Chương 31: Lý Niệm Của Elixir (Fix)
Tập II/ X: Khu Ma Nhân – Thú Chi Quyển
Chương 31: Lý Niệm Của Elixir
“Dù cậu đã cứu mạng họ, nhưng họ chắc chắn sẽ không cảm kích, thậm chí là còn hận c·hết cậu.”
Mộng khi nói cô đưa mắt ngắm nhìn thẳng cặp mắt của cậu, tựa như thể muốn nhìn thấy trong đôi mắt trong suốt đó có chút thay đổi không khi cô nói như vậy.
“Không sao, họ hận thù ta cũng là quyền lợi nên có của họ.”
Elixir lắc đầu đối với những người này sẽ hận mình cậu đã sớm nghĩ tới, tuy nhiên cậu không có làm gì hơn ngoài việc chấp nhận việc đó, suy cho cùng từ góc nhìn của họ, chính cậu là đã kẻ p·há h·oại hạnh phúc gia đình họ.
Đồng thời cậu biết rõ, có lẽ ở trong tương lai vẫn còn sẽ có tiếp tục có thêm nhiều người nữa hận thù cậu.
“Họ có khi sẽ tìm cách báo thù.”
Mộng nhẹ nhàng nói.
“…”
Mộng nhìn đang trầm mặc Elixir rồi lại nhìn xuống đám người Yarhob, trong mắt cô chợt lóe lên một tia sát ý.
“Vậy cứ để bọn họ tới, ta sẵn sàng tiếp nhận tất cả.”
Báo thù, thật là quen thuộc làm sao.
Elixir nghe cô nói vậy rơi trong lòng liền tự hỏi, nhưng ngay sau đó cậu không hề có chút nao núng đáp lại Mộng.
“Vậy ư? cậu thực sự dự tính để họ như vậy?”
Quả nhiên, ta vẫn không thể nhìn như vậy được.
Nghe được Elixir dự tính tha cho họ, Mộng nhăn mày rồi nói một cách khó hiểu, đồng thời trong lòng cô thầm nói.
“Ừm.”
Elixir gật đáp lại, nhưng vào lúc này như thể nhận thấy cái gì đó, con mắt của cậu hơi di chuyển ngón tay của cậu cũng đồng thời cử động.
Ngay tức khắc khi Mộng xác nhận Elixir thực sự tính toán buông tha cho đám người này, Mộng buồn phiền thở dài một hơi sau đó cô không một tiếng động lặng lẽ từ trong y phục của mình rút ra một khẩu súng lục.
Bang!!
Đưa miệng súng nhắm trực tiếp thẳng vào ba người đang hôn mê, Mộng nổ súng không có một chút do dự khẳng định hạ tử thủ.
Vèo ~
Bất chợt có một tiếng gió thổi vụt ngang qua tai cô, Mộng liền bất đắc dĩ lắc đầu tiếp đó cô quay đầu nhìn lại phía sau lưng mình, lập tức nhìn thấy Elixir không biết từ khi nào với tốc độ đáng sợ đã mang cả ba người cùng đồng thời đưa đi thật xa chỗ của Mộng một khoảng cách an toàn, ít nhất là đủ gần cậu để cho cậu có thể kịp thời cứu mạng họ nếu như Mộng muốn ra tay lần nữa.
“Tại sao?”
Elixir trầm giọng hỏi Mộng, ánh mắt của cậu lúc này rất sắc bén giống như thể Mộng nếu không cho cậu một lời giải thích hợp lý, thì cậu liền sẽ động thủ đánh hạ cô.
“Cậu hỏi ta tại sao ư? El, cậu thừa biết rõ mà, việc bao che và trợ giúp Dị Thường chính là hành động phản bội lại loài người, những người như vậy theo pháp lý là phải xử tử.”
Mộng thì lại rất không vui với hành động cũng như cái thái độ hiện tại của cậu, hai mắt của cô không chút nào sợ hãi nhìn thẳng cậu, khi nói cô giống như là đang chỉ trích chính hành vi của Elixir.
“Không! Họ cũng là n·ạn n·hân vô tội trong vụ việc lần này, hơn nữa thủ phạm thực sự cũng đã nhận lấy h·ình p·hạt thích đáng rồi, Mộng cô không cần phải đuổi tận g·iết tuyệt như vậy.”
Elixir biết rõ, việc cậu đang làm hiện tại rất không phù hợp với luật lệ mà Đế Quốc đã đề ra, nhưng mà Elixir sẽ không bởi vì vậy nhượng bộ, với một kẻ ngạo mạn cùng cứng đầu như Elixir, một khi cậu đã quyết tâm muốn làm một chuyện gì thì đứng có nghĩ tới cái chuyện cậu sẽ đổi ý.
“Đừng có lố bịch El, cậu không có một bằng chừng nào chứng minh họ vô tội cả, tất cả đều chỉ là phỏng đoán phiến diện từ một bên bởi những cảm xúc của cậu mà thôi!”
“Hơn nữa, cậu ngu ngốc rồi hả? Nếu không diệt trừ tận gốc, thì đảm bảo sẽ có ngay xảy ra họa lớn vào người.”
Mộng không buồng không vui nói, động tác trong tay cô không hề ngừng lại, đưa súng nhắm vào đám người Yarhob phía sau lưng Elixir tiến hành nổ súng, xạ pháp s·ử d·ụng s·úng của cô rất tốt, mỗi một súng đều tinh chuẩn nhắm vào bọn họ mà không rơi vào người Elixir.
“Luôn có những thứ giới hạn mà chúng ta không nên bước qua, kể cả khi những điều đó vào một thời điểm sẽ dẫn tới tai họa.”
Bất chấp mấy viên đạn lúc này bay với vận tốc âm thanh cực nhanh, nhưng với cậu mà nói thì chúng như thể là con rùa đang bò vậy, Elixir dễ dàng sử dụng kiếm của mình ngăn cản lại hoặc là trực tiếp chém đôi bọn chúng trên đường bay.
“Hơn nữa ta đã nói với cô rồi Mộng, cứ mặc họ tới báo thù ta sẽ giải quyết ổn thỏa.”
“Cho nên, cậu dễ dàng chấp nhận? ta không rõ, cậu lúc nào cũng vô cùng thông minh tỉnh táo, đối với mọi thứ đều như thể nắm chắc trong lòng bàn tay, nhưng tại sao hôm nay lại hành sử một cách kỳ cục như vậy El, như thể một tên ngốc chưa trải sự đời.”
Đợi khi đạn bắn trong súng đã hoàn toàn dùng hết, Mộng liền ném khẩu súng rồi từ trong người rút ra một thanh chủy thủ dài, với bộ áo choàng tung bay cùng với dưới chân đạp ra một bộ pháp kỳ ảo, cô tựa như là một con hồ điệp đang đập cánh vậy với cực nhanh thẳng lao tới.
Võ Kỹ Cấp 1 – [ Điệp Vũ Du Hý ]: Một cú nhảy thần tốc lao về phía trước và với cách di chuyển kỳ ảo tựa như loài bướm khi bay, khiến đối thủ rất khó có thể nắm bắt được chuyển động của người dùng.
Keng!!
Elixir tranh thủ lao tới dùng thanh kiếm [Thiên Nhật] trong tay của mình ngăn cô lại, v·ũ k·hí của hai người ngay khi v·a c·hạm nhau đã tạo ra một tiếng kêu vang dội cùng với những tia lửa vàng bắn tóe lên ở trung tâm.
“Đây là nhiệm vụ của ta, làm như thế nào là do ta quyết định, cho nên Mộng cô lập tức lùi lại ngay!”
“Vậy thì để lần sau khi tham gia nhiệm vụ do người khác chủ đạo, lúc cần ra tay g·iết người, cậu sẽ làm gì? đứng im ở đó hả?”
Mộng liền cười lạnh nói, nhưng rất nhanh nụ cười trên mặt của cô phải cứng lại vì lời nói tiếp theo của Elixir.
“Không, ta sẽ ngăn họ lại, giống như ta đang ngăn lại cô lúc này.”
Elixir lắc đầu một cách kiên quyết đáp, mà Mộng không thể tin được những gì mình đang nghe, cô hét lên.
“Cái gì? đừng có ích kỷ như vậy El, cậu trưởng thành lên một chút có được không.”
“Cứ cho rằng là ta ích kỷ đi Mộng, nhưng ta tuyệt đối sẽ không thay đổi suy nghĩ của mình.”
“Cậu đang muốn làm gì? đừng cho là ta không nhận ra, chắc chắn còn có lý do đằng sau để cậu làm như vậy.”
Mộng bực mình nói, sau đó cô bất ngờ từ trong cổ tay áo rút ra một khẩu súng khác, theo một tiếng bang vang lên, cô đưa nó nhắm thẳng vào mặt của Elixir nổ súng, mà cậu thì khẩn trương tung người né tránh viên đạn bay ngang qua mặt của mình, rồi cùng Mộng khéo ra một khoảng cách.
“…”
“Sao rồi hả!? tại sao lại im lặng, mau nói cho ta!”
“Ta không g·iết người! dù họ có phạm tội lỗi đến mức nào.”
“Ha! Làm người muốn cười tới c·hết mà, chỉ vì cái lý do đó?”
Nếu không phải đã từng nhìn thấy bộ dạng của Elixir ở một năm trước trong sự kiện bi thương đó, thì Mộng có lẽ đã tin tưởng lời của cậu rồi, mỗi khi cô hồi tưởng lại cái độ khát máu hung bạo đó của cậu, thực sự làm người không rét mà run lên.
“Phải, vì lý do đó.”
Đáp lại là sự khẳng định cùng sự kiên quyết của Elixir.
“Cái này không phải ngoại tổ phụ của ta đã nói với cậu rồi sao? có những lúc cần thiết phải có sự hi sinh, đó là điều tất yếu.”
“Ta biết, lựa khó khăn cần ý chí mạnh mẽ, nhưng chuyện đó chưa bao giờ là chuyện cá nhân.”
“Tất cả đều luôn bắt đầu với 1, một khi chúng ta đã bắt đầu kết thúc một sinh mạng người thì sẽ không chuyện ngừng lại, nó chỉ sẽ ngừng cho đến khi sinh mệnh của bản thân đã kết thúc mà thôi.”
“Hy sinh một số ít để cứu lấy số còn lại, đây chính là đạo lý mà lịch sử đã kiểm chứng, là lựa chọn tốt nhất mà chúng ta có thể làm! Hơn nữa, giả sử như có một ngày cậu đối mặt với một kẻ là một tên cực hung cực ác, là loại cặn bã tội ác gì cũng dám làm thì cậu tính làm sao? tha mạng cho kẻ đó?”
Không biết tại sao, rõ ràng tình huống đang là có nên g·iết hay không g·iết gia đình Yarhob, mà bây giờ Mộng cùng Elixir hai người lại vô tình đem chuyện này biến thành một cuộc tranh cãi lý niệm cùng đạo đức, cái gọi là hy sinh số ít cứu lấy số đông.
“Không có cái gọi là tốt nhất chỉ có tốt hơn, chắc chắn tồn tại phương pháp khác tốt hơn như vậy, là do chúng ta vẫn chưa tìm thấy mà thôi.”
Như đã nói trước đó, tùy không phủ nhận nhưng bản thân Elixir chưa từng nhận đồng với cái cách làm như vậy, cậu tuyệt đối không chấp nhận.
“Và nếu giả sử như có một ngày ta nhìn thấy một kẻ như vậy, ta liền phế bỏ tứ chi rồi áp giải tới cơ quan có thẩm quyền, rồi tống kẻ đó vào một nơi phù hợp mà thứ cặn bã đó nên tới.”
“Vì trời đất, El, cậu là ta muốn tức điên lên mà, cậu có thôi mơ mộng hão huyền rồi quay lại hiện thức với ta có được không? không hề có cái gọi là tốt hơn đâu.”
Mộng thực sự hết chỗ để nói với Elixir, cô không hiểu cậu rốt cuộc từ chỗ nào học được cái tinh thần nghĩa hiệp đáng c·hết đó.
“Rồi sao nào!? đầu tiên là một người, sau đó ta cuối cùng lại phải hy sinh 999 người để cứu lấy 1001 người hả? đừng có đùa! Cái kết quả như vậy, cái đạo lý hy sinh số ít vì số đông này, ta tuyệt đối không chấp nhận.”
“Rốt cuộc cậu thực sự muốn làm cái gì?”
Lúc này Mộng mới thực sự nói ra câu hỏi thực sự mà cô muốn hỏi Elixir, muốn biết rõ cậu dự tính làm gì.
“Ta muốn cứu cô!”
Bất ngờ là, cậu lại trả lời như vậy.
“Sa..Sa.. Sao cơ?”
Khuôn mặt của Mộng không khỏi có chút ửng hồng, cô lắp bắp nói.
“Làm sao ta có thể cứu lấy toàn thể nhân loại khi mà ta không thể cứu được cô, cứu được cả cộng đồng dị nhân, ta biết rõ, Dị Nhân luôn bị đối xử bất công, vì mưu sinh, vì muốn để không mất đi một chút nhỏ bé nhân quyền khó mà có được, không thể không nghe theo lệnh nhuộm đỏ hai bàn tay của mình, xuống tay thanh trừng những người mà Đế Quốc chỉ định.”
“Mà điều đó cũng khiến người dân trở nên sợ hãi né tránh và đối với Dị Nhân có ấn tượng không tốt.”
Hai mắt toát ra sự kiên định mạnh mẽ quyết tâm sẽ không lùi bước, Elixir chậm rãi giải thích.
“Cho nên để cứu lấy cô và những người khác, ta muốn khiến thanh danh của Dị Nhân trở nên tốt hơn, bắt đầu từ việc không g·iết người.”
“Haizz, Ta biết cậu có ý tốt El và cũng ta rất biết ơn điều đó…”
Nghe được Elixir đang muốn cứu Dị Nhân, Mộng trong lòng không hiểu sao vừa mừng lại vừa buồn bực, cô thở dài sau đó vẻ mặt rất cảm kích nhìn cậu, nhưng rồi sắc mặt của cô chợt thay đổi, trở nên kiên định ánh mắt sắc bén hơn hẳn trước đó.
“Chính vì thế, ta không thể để tương lai của cậu bị hủy hoại như thế này được.”
Bất chợt ở ánh mắt bất ngờ của Elixir, cô ở trước mặt cậu biến thành một đàn bướm tản ra khắp nơi, ngay giờ phút đó cậu liền phản ứng nhận ra chính mình không biết từ khi nào đã rơi vào trong ảo giác của cô.
Dị Năng – Dị Thường Hóa 10% - [Trang Chu Mộng Hồ Điệp]: phóng thích ra các Mộng Điệp tại trong cơ thể, thông qua những bột phấn gây ảo giác từ trên người những con bướm thả ra, do đó đối với xung quanh tạo ra một loại giống như ảo cảnh và biến đổi tùy thích theo người sử dụng muốn.
Không!
Cậu hoảng hốt quay người lại tìm vị trí của đám người Yarhob, muốn nhanh chóng đưa họ rời đi nơi này thoát khỏi vùng ảnh hưởng bởi Dị Năng của Mộng, chỉ là cậu đã quá trễ rồi, chỉ thấy nắm dưới đất ba người đã không còn sự sống nữa, mỗi người trên đầu xuất hiện ba lỗ đạn, máu tươi không ngừng từ trong đó chảy xuống nhuộm đỏ mặt đất, t·hi t·hể dần trở nên lạnh ngắt.
“Cái thế giới này sẽ không có xảy ra cái tốt đẹp như vậy và cũng không có chuyện cứu hết được tất cả đâu, El.”
Chưa ngưng lại đó, Mộng lúc này đã xuất hiện ở bên cạnh Anis, cô đưa súng chỉ thẳng vào đầu của Anis rồi lẩm bẩm nói với cậu.
Đây là chỉ muốn tốt cho cậu thôi, El.
“Dừng TAY!!!”
Nhưng ngoài sức tưởng tượng của Mộng, có lẽ là cô vẫn còn xem quá nhẹ tốc độ của Elixir chỉ thấy cậu với sắc mặt giận dữ đau khỏ vô cùng bất ngờ xuất hiện ngay bên cạnh người cô, trong hoảng hốt, cô liền bị cậu đấm thẳng một quyền vào mặt.
Ầm!!
Bất ngờ bị người đánh thẳng một quyền vào mặt mà không kịp đề phòng, Mộng như thể một viên đại bác lao ra khỏi nòng pháo cực nhanh văng đi xa rồi nặng nề va đập vào đ·ống đ·ổ n·át của căn biệt thự.
Tựa hồ cú v·a c·hạm của cô đã đánh vỡ cái gì đó có thể gây ra c·háy n·ổ, chỉ thấy một giây sau đó khu vực xung quanh bãi đổ nát dần dần b·ốc k·hói sau đó một ngọn lửa phừng phừng bốc lên, nó từ từ thiêu đốt mọi thứ xung quanh.
nên ta cũng sẽ cứu họ, cứu cô.
“Ngươi, ngươi đánh ta?”
Đau đớn từ trong bãi đổ nát đứng lên, tiếp đó Mộng chợt cảm thấy mặt của mình truyền tới một cảm giác đau đớn, đồng thời có một giọt máu tươi từ khóe miệng cô chảy xuống, Mộng đưa tay sờ lấy giọt máu đó hai mắt mở to không thể tin nổi nhìn cậu nói.
Không xong!
Chợt nhận ra mình vừa đã làm gì, trong hoảng hốt đồng thời cũng không biết phải làm sao cho phải, Elixir chỉ có thể mở miệng nói một lời xin lỗi với Mộng.
“Xin lỗi…”
“…”
Xung quanh là một biển lửa, Mộng không nói gì cả mà chỉ có bất mãn cùng một chút uất ức mà nhìn cậu, sau đó cô quay đầu bước đi.
“Cô định đi đâu?”
Elixir thấy vậy liền vội vàng hỏi.
“Trở về, mọi chuyện ở đây đã xong xuôi rồi, ta cũng không cần thiết có tiếp tục ở lại chỗ đáng c·hết này.”
Hai mắt trừng to hình Elixir, Mộng hậm hực tức tối nói.
“Vậy cô hãy mang theo Natkrook, như vậy sẽ an toàn hơn khi trở về.”
Ở tình huống lúc này, Elixir biết rõ nên để Mộng được yên tĩnh một mình, tuy rằng lựa chọn trở về làm cậu rất đau khổ, nhưng hết cách cậu nhẹ nhàng nói.
“Ta không cần!”
Trong lòng Mộng lúc này đang bực bội, nên cô đối với cái gì cũng không vừa mắt, cô liền lớn tiếng nói, sau đó cô nhanh chóng rời đi để lại Elixir lẻ loi ở một mình trong cơn gió lạnh.