Tống Mịch suýt chút nữa là thở không nổi mà bất tỉnh, kẻ có tiền thì đều không có tình người như vậy sao?
Bỏ lại một cô gái yếu đuối như cô trong cơn mưa to gió lớn ư.
Mưa thật sự quá lớn, Tống Mịch không có sức để tiếp tục đứng đây mắng anh nữa, xoay người nhanh chóng đi về phía bình điện nhỏ của chiếc xe đạp điện mình.
Chỉ có thể thử khởi động máy lại lần nữa xem có thể lên hay không thôi.
Lúc đi ngang qua chiếc xe Bentley kia, Tống Mịch thật sự chỉ muốn đá thật mạnh lên xe cho đỡ tức, nhưng nghĩ đến số tiền cao ngất ngưỡng để sửa chữa chiếc siêu xe này là cô lập tức bỏi cái ý nghĩ phi lý ấy đi.
Cô nghĩ đến một vấn đề, vì sao lại để chiếc Bentley này ở lại đây rồi lại lái một chiếc Rolls-Royce khác rời đi?
Một suy đoán khó chịu dần dần hình thành trong đầu của cô.
Bệnh AIDS.
Xe tôi không chở người mang AIDS.
Bởi vì cô đã ngồi khóc trên xe Bentley cho nên mới đổi một chiếc xe khác rồi bỏ đi sap?
Tống Mịch chỉ muốn nói, làm quá rồi đó.
Ly ly nguyên thượng phổ*.
*Nguyên bản là: 『 ly ly nguyên thượng thảo, một tuổi một khô khốc 』, xuất phát từ bài thơ 《 phú đến cổ nguyên thảo đưa tiễn 》của Bạch Cư Dị. “Ly ly nguyên thượng phổ” là cải biên của câu thơ này, dùng để hình dung một việc, một vấn đề bị làm quá lên.
Bên trong chiếc xe Rolls-Royce.
Đàm Tây Trạch giơ tay nới lỏng cà vạt, dáng vẻ lười nhác dựa vào ghế xe, gác đôi chân dài miên man lên nhau, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Trong xe im ắng.
Tốc độ cũng không chậm, trên đường không có người thì khoảng 70 km/ 1 giờ, Chu Lãng tập trung nhìn về phía trước, nhìn thấy ở vệ đường phía trước có một bóng dáng quen thuộc.
“Tổng giám đốc Đàm, đó là cô Thư.”
Sau khi Thư Khả Tư bị một kẻ điên tức giận đuổi xuống xe, nén một bụng tức giận, vừa đi về phía trước vừa chờ tài xế của nhà mình, còn chưa chờ được tài xế đến thì trời bắt đầu đổ cơn mưa to tầm tã.
Thời tiết quá ác liệt, trên đường gần như không nhìn thấy chiếc xe nào.
Lúc Thư Khả Tư chuẩn bị gọi điện thoại để thúc giục tài xế tiếp thì ở xa xa có một ánh sáng đèn xe chói lòa xuyên qua màn mưa chiếu tới, cô ta nhận ra chiếc xe đó, chính là chiếc xe Đàm Tây Trạch thường dùng.
Thư Khả Tư giẫm lên giày cao gót nhanh chóng chạy đến, có chút lảo đảo, một chân bước vào dòng nước ven đường, mừng rỡ giơ tay vẫy vẫy.
Chu Lãng hơi nhả chân ga, giảm tốc độ xe: “Tổng giám đốc Đàm, ngài có muốn dừng xe không?”