Chương 24: Chúng Thần Bàn Ăn
Tập II/ X: Khu Ma Nhân – Thú Chi Quyển
Chương 24: Chúng Thần Bàn Ăn
Bạn đã có bao giờ nghe nói tới cái câu danh ngôn, [ Nếu bạn nhìn vào vực thẳm đủ lâu, vực thẳm sẽ nhìn lại bạn. ] chưa?
Bởi vì việc tìm hiểu về tri thức cấm kỵ, nó cũng tương tự như việc ta đang nhìn thẳng vào vực thẳm, ngươi mà biết càng nhiều thì càng dễ dàng đưa tới tồn tại tà ác ở bên ngoài thế giới tường, ánh nhìn đến từ hư không.
Elixir không rõ mình đã xem quyển sách này đã bao lâu 30 phút? 1 tiếng? hay lâu hơn thế nữa? cậu không rõ, nhưng cậu cảm thấy đầu óc của mình đang dần trở nên mơ hồ, cảnh sắc trong mắt cậu đang dần trở nên vô cùng kỳ quái.
Sự vật xung quanh như thể đang sống lại, bàn ghế vô tri thì mọc mũi miệng, vô hình không khí thì lại hiện hình sinh động như thật, từng tiếng cười cùng tiếng thì thầm như thể đến từ thâm uyên lôi kéo tâm trí cậu, làm cậu mất đi tự mình.
Cảm thấy có chút không ổn, Elixir chậm rãi buông xuống trong tay quyển sách, có lẽ là cho rằng không khí trong căn phòng này có chút khép kín khó thở, Elixir đứng lên mở ra căn phòng cửa sổ.
Nếu không phải xác định mình vừa rồi chỉ đọc một quyển sách, mà không phải là sử dụng mấy cái thứ độc phẩm gây ảo giác kia, thì cậu liền đã cho rằng mình điên thật rồi.
Ở trước mặt Elixr xuất hiện một con, cao to gần 10 mét, thân hình to béo như thể một người đã ăn uống quá độ, ngoại hình dị hợm với trên cơ thể mọc ra vô số con mắt cùng lỗ nhỏ cùng với hàng tá sâu bọ bám trên đó tà ác vật thể.
“Ta thấy…… Ta thấy…… Nó thấy nhìn ta! Nó thấy nhìn ta! …… arrr ~ ……”
Thanh âm của nó phát ra rất bén nhọn đồng thời còn khàn khàn, làm người nghe phải chói cả lỗ tai.
Đối diện với một sinh vật kinh tởm ở một khoảng cách gần như vậy, Elixir không chút nào sợ hãi, cậu b·iểu t·ình lạnh nhạt nhìn thẳng vào nó.
“Nó thấy ta!!”
Nhận thấy tên nhân loại trước mặt thực sự đang nhìn thẳng vào nó, dị hợp sinh vật hưng phần kêu to, sau đó nó như thể hung ác chó sói bi bỏ đói lâu ngày cuối cùng thấy được thịt tươi, nó không chờ được mà vươn ra bàn tay mập mạp của mình muốn bắt lấy Elixir.
Thấy dị thường đã động thủ, trong tay Elixir không biết từ khi nào đã rút ra đại kiếm, chỉ cần nó vừa nhào tới thì cậu liền sẽ ngay lập tức phanh thây cái thứ kinh tởm này thành hàng trăm nghìn mảnh nhỏ.
Tuy nhiên, không đợi Elixir động thủ, to lớn tà ác đột nhiên ngừng lại nó t·ấn c·ông, ngẩng đầu nhìn bầu trời, phát ra hoảng sợ tiếng kêu.
ARGGG -- !!
Sau đó, theo bóng đen to lớn phủ xuống, tiếng kêu biến mất, đột nhiên rơi vào tĩnh lặng như thể rơi vào khoảng không hư vô.
Thay thế cái tiếng kêu thảm thiết của nó, chính là âm thanh như thể miếng thịt bị ăn tươi nuốt sống, sền sệt chất lỏng màu đỏ như mưa phun trào, ghê tởm kích động phấn khởi âm thanh, là không thể diễn tả tiếng thì thầm.
Elixir lui về phía sau ba bước, hô hấp dồn dập.
Cậu ngẩng đầu nhìn trên bầu trời, đồng tử co rút, cậu đã nhìn thấy chân chính không thể diễn tả, chân chính không thể nhìn thẳng.
Trong tầng mây chậm rãi nhô ra thật lớn bàn tay khổng lồ từ đỏ tươi máu thịt tạo thành, cái bàn tay đó đang nắm lấy, chính là con không hề sức phản kháng to mọng dị thường, mang nó xuyên qua cao cao chín tầng mây.
Elixir có thể rõ ràng nhìn thấy, tại trên cao cao các tầng mây, có thứ gì đó ở trên đó, không thể diễn tả, tồn tại khủng bố.
Tại trên tầng trời, bên ngoài tầng khí quyển, mười hai con hình thể vô cùng khổng lồ, có hình thái dị dạng không giống nhau ‘thần linh’ chúng bày ra các tư thế quỷ dị, đang ngồi xuống vây quanh tinh cầu mà ăn uống phanh thây hủy cốt, đoạt thực.
Một chủ, mười một khách.
Tinh giới như là nơi sống của bọn chúng, tinh cầu như thể là bàn ăn và chúng sinh sống ở bên trên tinh cầu chính là thức ăn của chúng.
Thịt khối, khí quan, tròng mắt.
Bàn tay khổng lồ đem sinh linh, linh hồn bắt được từ ‘ nhân gian ’ bị trực tiếp xem như một món ăn ném thẳng vào miệng nhai nuốt.
Rất nhanh, một bàn tay khổng lồ khác lại bắt thêm được một miếng ‘mối’ khác, những nơi khác cũng vậy, vô số linh hồn tại trên tinh cầu đang không ngừng bị bọn chúng bắt được, thậm chí còn cả có sinh linh sống trong đó, cuối cùng bị chúng phân chia cắn nuốt không chừa lại một chút gì.
Vô tận ăn uống, bạo thực vô độ.
Mười ba cái hình dáng dị dạng ‘thần’ giống như vĩnh viễn không thể nào được thỏa mãn ăn uống dục vọng.
Tại chúng thần bàn ăn, chúng sinh bình đẳng, vạn vật đều là thức ăn.
Mà dưới sự tranh giành và ăn uống không có chừng mực, không ngừng nghỉ của chúng, sự oán hận không ngừng được tiết ra bởi con mồi của chúng, hay thậm chí là, bởi những dòng năng lực tà ác khiến người phải điên loạn vặn vẹo đến từ chính bản thân chúng, đang không ngừng làm cho cả cái tinh cầu dần dần chịu phải sự nhiễm ô trọc nặng nề, khiến cho tình thế của cả thế giới càng thêm nghiêm trọng, tình huống như thể là một người rơi vào bệnh nặng nguy kịch lại phải hứng chịu thêm nhiều cái căn bệnh độc khác nữa.
“Đúng là cái thứ đáng ghê tởm…”
Elixir thấy được cảnh tượng như vậy, không kìm được thốt ra lời khinh thường của mình.
Và cũng khoảnh khắc đó, những tồn tại nằm ở bên ngoài thế giới vách tường như thể nghe được âm thanh của cậu, bọn chúng đồng loạt đưa mắt nhìn về cậu, bên trong con mắt không thể che giấu được sự tham lam, chúng nó cảm nhận được, nếu bản thân mà ăn được thứ nhỏ bé này, chúng nó sẽ được ‘thỏa mãn’.
Cảm nhận các ánh nhìn từ hư không đang nhìn thẳng về phía mình, chỉ cần một cái ánh nhìn thôi cũng đủ khiến người rơi vào điên loạn, thân thể hủ hóa thối rửa, tuy nhiên, Elixir cảm thấy đầu óc của mình lúc chưa từng được tỉnh táo như lúc này.
Cậu biết rõ, lúc này làm người thông minh thì nên im lặng lùi lại, giả vờ như không nhìn thấy chúng, và cậu cũng biết mình thực sự nên làm như vậy, như thế thì mới có thể sống lâu.
Tuy nhiên, ngay hôm này, chỉ riêng ngày hôm nay thôi hay xem như là ngoại lệ đi, hãy để cậu được chơi thật lớn một lần.
“Dỏng tai lên nghe cho rõ đây, lũ kinh tởm đáng nguyền rủa các ngươi, ta là Elixir, nhân loại người thủ hộ và ta cũng chính là người, sẽ ở một ngày nào đó, ta sẽ bước thẳng lên tới tận đó, cho các ngươi một trận.“
Nếu nói đơn giản cho dễ hiểu, thì theo ý của Elixir đó là, ĐCMN nhà ngươi, cút xéo khỏi cái tinh cầu này cho bố!
Elixir khi nói cậu cũng không quên bồi thêm một ngón tay thối, đưa ra ngón tay giữa đưa ra chỉ thẳng bọn chúng, ngoại trừ sự kiện của một năm, thì cậu thực sự có xúc động giống như lúc này.
Cậu sợ hãi sao? có chứ, ai mà sẽ không sợ hãi khi họ nhìn thấy không chỉ một con, mà có tới tận 12 con quái vật dị hợp hình thể to bằng một tinh cầu đang cắn xé cả thế giới chứ.
Ngu ngốc? có lẽ đi, đúng là làm như vậy là hành động vô cùng ngu ngốc khi đi trêu chọc tồn tại mạnh mẽ đáng sợ hơn mình gấp tỷ tỷ lần, tuy nhiên cậu vẫn thích gọi đó là dũng cảm hơn.
Tuy nhiên, bất kể là vì lý do gì đi nữa, thì cậu cảm thấy mình không thể và không được phép trốn tránh, vì khi đó cậu thấy mình sẽ không còn dũng khí để đối diện với chúng một lần nữa.
Arggg ~
Con dị hợp thần linh to lớn nhất giống như bị chọc giận bởi lời nói vừa rồi của Elixir, nó vung ra bàn tay to lớn của mình, giống như muốn đập c·hết nhỏ bé sâu kiến dám xúc phạm nó.
Tuy nhiên, theo một tiếng gầm to lớn vô cùng vang dội vang lên, âm thanh to lớn tới mức lan tỏa khắp các tinh cầu xung quanh cách nơi này vài chục hàng hàng năm sáng.
Một bức tường vô hình, nhìn như mỏng manh, nhưng lại vô cùng vững chắc, thậm chí nó còn di chuyển dù chỉ một chút, dễ dàng chặn lại cả một chưởng uy lực cực lớn của tà ác dị thường.
Thế Giới Tường hay còn gọi là Thế Giới Vách Tường, nó đã ngăn chặn lại một chưởng của tà ác kia ở bên ngoài, ngăn nó không có ở từ thế giới tâm linh, gây ra các ảnh hưởng vật lý tác động lên tới thế giới vật chất.
Bằng chứng là sau một chưởng kia, cả thế giới ngoại trừ có hơi rung động nhẹ thì không có ảnh hưởng gì cả.
Tuy nhiên, các tồn tại siêu phàm đạt tới trình tự cao cấp của thế giới tất cả đều cảm nhận được sự biến đổi bất thường của thế giới vách tường, bọn họ tò mò muốn biết là tên ngu nào lại trêu chọc bọn Thiên Thể Thi Ma Thần.
Arrggg ~
Giận dữ hét to, tuy nhiên Thiên Thể Thi Ma Thần lại không tiếp tục động thủ, vì nó biết có tiếp tục đánh thì cũng vô dụng, trừ khi có đủ sức mạnh để đột phá cái vách tường đáng nguyền rửa này.
Nhưng không sao cả, nó có vô tận thời gian, chỉ cần nó cùng đồng bọn tiếp tục ăn uống, thì cái thế giới này sẽ sớm muộn gì cũng có ngày sụp đổ đổ.
Và khi cái ngày đó tới, thế giới vách tường không hơn không kém như là một tờ giấy mỏng manh đối với nó mà thôi.
Dù sao thì, tụi nó cũng đã duy trì cái việc ăn uống này cũng 10 triệu năm rồi, nó không ngại tiếp tục duy trì thêm 10 triệu nữa.
Đợi một lúc sao đó, bọn Thiên Thể Thi Ma Thần cũng dần dần chở nên mờ ảo cuối cùng biến mất tầm mắt của cậu, có vẻ như sự ảnh hưởng của quyển sách mang tới cho Elixir đang dần yếu đi.
“Thu nhập ngoài dự kiến.”
Elixir thấy vậy cậu miệng nhỏ giọng lẩm bẩm, thực sự ra đây không phải là lần đầu tiên cậu nhìn thấy Thiên Thể Thi Ma Thần, một năm trước cậu đã từng một lần tận mắt nhìn thấy nó, tuy rằng lúc đó chỉ có nhìn thấy một bộ phận rất nhỏ, không như lúc này thấy hết toàn diện hình dáng thật sự.
Khi đó bởi tác động của cụ v·ụ n·ổ h·ạt n·hân cực mạnh dẫn tới sự rung chuyển không ổn định không gian thời gian, từ đó tạo nên sự liên kết ngắn ngủi chỉ trong chớp mắt giữa thế giới tâm linh cùng vật chất.
Và trong một khoảnh khắc ngắn ngủi đó, Thiên Thể Thi Ma Thần có được cơ hội tiếp xúc với thế giới vật chất, và nó đã mang đi một con Dị Vật mà cậu không cách nào tiêu diệt cũng như xém chút nữa g·iết được cậu, Dị Vật đó cũng đồng thời chính là một trong các chủ mưu đứng đằng sau sự hủy diệt của [Thương Viễn Thành].
Có thể nói, theo một góc độ nào đó thì Thiên Thể Thi Ma Thần, chính là ân nhân cứu mạng của cậu.
Tuy nhiên, điều đó không có nghĩa là Thiên Thể Thi Ma Thần là cái thứ tốt lành, nếu không phải do ở lúc đó có cái thứ khác hấp dẫn hơn cậu, thì e sợ là người đã bị nó ăn lúc đó chính là cậu rồi.
……………………………….
“El, vừa rồi có chuyện gì sao?”
Mộng tất nhiên cũng nhìn thấy hành vi bất thường của Elixir, cô cẩn thận hỏi cậu.
“Không có gì đâu Mộng, đừng lo lắng, vừa rồi ta chỉ đột nhiên có thêm một linh cảm mới mà thôi.”
Xung quanh sự vật cũng đã trở lại bình thường, không có thứ gì mọc ra tai mắt hay mũi và cũng không còn có cái tiếng thì thầm khó chịu không biết từ chỗ nào chui ra, Elixir ôn hòa cười nói.
Đang lúc Mộng muốn hỏi Elixir là linh cảm gì, thì đột nhiên ở phía bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, đồng thời đi theo là âm thanh của Helios, anh ta nói là mình hồng trà thượng hạng của gia tộc tới cho họ thưởng thức.
Nghe được cái âm thanh ở trước cửa là của ai, Mộng liền quay đầu nhìn Elixir, tuy rằng cậu có nghe thấy động tĩnh gõ cửa và không nghe thấy tiếng của người nào, nhưng từ phản ứng của Mộng thì cậu biết rõ, thứ đằng sau cánh cửa chính là Helios, cậu gật đầu với Mộng, ra hiệu cô có thể mở cửa.
“Đợi đã Mộng, cô hãy cầm theo cái này.”
Nhưng trước kia Mộng bước tới mở cửa thì Elixir chợt ngăn cô lại, cậu đưa cho cô một thứ rất nhỏ, nhìn dạng nhìn nhìn khá giống với một cái đồng xu, nhưng ngoại hình thì trong suốt và mềm mại giống như thể làn da người vậy.
“El, Đây là cái gì?”
Mộng thấy vậy cầm nó trong tay, nhưng khi nó tiếp xúc với bàn tay liền lập tức bám dính lên bàn tay đồng thời hòa tan đồng thời ngụy trang thành màu sắc giống với của bàn tay trắng tinh thon dài của cô.
“Mộng, nếu có thể, cô hãy tìm cơ hội tiếp xúc với cơ thể của nó, dù chỉ một chút thì cũng được.”
Elixir không có ngay lập tức giải thích, cậu dặn dò cô vài câu liền quay đầu chạy đi tới bàn thì nghiệm để chuẩn bị, vì cậu biết rõ, với cái đầu óc linh hoạt nhanh nhạy của Mộng, thì cô sẽ nghĩ ra cái cách nào đó để làm được thôi.
“Hô ~ có đôi lúc, ta khá khó chịu cái thói tùy hứng, lúc nào cũng sai người đi làm mấy trò kỳ quái thất thường, mà là không chịu giải thích rõ ràng của ngươi đấy.”
Thấy người không thèm giải thích một câu nào mà đã rời đi rồi, Mộng thực sự có cái xúc động muốn đánh người lắm, nhưng không thể và cũng đánh không lại người ta, không còn cách nào khác cô chỉ đành nhẫn nhịn cái cục tức này.
Cô thực sự không hiểu, tại sao ai ai cũng thích cái tên này, khi cái tên khốn này tật xấu có nhiều vô số kể, mà trong đó có không ít cái làm người vô cùng bực bội, tỷ như, ngạo mạn, chủ nghĩa tự đại, tự tin thái quá, chuyên quyền độc đoán, xu hướng ép buộc, có thiên hướng tự hủy vân vân và mây mây.
Trời à, vừa nghĩ thôi mà tật xấu của tên này thực sự nhiều vãi.
Không biết do tiếp xúc quá thường xuyên cho nên không chú ý hay là Mộng bản thân thực sự là không hề chú ý, vì từ trước đến giờ ngoại trừ cô ra, thì hầu như những ai đã và đang tiếp xúc với Elixir chỉ luôn nhìn thấy được một mặt tốt đẹp mà cậu thể hiện ra, chứ chưa từng có ai nhìn thấy được những tật xấu của cậu cả.
Đợi một lúc sau, Mộng cuối cùng mơ cửa cho Helios bước vào trong, mà trong tay Helios quả nhiền cầm theo một mâm, trên mâm thì có hai ly hồng trà, còn có một ít sắp xếp chỉnh tề bánh sandwich, thậm chí còn một đĩa bánh quy cùng với mứt trái cây.
“Làm ơn, để ta.”
Mộng thấy vậy tranh thủ đưa tay ôm lấy cái mâm, tuy nhiên Helios vội vàng tránh né anh nói.
“Không cần không cần, Mộng tiểu thư, các vị là khách quý của gia tộc Yarhob, sao có thể để mọi người làm những công việc thế này được, như vậy rất không tôn trọng khách.”
“Không, không, không, Helios tiên sinh, ngài nói như vậy thì chúng tôi ái ngại lắm đấy, dù sao thân cũng là khách, trợ giúp gia chủ là một phần tất nhiên không phải sao? hơn nữa để đích thân gia chủ mời trà bưng trà tới thì thực sự đáng quan ngại lắm.”
Mộng làm sao có thể dễ dàng từ bỏ, cô lắc đầu phủ nhận, sau có thân thiện mỉm cười đáp lại, đồng thời động tác cũng không chậm, chủ động giựt lấy cái mâm, mà trong quá trình này, tay của cô đã chạm được vào bàn tay của Helios.
Thấy được cô gái nhỏ này cứng đầu như vậy, Helios không còn biện pháp, anh đành buông ra cái mâm để Mộng cầm lấy nó.
Mà Mộng cũng đạt được mục đích của mình rồi, cô vẻ mặt nhưng không có chuyện gì chậm rãi cầm cái mâm đưa nó lên trên bàn.
“Trước tiên, cho ta xin thứ lỗi vì đã làm phiền công việc của các vị, nhưng liệu các vị có thể cho ta biết tiến trình tới như thế nào không? vị biết đó, ta có hơi phấn khích không chờ được muốn trở lại thành người ấy mà.”
Helios vừa nói, anh không quên nhìn xung quanh và đánh giá cái căn phòng kim loại bóng loáng này, theo cái nhìn của anh, thì ngoại trừ cảm giác mới mẻ thì còn lại không có gì đặc biệt cả, ở đây không có thứ gì có thể gây hại được cho anh, điều đó làm anh có thêm một chút lòng tin.
“El?”
Mộng không trả lời câu hỏi của Helios, cô trước tiên đưa mắt nhìn đang ngồi trên bàn thí nghiệm Elixir, cô dò hỏi cậu.
“…”
Lần này Elixir thực sự không rõ tình huống là như thế nào, vì trong tầm nhìn của cậu, sóng não của Mộng lúc này đang rất loạn xạ, nó như thể bệnh nhân của hội chứng r·ối l·oạn tăng động ấy, nhảy nhót khắp nơi.
Mà tình huống đã bắt đầutừ lúc cô chuẩn bị mở cửa phòng và cho tới bây giờ thì vẫn chưa ổn định lại, nên cậu không thể đọc được suy nghĩ của cô, hết cách cậu đành phải cắn răng đánh cược vào vận may một phen vậy.
“Hiện tại không có thời gian, chờ khi nào mặt trời lặn thì sẽ có kết quả.”
Vẫn còn một quá trình nữa để hoàn thiện mảnh ghép cho bước tiếp theo trong kế hoạch của cậu, tuy rằng nó sẽ hao phí một ít thời gian, nhưng chỉ có hoàn thành xong những thứ này, thì cậu mới có thể tiến hành bước tiếp theo.
Và thời điểm khi mặt trời vừa lặn, chính là vô cùng sát với hạn chót cậu có thể làm với tốc độ nhanh nhất.
Nghe vậy Helios cảm thấy trong câu trả lời này có gì đó sai sai, nhưng anh không biết là ở đâu, hết cách, anh xem một chút thời gian trên đồng hồ, cho thấy 2 tiếng đồng hồ nữa là sẽ tới lúc mặt trời lặng.
“Như vậy thì, ta sẽ cùng với mọi người trong gia tộc, sẽ chờ đợi các vị dưới lầu.”
Cùng với việc khi ở ban đêm, chính là thời điểm mà sức mạnh của anh có thể phát huy tới tốt nhất, cho nên Helios có chút tự tin, anh gật đầu nói.
………………………….
Cập Nhập Hồ Sơ Dị Thường:
No. #809
[Tên: Thiên Thể Thi Ma Thần
Giống Loài: Ác Vật ( Ultra )
Hệ: Bóng Tối
Đặc Tính: Phantasmal (Huyễn Tưởng)
Cấp Độ: 7 – Thảm Họa
Rank Status:
Lực: A - Tốc: B -
Thủ: B Pháp: C Kỹ: B
CP - Chain Priority : 3.99
Giới Thiệu: là Dạng sống không có cơ thể vật chất, thuộc thực thể tâm linh hùng mạnh đến từ thế giới khác, chúng là tập hợp của vô cùng vô tận oán niệm của một hoặc nhiều các hành tinh từ thế giới ý thức cùng với các sinh linh sống trên nó khi c·hết đi.
Trôi dạt tại trong tinh giới, có cực lớn hận thù cùng thù địch đối với các sinh vật sống hoặc tinh cầu có sự sống cao, mỗi khi gặp phải thường sẽ như ký sinh trùng bám rễ, ký sinh ở tại trên tinh cầu đó, không ngừng ăn uống, không ngừng ô nhiễm cả thế giới khiến cho nó bị hủy hoại cuối cùng t·ử v·ong.
Tinh Giới - Star Wolrd: thế giới của các vì sao, là một cách gọi khác của vũ trụ.
…………..
Cập Nhập Hồ Sơ Dị Thường:
No. 210: Linh Minh Hầu