Bá Tổng Bảo Tôi Ngồi Khóc Trên Bentley

Chương 18: Anh Là Tài Xế?




Đàm Tây Trạch lấy ra nốt hai tờ một tệ kia, vẫn đặt trên mui xe như trước.

Sau đó khép ví tiền lại.

Tống Mịch siết chặt năm mươi hai tệ trong tay, nghiêng mặt đi ho khan hai tiếng, quay đầu lại hít hít cái mũi rồi nói: "Có một câu không biết có nên nói hay không."

Đàm Tây Trạch: "Vậy đừng nói."

"Tôi vẫn muốn nói ra." Tống Mịch cảm thấy không nói ra thì trong lòng không thoải mái, cô nhìn chằm chằm vào khuôn mặt người đàn ông, còn rất nghiêm túc thong thả đặt câu hỏi: "Chiếc Bentley này là anh thuê à?"

Đúng lúc cái kiểu giả làm nhà giàu rất phổ biến trên mạng lúc bấy giờ, thuê xe sang và chụp ảnh xong thì đi khắp nơi câu gái.

Đàm Tây Trạch: "..."

Suy đoán này quá đáng rồi đấy.

Tống Mịch còn nói: "Không đúng nha, cho dù là thị trường cho thuê xe sang lớn nhất Độ Thành thì cũng không có biển số xe số liền nhau."

Sau khi phân tích một lúc xong, cô cho ra kết luận, a lên một tiếng như hiểu ra chuyện gì: "Tôi biết rồi."

Đàm Tây Trạch bỏ ví tiền vào lại trong túi bên trong áo vest, không nói chuyện, chỉ có thể trật tự bình tĩnh nhìn cô, chờ cô nói ra nguyên nhân.

"Anh là tài xế!"

"..."

Nhìn thấy khuôn mặt bình tĩnh không một gợn sóng của người đàn ông, trong lòng Tống Mịch lập tức bồn chồn lo lắng, chần chờ hỏi: "Tôi nói không đúng gì sao?"

Anh vẫn không nói gì.



"Anh Tây." Tống Mịch rối rắm cắn môi một chút: "Nếu không phải xe do anh thuê, anh cũng không phải tài xế, vậy không nghèo đến mức đó chứ?"

Ánh mắt Đàm Tây Trạch khẽ nhúc nhích, lạnh lùng liếc qua số tiền cô đang nắm ở trong tay kia, rốt cuộc cũng chịu mở lời vàng ngọc: "Không ngại thì có thể nói thẳng ra hay không?"

Như này là còn muốn cô nói sao?

Khóc đến bán mạng như vậy, còn gạt người bản thân có bệnh AIDS, cuối cùng chỉ có năm mươi hai tệ?

Chính anh không nhận ra thế này là quá ít hay sao?

Tống Mịch khẽ hắng giọng một chút, nói với vẻ đúng lý hợp tình: "Tôi nói rõ ràng luôn vậy, anh Tây, tôi cảm thấy anh nên cho tôi thêm một chút nữa."

"Một chút?"

Anh lặp lại ba chữ cuối cùng, hỏi cô: "Một chút là bao nhiêu?"

Tống Mịch ngậm miệng.

Nên là bao nhiêu đây...

"Cô nói cái số đi." Anh nói.

"Để tôi suy nghĩ đã."

Đàm Tây Trạch vẫn chưa thúc giục cô, ánh mắt chuyển sang nơi khác, nhìn về phía cuối chỗ ngã tư đường, chỗ đó không có đường đi, chỉ có một bức tường sơn màu trắng, trên tường có dấu chân đen do mấy đứa nhỏ nghịch ngợm đá vào, rất dài, lộn xộn.

Dấu đen trên nền trắng, càng nhìn càng giống biểu cảm choáng váng trên mặt người.