơ ngẩn: “Quay đầu ạ?”

“Ừ.”

Xoay tay lái về phái bên phải, Chu Lãng lưu loát quay đầu xe, chiếc xe Rolls-Royce màu đen bị bao phủ bởi mưa to và tia chớp, quay trở lại con đường cũ.

Trong cơn mưa to tầm tã, Tống Mịch chật vật đẩy chiếc xe đạp điện nặng ì ở ven đường đi, vùi đầu chậm rãi đi về phía trước.

Vóc dáng cô nhỏ nhắn gầy yếu, sức lực cũng không lớn nên đẩy xe cũng vô cùng vất vả.

Cô tính tính thời gian, dựa theo tốc độ như vầy của cô, khoảng hai tiếng nữa là có thể về đến nhà rồi.

Kiên trì chính là thắng lợi.



Cảm giác khó chịu trong người càng lúc càng rõ hơn, cô ho khan kịch liệt, ho đến mức có lúc tưởng như sắp ói ra tới nơi, thật sự cảm thấy bản thân giống như một bà lão bị ho lao.

Mưa vẫn rơi không ngớt, chiếc Rolls-Royce mà giảm tốc độ chậm rãi dừng bên cạnh Tống Mịch.

Đầu tiên cô cũng không nhận ra.

Sau đó Tống Mịch muộn màng phát hiện ra có một vật thể màu đen đứng ở bên cạnh.

Cô ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt lên, quay đầu lại nhìn.

Cửa sổ xe Rolls-Royce màu đen chậm rãi hạ xuống, Tống Mịch ngẩn cả người, trong cái đêm dông tố này, của sổ xe lại lần thứ hai hạ xuống vì cô.

Gương mặt lạnh lùng tuyệt đẹp của Đàm Tây Trạch xuất hiện trong tầm mắt cô.

“Lên xe.”

Tiếng mưa rơi li ti xẹt qua bên tai, giọng nói lạnh lùng của anh xen lẫn trong đó lại vô cùng rõ ràng.

Làm cho cô trong phút nhất thời quên cả phản ứng.