Xem ra còn hơi nặng nữa, tới gần nói chuyện chút thôi mà cũng không được.
Chuyện đó cũng không quan trọng đâu, quan trọng vẫn là tiền. Tống Mịch nhìn chằm chằm vào động tác trên tay người đàn ông, vẻ mặt cô cũng tràn đầy chờ mong.
Sẽ có bao nhiêu đây?
Chắc là sẽ lấy ra một xấp tiền mặt dày cộp chứ nhỉ?
Giống như những nam chính trong tiểu thuyết nhà giàu mà cô từng đọc khi xem bản thảo, lúc trả thù lao vô cùng hào phóng rộng rãi, tùy tiện ném mấy xấp tiền vài trăm tệ vào mặt người ta.
Xin hãy đối xử như thế với cô, cô chấp nhận được.
Nghĩ đến sẽ lập tức có được một xấp nhân dân tệ thật dày, tâm trạng Tống Mịch không hỏi trở nên sung sướng hơn, ngay cả nỗi đau khi bị Thịnh Khai Hứa lừa dối cũng đều bị ma lực của tiền tài che phủ, thiếu chút nữa là cô đã ngân nga một bài hát rồi.
Nhưng điều khiến cô thật sự không thể ngờ được chính là, sau khi người đàn ông lục lọi tìm kiếm một lúc lâu trong ví mình thì lại lấy ra một tờ màu xanh biếc... Màu xanh biếc!
Không phải nên là một xấp tiền một trăm tệ màu hồng nhạt sao!
Còn chỉ có một tờ!
Cứu mạng!
Nhờ ánh trăng, Tống Mịch có thể thấy rõ tờ tiền mặt giữa ngón tay thon dài của người đàn ông, là tờ năm mươi tệ.
Cái này khiến cô càng muốn kêu cứu mạng hơn!
Cổ họng gần như bốc hơi vì khóc, vì sao chỉ có năm mươi tệ!
A a a!
Một tiếng thét chói tai bị Tống Mịch nhịn trong bụng, cứ như thế trơ mắt nhìn tờ năm mươi tệ đưa qua, cô ngây người ra, không nhận lấy.
Đàm Tây Trạch nhướng mày nhìn qua: "Không cần?"
Sao có thể không cần được?
Sợ khóc một lúc cuối cùng cả năm mươi tệ cũng không có, Tống Mịch vội vàng đưa tay ra nhận, đúng lúc cô sắp chạm được vào một góc tờ năm mươi tệ kia, hai ngón tay Đàm Tây Trạch lập tức hạ xuống, đặt nhẹ tờ năm mươi tệ kia ở phía trên động cơ.
"?"
Sợ cô chạm vào tay anh à?
Không phải người này bị bệnh sạch sẽ giai đoạn cuối đó chứ?
Tống Mịch không rảnh so đo, cô cũng hạ tay xuống, nhanh chóng cầm lấy tờ năm mươi tệ kia, nắm chặt trong bàn tay.
Tống Mịch không rảnh so đo, cô cũng hạ tay xuống, nhanh chóng cầm lấy tờ năm mươi tệ kia, nắm chặt trong bàn tay.
Năm mươi tệ cũng là tiền, nhỏ như chân muỗi cũng là thịt.
Cầm tiền xong, hai tay Tống Mịch chống trên mui xe, giậm chân thò đầu ra về phía trước nhìn ví tiền của Đàm Tây Trạch, tội nghiệp hỏi một câu:
"Anh Tây, có bấy nhiêu thôi sao?"
Cổ tay Đàm Tây Trạch chuyển động, mở ví tiền ra cho cô xem, bên trong còn có hai tờ một tệ: "Cô muốn?"
Chỉ có hai tệ.
Tống Mịch kiên định gật đầu: "Muốn!"
"..."