Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Ba Ngôi Cứu Thế Chủ

Chương 25: Người Đức Tin Và Người Vô Đạo




Chương 25: Người Đức Tin Và Người Vô Đạo

Tập II/ X: Khu Ma Nhân – Thú Chi Quyển

Chương 25: Người Đức Tin Và Người Vô Đạo

“Oh đúng rồi, trước khi rời đi, ta có một vài nghi hoặc trong lòng cần hai vị tiên sinh cùng tiểu thư giải đáp.”

Ngay lúc Helios chuẩn bị mở cửa rời đi, anh chợt dừng bước chân xoay người hỏi hai người Elixir với Mộng.

“Tất nhiên là có thể ngài cứ hỏi đi Helios tiên sinh.”

Mộng nhận thấy bây giờ Elixir không thích hợp, cô liền đứng ra thay cậu.

“Elixir tiên sinh, Mộng tiểu thư, Thần có thật sự tồn tại không? và liệu một kẻ linh hồn đã bị hắc ám vấy bẩn như ta có thể lên thiên quốc không?”

Việc thần thực sự có tồn tại hay không, thì đối với Helios một người theo đạo như anh mà nói, là một câu hỏi vô cùng quan trọng. Với bản thân nhiều năm trời trở thành sinh vật bóng tối, làm bạn với bóng đêm, nhưng anh luôn ngày ngày cầu nguyện với thần thánh, ca ngợi thái dương.

Tuy nhiên trong thời gian gần đây, cái niềm tin đó của anh đang bị lung lạc, vì thần đã không có đáp lại anh, không có gửi tới cho anh bất cứ một dấu hiệu nào, một chút cũng không.

Điều đó làm anh suy sụp, khiến anh luôn rơi vào tự hỏi, liệu có phải là do bản thân mình chưa đủ chân thành, là do bản thân chưa đủ tin tưởng về thần, hay là do mình là sinh vật tà ác nên thần đã không đáp lại lời cầu nguyện của anh.. vân vân vô số câu hỏi ở trong lòng mong muốn được giải đáp.

Thật ra ban đầu Helios đang tính muốn hỏi cả hai người dự định như thể nào để giải trừ nguyền rủa của anh, nhưng khi lời định nói ra thì anh chợt thay đổi suy nghĩ, anh muốn hỏi hai người có phải là người tinh thần không, mục đích vì sao anh lại hỏi vậy Helios trong lòng cũng rất phức tạp khó giải thích được.

“Thần có tồn tại hay không sao? thật ra câu hỏi này có hơi bối rối với chúng tôi, vì về mặt tính chất mà nói, thì Dị Nhân chúng tôi là người đối địch với các thần thánh. Nhưng không sao, câu hỏi kiểu đó ta vẫn có thể trả lời được, và đáp án có, thần là có tồn tại.”

Mộng nghe vậy âm thầm tự nhủ cái thứ này hỏi kỳ quái thật, vậy mà đi hỏi Dị Nhân một câu hỏi như vậy.

“Tuy rằng chúng ta chưa từng thực sự nhìn thấy thần, nhưng dù sao thì, ngoài kia có tồn tại những thứ vô lý như Dị Thường hay Dị Thần, thậm chí là Ác Ma đến từ thế giới khác cũng có tồn tại, thì vì cái gì thần không thể tồn tại chứ?”

Dị Nhân không tinh thần và cũng sẽ không tôn thờ thánh thần, nhưng không nghĩa là họ không tin thần linh không tồn tại, ngược lại, họ còn so với bất cứ một ai còn phải tin tưởng vững chắc việc thần có thật và Mộng cũng không ngoại lệ.

Cô không sùng bái thần thánh, nhưng cô luôn vững chắc tin tưởng rằng, đâu đó ở ngoài kia, ở trên đỉnh đầu luôn có con mắt không thể nhìn thấy được của thần nhìn xuống họ.

Bởi vì, họ là so với bất cứ một ai rõ ràng cái thế giới này đáng sợ chỉ có thể đích thân chân thần thánh ra tay, thì mới có thể cứu vớt được nó.

Phải nói là rất châm chọc đúng không, những kẻ vô đạo không tin tưởng thần, vậy mà lại chính là kẻ có cái niềm tin mãnh liệt nhất với việc thần có thật.

Trong khi đó, chính đứa con chiên ngoan đạo ngày ngày cầu nguyện thần thánh, nội tâm lại nảy sinh nghi ngờ thần có thực sự tồn tại.

“Như vậy thiên quốc thì sao..?”

Cách trả lời của Mộng rất không làm Helios vừa lòng, cô có thể nghĩ được ra cách trả lời này, thì không lý nào mà anh không nghĩ ra.

“Về thiên quốc thì…”

Mộng chưa kịp trả lời thì lúc này, Elixir đột nhiên khống chế ghế dựa xoay vòng khiến cậu quay lại nhìn cả hai, trên sàn nhà còn vang lên chói tai cọ xát âm thanh, cậu nói.

“Chẳng lẽ lên được thiên quốc chính là chuyện tốt sao?”

“El?”

Mộng không rõ nhìn Elixir.

“Elixir tiên sinh, ngươi nói như vậy có ý gì?”



“Chẳng lẽ người lương thiện sau khi c·hết đi, là không nên bước lên thiên quốc sao?”

Mà Helios nghi hoặc, trong miệng lời nói không kìm được kéo dài ngữ điệu, anh đem tay trái ngón trỏ cùng ngón cái bóp lại với nhau, như thể trong ngón tay chính là đang bóp lấy Elixir.

Có lẽ do tác dụng của quyển sách cấm vẫn chưa hoàn toàn biến mất, tuy rằng vẫn còn mơ hồ không rõ, nhưng Elixir vẫn có thể nghe được Helios đang nói gì, cậu lạnh nhạt đáp.

“Không hẳn, vì ta cho rằng thế giới là một vòng tròn, một luân hồi của sinh, lão, bệnh và tử, nên khi một sự sống mất đi thì đó là lúc một tân sinh mệnh được hình thành, một hệ thống tuần hoàn hoàn hảo, cho nên ta cảm thấy, không nên có sự xuất hiện ngoại lệ như thiên quốc, một nơi để sự sống có thể bước ra bên ngoài hệ thống như vậy, sẽ làm sự cân bằng mất đi sự ổn định.”

“Hơn nữa, theo cách nhìn phiến diện của ta, thì ta cho rằng t·ử v·ong hẳn là một nơi yên tĩnh, mà không phải ở một nơi sáng ngời đến chói mắt, mỗi ngày giống nhau như tên ngốc hát lên thánh ca không thể tự kềm chế.”

“Và ta rất không muốn có người nào đó đối với linh hồn của ta yêu cầu phải đưa ra lựa chọn, mặc dù đó có là thần thánh đi nữa.”

“Ngươi là tín đồ của ma quỷ?”

Helios nhăn mày nói, phủ nhận linh hồn không tôn thờ thậm chí là xem thường thánh thần, những người như vậy thì trong đầu anh chỉ có thể nghĩ tới tín đồ của ma quỷ mà thôi.

“Không, ta là một người vô đạo.”

“Theo ý ta mà nói, thì thần đúng thật là có tồn tại, nhưng lại không đáng tín ngưỡng nếu như những gì ta đang làm cùng với giáo lí của một giáo hội giống nhau, chẳng qua là bởi vì giáo lí của nơi đó vừa lúc cùng ta phù hợp, mà không phải bởi vì ta thờ phụng theo giáo lí của giáo hội nên mới làm vậy.”

“Nếu như ý tưởng của ta cùng giáo lí của nơi đó đối nghịch nhau, thì điều đó cũng không ý nghĩa ta cần thiết phải chịu sự trừng phạt, vì ta căn bản không tin vào giáo lí.”

“Thứ chúng ta cần dựa vào và tin tưởng, không phải là thần thánh, mà là chính bản thân nhân loại, Helios tiên sinh, những thành tựu mà gia tộc ngài đạt được ngày hôm nay, hoàn toàn đều không dựa vào thần, mà là chính mình đôi bàn tay của mình.”

Cái ý tưởng này là Elixir căn cứ theo những gì cậu mà hiểu biết cùng với tri thức cậu học được, kết hợp cùng với những gì mà những người xung quanh đã dạy dỗ cho cậu sau đó suy luận ra.

Tuy rằng cái ý tưởng hiện tại vô cùng non nớt và rất phiến diện chỉ có theo cái nhìn của một bên, nhưng Elixir là một người triệt triệt để để theo chủ nghĩa duy nhân loại.

Mà cách nói của cậu, lại làm cho Helios kinh ngạc đến há to miệng, nhưng đồng thời trong lòng anh cũng phát lạnh vì cậu.

Người có tín ngưỡng thông thường thì sẽ vô cùng khinh thường những người vô đạo, những kẻ không có đức tin với thần.

Không phải bởi vì họ cho rằng bởi vì mình thờ phụng thần linh mà cao quý, nên khinh thường những người không thờ phụng thần, mà là bởi vì theo cái nhìn của họ, thì những kẻ không có đức tin chính là những kẻ không có đạo đức, kẻ ngạo mạn và luôn xem những hành động của chính mình đang làm là đúng đắn, không có sự trói buộc của đạo đức, hành động như những tên điên, như những con thú hoang dại.

Tuy rằng những con người như vậy thường thì trong lịch sử, họ đã chứng minh họ có những cái góc nhìn mới mẻ thoát khỏi trói buộc và luôn tạo ra những thứ tốt đẹp hơn đóng góp cho văn minh của con người, những thứ mà vốn theo cái nhìn của những giáo hội khi xưa, chính là bàng môn tả đạo, hồ ngôn loạn ngữ, dị giáo, thuộc hạ của ác quỷ.

Tuy nhiên điều đó không có nghĩa là con người không nên có tín ngưỡng, bới vì nếu con người đã không còn có tín ngưỡng, không còn chỗ dựa tâm linh, không còn giáo lý để tạo thành đạo đức trói buộc, không có sự khác biệt để có thể phân biệt và so sánh những việc làm nào là đúng với sai, thì việc chủng tộc nhân loại tự g·iết c·hết chính mình, chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.

“Ân ~~~”

Helios hiển nhiên không nghĩ tới Elixir thái độ sẽ cấp tiến như vậy, anh dựng thẳng lên một ngón tay, miễn cưỡng mỉm cười nói.

“Ta nghĩ những người khác đang chờ đợi ta cũng khá lâu rồi, ta cáo lui trước!”

Helios hiện tại chỉ muốn rơi đi khỏi nơi này càng nhanh càng tốt, anh thấy mình càng ở lại thì càng thấy sợ hãi đồng thời có một chút buồn nôn, mà không cần phải hỏi bọn họ làm sao để cứu chữa cho anh nữa.

Bởi vì anh cảm thấy đã không cần thiết phải hỏi, anh cho rằng hai kẻ không có đức tin này, trong đầu óc kiểu gì cũng sẽ không có tồn tại cái ý tưởng ra tay giúp đỡ anh.

Không thể tin tưởng những lời của kẻ vô đạo, của kẻ không có đức tin, bởi vì chúng không hề có đạo đức và cũng chẳng có đạo đức để tin tưởng.

Nhưng lời này Helios đã lắng nghe không biết bao nhiều lần khi còn nhỏ, và anh luôn tin tưởng về điều đó.



“Xin cứ tự nhiên, Helios tiên sinh.”

Elixir mặt vô b·iểu t·ình quay người.

“Khi nào công việc của ta kết thúc liền sẽ thông báo cho ngài biết.”

………………..

“Cái đó! thì có hơi quá mức rồi đó El.”

Đợi khi Helios rơi đi, Mộng quay đầu nhìn Elixir đang đưa lưng về phía cô, cô có hơi chút bất mãn nói.

“Như thế nào?”

Elixir không cho rằng những gì mình nói là sai, tuy hữu thần luận ở trên thế giới vẫn luôn có sức ảnh hưởng rất lớn, nhưng theo sự phát triển của khoa học kỹ thuật, không ngừng thúc đẩy sự phát triển của văn minh con ngươi, sớm muộn gì những tín ngưỡng với thần thánh cũng sẽ có ngày lụi tàn.

Theo kết luận của cậu, thì ở thời kỳ mà thần thánh đã không còn tiếp tục ban phát những phép màu cùng thần tích, thì tôn giáo đã không còn có chỗ đứng ở trong với quá trình phát triển của nhân loại.

Nhưng Elixir cũng không có cái ý tưởng muốn can thiệp vào hữu thần luận, thứ hiện tại vẫn còn hiện hữu rất mạnh mẽ trong xã hội.

Hiện giờ xã hội chỉ vừa mới trôi qua một trăm năm thời kỳ bùng bổ của văn hoá phục hưng mà thôi, khiến cho tinh thần tiến thủ của khoa học bị diệt gần như không còn, nhưng cái thế giới có bệnh này cũng không hoà bình như vẻ ngoài của nó.

Theo Elixir phán đoán, thì ở trong tương lai có khả năng rất cao sẽ xuất hiện liên tiếp nhưng cuộc xâm lược của ngoại tộc và với sự xuất hiện của thế lực ở bên ngoài thế giới, thì nó sẽ khiến con người đã đắm chìm ngủ say ở trong 1000 năm ‘hòa bình’ phải tỉnh lại với hiện thực, nhớ lại rằng họ không hề cô độc và ở ngoài kia luôn tồn tại các dị tộc nhăm nhe bọn họ.

Mà vì có thể sống sót ở trong trận chiến sinh tồn này, thì nhân loại nhất định phải phát triển khoa học kỹ thuật, tôn giáo sẽ tự nhiên bị đào thải, Elixir không cần làm gì, cũng có thể nhìn đến thần học hạ màn.

“…về nhiều thứ.”

“Này, đồ của cậu đây.”

Mộng tự hỏi một lúc, sau đó cô hơi do dự nói, sau đó cô không quên tháo xuống cái món đồ Elixir đã giao cho cô trong lòng bàn tay mình, giao nó cho Elixir xong cô chậm rãi nói tiếp.

“Nhưng mà El này, tuy rằng không rõ vì sao, nhưng ta cảm thấy cậu đối với những thứ như linh hồn có phản đối rất lớn.”

Tuy rằng chủ đề vừa rồi là nói về thần có tồn tại hay không cùng với vấn đề đức tin, nhưng Mộng mơ hồ nhận ra, thứ thực sự khiến cho Elixir có phản ứng quá mức như vậy, là mỗi lần họ ở trước mặt cậu nhắc tới vấn đề có liên quan tới linh hồn.

“…”

Elixir thật ra cũng khá khó hiểu, cậu không rõ tại sao mình lại như vậy, tuy rằng mỗi lần luôn tìm ra được một cái lý do phù hợp để giải thích, nhưng lần nào cũng không thực sự khiến trong lòng cậu được thỏa đáng, giống như thể đó không phải là lý do thực sự.

Xem ra cái đánh giá tâm lý của El, vẫn còn có nhiều chỗ thiếu sót lắm.

Mộng thấy Elixir phản ứng như vậy, cô liền biết cậu đang trong tình trạng tự hỏi đồng thời nội tâm không rõ ràng lý do tại sao, cô trong lòng thở dài.

‘El, có đôi khi cậu thật sự khiến người khác phải rất lo lắng cho cậu lắm đấy.’

Thôi để mấy vấn đề đau đầu đó cho người khác đi, mình tới đây cũng chỉ là để giá·m s·át Elixir, bảo đảm không để cho cậu ta làm mấy trò điên khùng là được.

Mộng cũng không nói gì thêm nữa, cô trầm mặt để Elixir một mình suy nghĩ, cô thoải mái tìm một chỗ ngồi xuống để nghỉ ngơi, đồng thời chậm rãi thưởng thức ly trà Helios mang tới.

……………………….

Làm một trong những gia tộc sớm ở tại năm tháng của thời kỳ văn hóa phục hưng, ngay sau khi sự ảnh hưởng của sự kiện [ Đại Thanh Trừng ] dần trôi qua, mà di cư vượt qua Hỗn Độn Chi Hải bước tới Tây Ưng Châu này, tại đầu những năm tháng đó thì không có một gia đình nào mà không phải mà cái cuồng tín, mê tín.

Helios chịu sự ảnh hưởng của cha mẹ của mình, anh đã sớm ở thời kỳ ngây thơ ngây ngô thì đã trở thành một tín đồ trung thành của mặt trời.



Nên, trong cái nhìn của anh thì những kẻ không có tín ngưỡng tương đương với việc là không có điểm mấu chốt, mà anh cũng hoàn toàn không rõ liệu Elixir sẽ tuân thủ hứa hẹn của mình không và liệu thậm chí có làm ngược lại, ra tay tiêu diệt anh.

Helios cảm giác được, có một phiền toái lớn đang bao phủ ở trên đầu gia tộc Yarhob, và cái rắc rối đó không gì khác, chính là đến từ Elixir, cho nên hiện tại Elixir ở trong mắt Helios, còn phải so với ánh mặt trời, so với v·ũ k·hí được yểm bùa trừ tà còn phải chán ghét hơn rất nhiều lần.

Không nghĩ tới bất tri bất giác hiện tại chính mình đã bị “Quỷ” chán ghét, Elixir dùng sức duỗi eo, cậu thậm chí còn có thể nghe thấy được tiếng xương phát ra cái tiếng rắc rắc làm người dễ chịu.

Cậu quan sát đồng hồ, nhận thấy còn vài phút nữa là đã tới thời gian ước hẹn với Helios, nếu không phải là do Elixir tự cảm thấy cơ thể có chút mệt mỏi, thì có khi cậu cũng không ý thức được, thời gian đã trôi qua nhanh như vậy.

Tuy nhiên, thành quả vẫn đền đáp, hiện giờ đặt ở trên bàn cậu là một khẩu súng hình dạng vô cùng, nhìn giống súng lục, nhưng dài hơn một chút, ngoại trừ tay cầm thì phần thân cùng nòng súng rất thô lớn, lấy màu sắc màu đen, ngoại hình nhìn giống như một cái hàm của một con thú săn mồi, trên thân súng thì có các đường viền dạ quang phát ra tia ánh sáng màu xanh.

Nòng súng thì không có rãnh và nó cũng không có lổ để phóng ra đạn, toàn bộ khép kín, nhưng từ ngoại hình cùng với ánh sáng đang phản chiếu trên thân súng, thì không khó để phân biệt, đây là một khẩu súng sử dụng năng lượng phóng ra để tạo thành sát thương, không phải động năng từ v·ụ n·ổ của thuốc súng.

(Ngoại Hình Của Súng, kết hợp từ Cyberpunk 2077 - Comrade's Hammer + Psycho-pass Dominator)

Thành phẩm cậu muốn chế tạo cũng đã hoàn thành và nhiệm vụ thì cũng ở góc độ nào đó cũng đã hoàn tất, bây giờ Elixir cũng có thể trở về bất cứ lúc nào.

Tuy nhiên Elixir, thì chưa muốn rời đi vội, vì cậu còn còn có một việc nữa cần phải hoàn thành -- bởi vì cái huyện trấn này, vẫn còn có sinh vật hắc ám nữa cần cậu giải quyết.

……………………………………….

“Mộng, đưa cái thứ đó cho ta.”

Trước khi xuất phát, Elixir cầm theo v·ũ k·hí mới tìm tới chỗ Mộng, cậu đưa tay ra hỏi cô giao ra cho cậu một thứ.

“Cậu chắc là mình cần thiết phải làm như vậy không?”

Mộng nhăn mày nhìn cái khẩu súng hình dạng kỳ quái trong tay Elixir, cô sau đó hỏi lại Elixir cậu thực sự đã chuẩn bị tinh thần.

“…”

Elixir không đáp lại, chỉ nhìn thẳng vào mắt cô, đưa tay ra yêu cầu cô giao ra thứ đó cho cậu.

“Haizz ~ bất kể là như thế nào, thì đây là do quyết định của cậu đấy.”

Mộng thấy vậy chỉ thở dài, nói xong cô liền từ trong túi áo lấy ra một thứ giống như một cái tấm thẻ giao cho Elixir, tấm thẻ nó trong suốt giống như thể làm được bằng thủy tinh, phía trên còn có đường vẽ cùng họa tiết màu đen kỳ lại giống như thể một loại pháp trận đặc biệt được khắc lên trên đó, đồng thời tại trung tâm của tấm thẻ, chính là một chứ [ Ma ] thật lớn.

[Phong Ma Bài]

Còn nhớ lý do vì sao mà hai người Elixir lại tự tin nói họ không có sợ hãi ma thuật của Ma Nhân không? trong khi một đứa là Dị Nhân mà người thì là Võ Giả không biết một chút gì về Ma Thuật, tất cả đều đến từ cái tấm thẻ này, [Phong Ma Bài].

Tấm thẻ này tuy chỉ là hàng chỉ có thể dùng một lần, nhưng uy lực của nó thực sự không thể xem thường và hiệu quả sử dụng đã được chứng thực nhiều lần.

Khi kích hoạt, nó sẽ kết hợp với Long Mạch ở phía dưới mặt đất, thông qua một mã lệnh đã được ẩn chứa sẵn ở bên trong tấm thẻ không chế Long Mạch ở phía dưới, tạo thành một tấm kết giới khổng lồ khoảng cách bán kính 5 dặm khiến cho sức mạnh phép thuật của Ma Nhân, đều sẽ chịu sự ảnh hưởng lớn không thể phát huy bằng một phần mười như bình thường.

“Ta biết…”

Nhận lấy tấm thẻ Elixir sau đó đáp lại, tiếp đến cậu nâng lên trong tay khẩu súng mới, ngay sau đó nửa phần thân trên của khẩu súng đột nhiên mở ra, để lộ các bộ phận của súng ẩn giấu bên trong thân súng nồng đậm cảm giác thuộc đồ vật công nghệ cao.

Nhưng khiến Mộng chú ý, chính là ở bên trong có một cái giống như rãnh cắm thẻ bài, có tối đa ba cái, mà trong đó thì có ba cái có cái thẻ bài có ngoại hình là khá giống với [ Phong Ma Bài ] chỉ là thay vì là chữ [ Ma ] thì có một cái là [ Dị ] một cái là [ Võ ] và một là [ Thú ].

Elixir sau đó tháo xuống tấm thẻ [ Dị ] xuống rồi bảo quản nó ở trong tui áo mình, tiếp đến cậu lại nhét tấm thẻ [ Ma ] vào trong phần rãnh thay thế vị trí của cái trước đó.

“Cho nên đây phải là việc, chính bản thân ta phải tự giải quyết.”

Đêm nay, Elixir sẽ đi săn.