Chương 20: Elixir: Như Thế Nào Là Ý Nghĩa Của Sự Sống (1)
Tập II/ X: Khu Ma Nhân – Thú Chi Quyển
Chương 20: Elixir: Như Thế Nào Là Ý Nghĩa Của Sự Sống (1)
“…”
Tại sao vào lúc này Elixir lại đi hỏi Helios cái câu hỏi, mà nó có khả năng rất cao sẽ hủy hoại song phương hợp tác nhỏ bé mà hai bên đã khổ cực mới tạo được.
Cái này thì chính bản thân Elixir cũng không rõ nữa, nói cậu là có cái lòng anh hùng chính nghĩa ngu ngốc cũng được, hay là nói cậu ngu xuẩn không có mắt nhìn tình thế cũng chắng sao, hoặc là cậu có lẽ chỉ muốn thu thập tin tức mà cậu yêu cầu mà thôi.
Nhưng bất kể là vì cái gì, thì cậu muốn có một câu trả lời, câu trả lời mà phải từ chính miệng đối phương nói ra.
“Ta thừa nhận, sự việc ở công trường thi công ở Đại Lộ số 9 là do ta làm, dù sao khi đó ta vừa bị đào ra, thật sự là quá đói.”
Helios ngữ điệu rất ung dung, cử chỉ thư thái, không vội vàng bận tâm gì của anh như thể với anh c·ái c·hết của những người đó không đáng để anh để tâm.
Dùng đầu ngón tay cầm lên một tấm giấy đóng dấu ở trên bàn, Helios hai mắt cẩn thận quan sát đánh giá sau đó nói.
“Ah đúng rồi, còn có bọn chúng nữa, đám nghiện thuốc, sinh mệnh lực cùng với máu thịt của bọn chúng bởi vì sử dụng dược vật có độc hại, khiến mùi vị trở nên rất dở tệ.”
“Chỉ có nhiêu đó?”
Elixir vẫn duy trì gương mặt cười tươi, cậu đưa mắt nhìn thoáng qua ngồi ở đối diện cậu biểu hiện đã có chút mất kiên nhẫn gia đình Yarhob, Chloe thì lại lần nữa trở nên âm trầm, Clark cùng Wally thì lặng lẽ lui về phía sau, Anis trầm mặt suy tư muốn đoán ra cậu đang muốn làm gì, nhất thời không khí trong đại sảnh dần trở nên khẩn trương hơn.
Nhưng Elixir như thể không hề nhận thấy cái không khí khẩn trương ở đây, cậu lại nói.
“Ta chỉ là muốn xác nhận một việc, Helios tiên sinh ngài đã có chuyển hóa con người nào chưa?”
“Ngươi nói chuyển hóa? muốn làm với vài người, nhưng không được!”
Helios đột nhiên lắc đầu, anh vô thức đưa mắt nhìn sang bên cạnh gia đình Yarhob, anh khi nhìn vào họ, ánh mắt của anh lộ ra bộ dạng phức tạp.
“Được rồi, Elixir tiên sinh.”
Helios đôi tay giao nhau.
“Ta đã từng có cái ý tưởng đem Anis chuyển hóa trở thành [ Phục Cừu Sinh Hồn] nhưng mà nàng ấy đã cự tuyệt, vì Anis muốn hưởng thụ tuổi già. Nếu ngươi là muốn ta tiếp nhận tội lỗi của mình, thì ta nguyện ý gánh vác tội lỗi đó.”
“Nếu vậy theo như những gì ngài nói, thì như vậy nơi này chỉ có duy nhất một [ Phục Cừu Sinh Hồn] đúng không?”
Elixir không vội nói về phần đó, cậu đứng lên đồng thời đem phần giấy tờ còn lại ở trong túi áo của mình đưa đến trước mặt Helios.
“Như vậy thì những sinh mạng này thì sao? cũng đều là do ngài tước lấy?”
“Không, không, không.”
Helios đem những giấy tờ đó đẩy trở về, mãnh liệt mà kiên định mà lắc đầu phủ nhận.
“Ta đã hứa với Anis bọn họ, là dù có c·hết thì sẽ không hại người, cho nên ta tuyệt đối sẽ không làm sự việc này. Mà gia tộc Yarhob chúng ta cũng đầu tư tiền bạc vào các cơ sở y tế, các cửa hàng thầy thuốc, nên hiện tại ta thường xuyên uống máu từ các cơ sở đó mang tới, tuy rằng điều đó chỉ phần nào bớt đi cảm giác đói khát của ta mà thôi, cơn đói vẫn ở đó.”
“Hơn nữa, trên thực tế cũng chính bản thân chúng ta cũng rất khó hiểu, [ Phục Cừu Sinh Hồn] ở đây chỉ có duy nhất một mình ta, vì thế chúng ta thường xuyên sẽ tốn một số lượng tiền tài để che giấu sự thật, làm như vậy là vì muốn không khiến cho có người hoài nghi gia tộc Yarhob, tuy rằng những việc đó không phải do ta làm.”
“Chẳng lẽ bản địa còn có một [ Phục Cừu Sinh Hồn] khác, hoặc có lẽ là một con Hấp Huyết Quỷ sao?”
Khi nói tới Hấp Huyết Quỷ ba chữ này, tất cả mọi người ở đây không có một ai nhận thấy trong ánh mắt của Elixir ngập tràn sự hận thù cùng chán ghét.
Mộng cùng Elixir ở trong phòng khách dạo bước, chậm rãi, tự nhiên mà cùng những người gia đình Yarhob một nhà giữ một khoảng cách an toàn.
“Xin Helios tiên sinh thử suy nghĩ lại xem, ngài thực sự không có chuyển hóa một người nào sao? Các dấu hiệu để lại trên các t·hi t·hể rất khó để có thể làm giả được.”
“Mà ta cũng không cho rằng, nữ Ma Nhân Angelina sẽ còn sẽ chuyển hóa thêm một người khác nữa, dù sao … nàng ta cũng đủ thâm tình.”
Helios nghe vậy trầm tư cúi đầu, anh trong phòng khách đi tới đi lui, gậy chống không ngừng gõ ở trên sàn đá cẩm thạch, Helios trong miệng không ngừng lẩm bẩm.
Nhưng vô luận như thế nào, anh đều có thể khẳng định có khả năng làm được việc này chỉ chính bản thân anh, trên thực tế, Gia tộc Yarhob đã không chỉ một lần thông qua cảnh sát điều tra quá những vụ án đó, nhưng cuối cùng đều không thu hoạch được gì.
Sau đó vì che giấu các dấu vết đầu mối có liên quan tới Gia tộc Yarhob, Helios chỉ có thể thông qua năng lực thôi miên nhân tâm của mình, ngăn cản đám cảnh vệ cùng trị an tiếp tục việc điều tra.
Mà gia tộc Yarhob thì vẫn tiếp tục ở trong bóng tối thông qua các mạng lưới quan hệ của mình để tìm hiểu, tuy nhiên, cho tới bây giờ thì họ vẫn không tìm được thêm một chút manh mối nào khác.
Helios cuối cùng vẫn là dừng bước chân đáp lại câu hỏi Elixir, nhưng khi Anis không ngừng ánh mắt ra hiệu cho anh, Helios nhìn thoáng qua liền sau đó nuốt xuống lời mình muốn nói ra, anh sửa miệng nói.
“Không, ta dám khẳng định, … nhưng mà, chúng ta có thể trợ giúp các ngươi điều tra về chuyện này.”
“Cũng được, rất mong đợi được hợp tác cùng các vị.”
Elixir gật gật đầu, cậu sau đó nhìn Mộng rồi cậu quay người nhìn đám người Anis nói.
“Xin các vị chuẩn bị xong những thứ mà chúng tôi cần, ngày mai chúng tôi sẽ đến đây lấy chúng.”
Bởi vì cậu nhận thấy mặt trời đang lặn xuống, ban đêm đen tối đang tới gần và bất kể là cậu hay Mộng thì cả hai đều vạn lần không muốn nghỉ ngơi ở trong cái căn nhà của một con Dị Thường, có trời mới biết sáng ngày mai hai người có thể mở mắt ra được không nữa.
Đợi sau khi hai người dưới sự hướng dẫn của Wally rời khỏi đại sảnh, Anis liền do hỏi Helios, cô nói.
“Hex, ngươi sẽ không thật sự tin tưởng bọn nhóc đó sao? bọn chúng nói chúng Công Hội gì đó…… ta lo lắng bọn chúng sẽ dẫn thêm nhiều người tới.”
“Đương nhiên là không rồi, Anis yêu quý của ta.”
Helios chớp chớp mắt, mặc dù anh ngay lúc thời kỳ thanh xuân tuổi trẻ liền đã bị nhốt ở trong một cái hầm ngục, thời điểm anh vừa bị đào ra vẫn còn có xót một ít đơn thuần lãng mạn của tuổi trẻ.
Nhưng đã từng là một thiếu tộc trưởng của một đại gia tộc, anh có ăn có học được nuôi dạy như là một người tương lai thống trị gia tộc, thì tất nhiên anh không có khả năng dễ dàng tin tưởng lời đề nghị một đám người xa lạ.
Hơn nữa mặc kệ anh có tình nguyện hay không, thời gian gần đây anh luôn cảm thấy mình không được tỉnh táo lắm, thỉnh thoảng trong đầu luôn nảy ra mấy cái ý suy nghĩ tà độc, đáng kinh tởm làm anh cảm thấy buồn nôn.
Đồng thời Helios cũng cảm nhận được sức mạnh của mình đang dần trở nên mạnh mẽ hơn trước kia, có gì đó nói với anh, anh đã tới mức cực hạn, chỉ cần thêm một thời gian nữa thôi liền sẽ đạt tới một tầng thứ mới.
Lúc đó anh sẽ hoàn toàn thay da đổi thịt, trở nên mạnh mẽ hơn so với bây giờ rất nhiều.
Tuy rằng cơ thể nói với anh đây là chuyện tốt, nhưng lý trí nói với anh, khi đó anh đã không còn là anh nữa rồi, nguồn năng lượng tà ác chiếm cứ ở trong thân thể của anh sẽ và đang không ngừng thúc đẩy tư duy của anh hướng về mặt âm u cùng tà ác, đây nguyên nhân vì sao cái cách nói là “Hắc ma thuật sẽ dẫn tới sa đọa”.
“Hơn nữa, ta hiện tại đang được hưởng thụ vĩnh hằng thanh xuân thứ mà vô số kẻ thèm khát theo đuổi, ta cần gì phải muốn trở lại thành con người cơ chứ? tuy rằng không thể hưởng thụ những món ăn ngon của con người làm ta có chút tiếc nuối.”
“Vậy, một cái khác ác linh thì sao?”
Anis sớm đã quá quen thuộc với cách nói chuyện của Helios, cô không để ý, thứ khiến cho cô phiền lòng lúc này ngoài hai người Elixir cùng Mộng, còn lại chính một tồn tại tà ác ở trong thị trấn, cô nhíu mày nói.
“Việc này này có khả năng sẽ làm gia tộc Yarhob bị bại lộ.”
“Anis, đừng có gấp, ta hiện tại đã có chút manh mối.”
Helios nói
“Còn nhớ rõ Harley không?”
………………………………..
“Lúc đó cái quái gì thế?”
Đợi khi hai người bước chân ra ngoài trang viên, Mộng liền không nhìn được hỏi Elixir.
“Cái gì cơ?”
Mà Elixir thì rất không hiểu cô đang nói cái gì, cậu hỏi lại.
“Xin lỗi là do ta không nói cụ thể, ý ta muốn nói là lúc đó ấy, nếu ta đoán không nhầm, thì cái tên nhà ngươi không nhìn thấy được cái con Dị Thường đó đúng không?”
“…phải.”
Cậu hơi tự hỏi một lúc sau đó thành thật đáp lại.
“Và làm – thế – quái – nào? mà ngươi nghe được tên đó nói vậy? 1 phút trước đó người căn bản không thể nhìn thấy hay là nghe được cái thứ đó nói gì, nhưng rồi một giây sau, bùm một phát, không biết bằng cách nào, ngươi cứ như vậy lưu loát đối thoại với thứ đó.”
Mộng khoa tay múa chân làm mấy động tác vô cùng khoa trương để miêu tả lại cái cảnh biểu hiện vừa rồi của Elixir.
“Hơn nữa, ví cái quái nào mà ngươi lại không nhìn thấy được thứ đó, trong khi tất cả mọi người trong căn phòng đều làm được.”
Nghe vậy cậu không khỏi kỳ quái nhìn Mộng, rõ ràng cái trò này không phải là kỹ thuật chiêu bài của gia đình cô sao?
“Cái ánh mắt đó là sao? cảm giác như người đang nghĩ cái gì đó rất thất lễ.”
Không vui mở to mắt trừng Elixir, Mộng có thể cảm thấy ánh mắt của cậu rất chọc tức người khác.
“Không có gì, chỉ đang suy nghĩ làm sao để giải thích cho cô thôi.”
Nói xong Elixir chợt nhớ tới một việc, cậu từ trong túi áo lấy ra cặp mắt kính của mình rồi đeo nó lên, ngay lập tức Mộng liền cảm thấy trên người Elixir như thể ánh hào quang vạn trượng, thần thánh khí chất khiến người muốn quỳ bái đã biến mất không còn một chút nào, chỉ còn lại hòa nhã thân thiện có chút đẹp trai tiểu thư sinh.
“Thật ra thì, cho tới cái lúc hai chúng ta rời khỏi căn nhà đó, thì ta vẫn không hề nhìn thấy được cái thứ đó.”
“Cái gì!? Ngươi chắc là đang đùa ta rồi, nếu người không thể nhìn thấy, thì làm sao mà đối thoại được với nó.”
Mộng nghe vậy giật mình không tin.
“Là sự thật, ta không hề nhìn thấy được nó, bởi vậy nó rất bất tiện, vì vậy lúc đó ta suy nghĩ biện pháp để ứng phó, và ta cuối cùng nghĩ ra được một cách, may thay, trước khi tới đây thì ta đã từng nhìn thấy một người làm được cái trò này, nên mô phỏng lại thao tác tương tự cũng không quá khó.”
“Ngươi đang nói cái gì vậy? ta nghe mà cũng không hiểu ngươi đang nói cái gì luôn.”
Mộng mờ mịt nhìn Elixir, cô nghe không lọt tại bất cứ một từ nào từ miệng tên này nói ra.
“Ohh xin lỗi, cứ tưởng ngươi nhận ra nó rồi, là đọc tâm trí đó và chiêu này ta đã thấy ở chỗ ‘Phu Nhân’.”
Đọc tâm trí? CMNR!! Làm sao có thể!!?
“Khoan đã! khoan đã! Ngươi làm ta hoang mang quá trời, rốt cuộc ý của ngươi là sao? làm sao mà NGƯƠI! có thể đọc được tâm trí của người khác, ta nhớ ngươi là một Võ Giả mà, có phải Dị Nhân hay Tu Giả gì đâu mà sao ngươi có thể đọc tâm chí người khác được chứ.”
Cô lần này càng thêm bối rối hơn nữa, trong lòng vạn lần rất không hiểu làm sao Elixir có thể đọc được tâm trí người khác, hơn nữa cái đọc tâm trí thì có liên quan gì tới việc nhìn thấy Helios chứ.
“…”
Elixir cũng rất cạn lời Mộng, cô gái này rốt cuộc ngốc tới mức nào vậy trời, cậu rõ ràng đã giải thích kỹ càng như vậy, mà cô gái này vẫn không hiểu, hết cách, cậu đành phải tại chỗ giải thích lại lần nữa cho cô, và lần này vô cùng chi tiết với những từ ngữ rất dễ hiểu.
Thật ra thì cậu không thực sự là đọc được tâm trí người khác, cậu không hề có cái năng lực đó, Elixir nhắc lại cho cô nhớ cái vụ cậu có thể nhìn thấy được sự vật ở cấp độ nguyên tử cùng quang phổ điện tử, đồng thời cậu giải thích là cậu từ tầm nhìn của mình đọc sóng điện não của người khác, thông qua phân tích kết hợp các giao động của sóng não, cũng như biến đổi trên khuôn mặt cùng với nội dung của đối thoại của họ, thì cậu suy luận ra những gì mà Helios đang nói với cậu.
“Tuy rằng tỷ lệ đánh cược vào vận may chiếm 2 – 3 thành ở trong này, nhưng may mắn ta là không có đoán sai và tên đó cũng nhìn ra được điểm này.”
“Cho nên ta mới nói, ta không hề nhìn thấy được Helios, ta chỉ thông qua những người ở đó mà gián tiếp ‘nhìn’ thấy được hắn.”
“Còn về vụ làm sao ta biết cái trò đọc tâm trí, thì trước kia khi ta đi gặp mặt nói chuyện với phu nhân, và ngài ấy đã từng một lần ở trước mặt ta thể hiện cho ta xem cái năng lực đó rồi, cho nên ta mới có thể sao chép được.”
Khi nói tới đây Elixir nhúm vai, thành thật mà nói thì, cậu rất không thích cái vụ đọc suy nghĩ của người khác một chút nào, nhất là khi lại có người sử dụng cái trò đó lên người cậu.
“Haizzz ~ Được rồi, cái đó coi như ta tạm chấp nhận, cái tên quái thai như ngươi vào những lúc như vậy luôn làm được mấy trò phi lý kỳ quái, điểm này thì ta cũng không quá bất ngờ lắm, chỉ là….”
Mộng nghe xong cô mệt mỏi thở dài, có những lúc không hiểu sao đi cùng với tên này so với chiến đấu với Dị Thường còn mệt mỏi hơn nhiều.
“Ta rất muốn biết, tại sao ngươi lại không thể nhìn thấy được tên Dị Thường nhỉ?”
Về điểm này thì Mộng rất kỳ quái, cô rất tò mò Elixir sẽ giải thích như thế nào.
“…”
Lần này thì cậu không biết làm sao để giải thích nữa, cuối cùng cậu trầm mặt không nói một lời nào.
“Chà, ngươi cũng thật sự làm người khác khó hiểu mà, ngươi rõ ràng có con mắt có thể nhìn được thấy được nguyên tử, có thể nói là thấy được vạn vật, vậy mà lại không thể nhìn thấy được một linh hồn.”
Tuy rằng thời gian hai người ở chung với nhau chỉ mới có vài ngày mà thôi, nhưng Mộng không hiểu sao cảm thấy, hai người họ như thể đã quen biết rất lâu rồi, rất quen thuộc tính cách của đối phương, khi cô nhìn thấy Elixir trầm mặc không nói lời nào, cô liền biết tên này đang rất phân vân có nên nói ra hay không.
Hết cách, cô đành phải thúc đẩy một chút cho đối phương.
“Vì nó vốn như là vậy, con người không thể nhìn thấy linh hồn, có thể nhìn thấy được chúng thì điều đó rất là kỳ quái, và càng sẽ không có cái chuyện cùng nó đối thoại.”
Biết rõ không trả lời là không được, Elixir thở dài sau đó cậu đáp.
“Chắc là có lẽ, ngươi không phải là không thấy mà là trong nội tâm của ngươi, ngươi phủ nhận sự tồn tại của linh hồn, không tin chúng là có thật.”
“Ta…Haizz ~ có lẽ là vậy, hẳn là vì ta cho rằng, sự tồn của cái gọi là linh hồn, ác linh rất là phi lý, căn bản không tuân theo định luật bảo toàn năng lượng.”
“Nếu chúng nó giống tương tự như là tang thi có cơ thể thì ta còn tin, vì dù tang thi chỉ là mấy các xác c·hết biết đi, nhưng bọn chúng vẫn tuân thủ những quy tắc năng lượng.”
“Mà với linh hồn hay ác linh, nói chúng nó là hấp thụ sinh mệnh lực để duy trì sự sống thì cũng được thôi, nhưng nơi chúng nó dự trữ nguồn năng lượng đó thì ở đâu? không thể nói là mỗi một cái linh hồn đều có dị không gian bỏ túi đó nha.”
“Một điểm khác nữa, là trong khi chúng nó là thuộc dạng sống tồn tại tâm linh, không có thực thể hay cơ thể để cố định chúng ở thực tại, thì chúng nó làm cách nào mà có thể chạm được vào năng lực của thế giới vật chất?”
”Chúng không có cơ thể, cũng không ngủ, cũng không mệt, đồng thời cũng không sáng tạo, khi c·hết cũng không bảo toàn năng lượng tương tự giống như xác c·hết động vật sẽ trở thành phân bón cho cây cối và các vi sinh vật, mà là hoàn toàn biến mất không để lại cái gì.”
Elixir càng nói càng thêm khó chịu với các dạng sống tồn tại tâm linh như linh hồn, vì chúng nó quá phi lý đối với cậu, cậu buồn phiền tới mức Mộng đi ở bên cạnh cũng cảm nhận được một luồng khí nồng đậm mang tên phiền muộn trên người cậu, điều đó không khỏi khiến cô có hơi chút hối hận vì đã tìm cái đề tài này để nói.
“Hơn nữa, ta vẫn tin rằng, con người thực sự vẫn là không nên nhìn thấy được linh hồn thì hơn.”
Đột nhiên Elixir xoay người trở nên bình tĩnh tới mức lạ thường, làm Mộng có chút không phản ứng kịp, cậu sắc mặt phức tạp nói.
“Tại sao?”
Cô tò mò hỏi.
“Bởi vì như vậy, sẽ làm ý nghĩa của c·ái c·hết của một người, không còn có ý nghĩa.”
“Vậy nên đối với ta, khi một con ngươi đến lúc c·hết, thì họ sẽ c·hết, ta cũng không ngoại lệ.”
“Như vậy ..sao..”
Lặng lẽ nhìn thẳng đôi mắt của Elixir, những lời này của cậu làm Mộng rời vào trầm tư, cô tự hỏi liệu rằng những lời nói của Elixir đã là đúng không, chỉ là, nếu như có một ngày nào đó, có một người thân thiết của cô mất đi, thì cô tình nguyện người đó cũng có thể tương tự được như Helios biến thành linh hồn trở về, như vậy thì, cô cùng với người thân của người đó sẽ không còn phải đau khổ nữa, tất cả mọi người đều được sống hạnh phúc ở bên nhau.
“Nếu vậy thì, nếu cậu có một ngày gặp được một cái bộ xương biết đi thì như thế nào? khi đó đừng ngươi đừng có khó chịu có chạy về kể ta cho ta nghe à nha hahaha.”
Cô vốn định hỏi rằng, nếu như một người thân của Elixir c·hết đi rồi trở thành linh hồn quay lại gặp cậu thì sẽ như thế nào, cậu sẽ nói sao, nhưng khi cô muốn nói ra, thì cuối cùng lại sửa thành một câu cười đùa.
Vì cô biết, Elixir so với cô còn càng hiểu biết rõ ràng cái cảm giác mất đi một người thân cận là như thế nào, cậu so với cô càng có quyền để nói ra cái câu, ý nghĩa của c·ái c·hết, sự quý giá của mạng sống.
“Hừ hừ ~ nếu mà ta có một ngày gặp được một cái bộ xương vừa biết đi vừa biết nói, thì ta có lẽ so với gặp ma càng thêm chấn kinh đi.”
Elixir nghe vậy cậu cười nhẹ đáp lại cô.