Chương 11: Nhan Như Mộng
Tập II/ X: Khu Ma Nhân – Thú Chi Quyển
Chương 11: Nhan Như Mộng
“Nếu Phu Nhân không có chuyện gì, tiểu sinh xin phép cáo lui.”
Đứng trước cửa phòng Elixir không mất lễ nghĩa cúi chào Nhan Lệ Nhã rồi quay người rời, đi để lại thần sắc bình đạm trầm mặc ngồi trên ghế quan sát bóng lưng của cậu.
“Chàng có thể xuất hiện rồi, phu quân.”
Đợi sau khi chắc chắn Elixir hoàn toàn rơi đi, Nhan Lệ Nhã liền đối với không khí nói.
Quả nhiên cô vừa dứt lời, thì bòng người của Hiên Phong chậm rãi từ hư không hiện ra, anh ta với sắc mặt âm trầm nhìn thẳng vào mắt cô với ánh ánh đầy quở trách.
Không cần phải đoán, cô thừa biết người chồng của mình hiện tại đang rất tức giận, nhưng điều đó cũng không thể trách được, vì mười phút trước đó cô đã làm một hành động vô cùng mạo hiểm, có thể dẫn tới một hậu quả vô cùng khủng kh·iếp.
“Nàng có biết vừa rồi nàng đã làm gì không? có biết nó nguy hiểm cỡ nào nếu lỡ như chuyện này lọt được ra bên ngoài!”
Anh vừa nói trên người lập tức tản ra một luồng uy áp khổng lồ, đồ đạc xung quanh dưới sức mạnh đang sợ của Hiên Phong, khiến chúng nó không phải là bị nghiền nát thì cũng bắt đầu dần biến trở thành một mớ đất đá hoặc cát bụi.
“Ta biết mình đang làm cái gì, tự bản thân ta có nắm chắc.”
Nhan Lệ Nhã không chút sợ hãi uy áp của Hiên Phong vì cô biết chồng mình sẽ không ra tay với cô, bằng chứng là cô không hề có cảm thấy một chút áp lực nào trên người.
“Nắm chắc? Cái mà nàng gọi là nắm chắc đó, chính là đem hết toàn bộ sự sống của cả Tây Duyên Hải Thành, thậm chí là cả Tây Ưng Châu này sự tồn vong ra mà để đánh cược sao?”
Hiên Phong không hề nói đùa, Tây Ưng Châu cái tòa Đại Châu Lục này thực sự là có khả năng sẽ bị xóa sổ khỏi bản đồ, nếu như chuyện này lọt ra bên ngoài.
Bởi vì Đại Ngôn Đế Quốc thừa sức hiểu rõ, bản thân một Thế Giới Chí Thượng có thể làm được gì, chắng hạn như là đem cả Đế Quốc ngàn năm của bọn họ hủy diệt? Nguyên nhân họ biết rõ như vậy, là vì chính họ cũng có một Thế Giới Chí Thượng của mình, không ai khác chính là Thủy Sư Nguyên Soái – Trần Ca.
“Tùy ý! Đối với một Thế Giới Chí Thượng! đưa ra lời mời làm thân truyền đệ tử, thì điều đó không khác gì đánh thẳng vào mặt Đại Ngôn, chạm vào điểm 7 tấc của họ cả!!”
Nguyên Soái Trần Ca không những là con người mạnh nhất thế giới và đồng thời cũng là mũi thương sắc bén nhất của Đại Ngôn, cô không những giúp họ trấn áp và đe dọa, thậm chí là tiêu diệt được hết thảy toàn bộ những kẻ Dị Giáo, Dị Thường các Dị Tộc có âm mưu lật đổ bọn họ, mà cô còn
Mà Trần Ca cũng là ngươi duy nhất trên thế giới có thể khởi động được bảo vật thế giới, cũng là chấn quốc chí bảo của Đại Ngôn, v·ũ k·hí diệt thế, Siêu Đại Mẫu Hạm – Thiên Phạt, mang tới cho Đại Ngôn quyền lực thống trị tuyệt đối trên Hỗn Độn Chi Hãi.
Sau khi đã nếm được sự ngon ngọt cùng lợi ích mà một Thế Giới Chí Thượng có thể mang lại, thì đối với một cái đế quốc ngàn năm, tất nhiên làm sao mà có thể thỏa mãn chỉ với một Thế Giới Chí Thượng nắm trong tay chứ.
Bọn họ muốn nhiều hơn nữa, muốn độc chiếm hết tất cả Thế Giới Chí Thượng được sinh ra.
Cho nên sau sự kiện [ Thương Viễn Thành ] xảy, Đại Ngôn ánh mắt tham làm lập tức khóa chặt Elixir, tất cả mọi thứ bao gồm cả việc để Tòa Án Dị Giáo sử dụng bảo vật [ Càn Khôn Ngôn Tị Ấn ] tiến hành can thiệp vào thực tại và xóa đi quá khứ của cậu, cũng là một phần nằm trong kế hoạch của họ.
Vì Đại Ngôn muốn Elixir không còn có bất cứ một kết nối liên kết nào với quá khứ của mình, muốn cậu trở thành một quân cơ chỉ biết ngoan ngoãn theo mệnh lệnh của họ.
Và với việc Nhan Lệ Nhãn muốn để Thế Giới Chí Thượng trở thành thân truyền đệ tử của cô, thì không khác gì là đào vách tường của Đại Ngôn, mà năm xưa họ cũng đã để vụt mất một cái Thế Giới Chí Thượng khác rơi vào tay đám tu giả rồi, nếu mà lần còn tái diễn lần nữa thì điều đó chắc chắn sẽ làm cho Đại Ngôn phát điên.
Trong mắt họ một cái hảo Thế Giới Chí Thượng, chính là cái Thế Giới Chí Thượng thần phục với họ, những cái còn lại chính là bọn phản quốc, đồ dị giáo phải bị xử lý.
Đồng thời, để đảm bảo trong tương lai sẽ không xảy ra cái khả năng Thế Giới Chí Thượng chỉ mũi kiếm vào mình, nếu cần thiết thì Đại Ngôn tất sẽ sử dụng toàn lực ra tay diệt trừ, cho dù có phải là đem nguyên cả một Đại Chân Lục xóa sổ khỏi bản đồ thế giới đi chăng nữa.
“Ta đã nói với chàng rồi, ta có nắm chắc.”
Đúng vậy, sau khi rơi khỏi mặt thất Nhan Lệ Nhã liền đã đối với Elixir đưa ra lời mời mong muốn trở thành sư tôn của cậu, dạy cho cậu hết tất cả những gì cô biết, chỉ là…
“Thật xin lỗi, nhưng thứ cho tiểu sinh từ chối.”
Trực giác để cho Elixir biết, Nhan Lệ Nhã không nói dối, cô tuyệt đối sẽ làm đúng với lời của mình dạy hết cho cậu những gì cô biết, tuy nhiên, nó cũng đồng thời cho cậu biết thêm một điều nữa.
“Có thể cho ta vì sao không?”
Đối với việc Elixir sẽ từ chối, thì cô cũng đã sớm lường trước được khả năng này nên không quá bất ngờ, cô chỉ chậm rãi đưa ra nghi vấn của mình.
“Lý do sao..hừm…nếu nói chính xác, thì cái này hẳn là do bản thân tiểu sinh đi.”
Elixir gãi mặt sau đó cậu suy tư một lúc rồi nói, cậu biết tất cả đều là xuất phát từ trực giác mánh bảo mình mà thôi, nhưng cậu biết nếu không đưa ra một lời phù hợp thì không được, cho nên đánh cực lực lựa chọn ngôn từ sao cho phù hợp để giải thích cho Phu Nhân không quá khó chịu.
Dù sao thì, cậu cũng không thể nói thẳng ra là mình từ chối cô ta là bởi vì nghe theo linh cảm nói với mình được, có đúng không? nói ra kiểu gì cũng sẽ làm mất lòng nhau.
“Do cậu?”
“Phải, thật ra ban đầu khi nghe Phu Nhân ngài nói vậy, tiểu sinh cũng rất muốn đồng ý, chỉ là tiểu sinh cảm thấy lúc này là vẫn chưa tới thời điểm thích hợp, bởi vì tiểu sinh vẫn còn nhiều thứ phải tìm hiểu và học hỏi, nhưng xin Phu Nhân yên tâm, chờ khi thời cơ thành thục thì tiểu sinh nhất định sẽ tới tìm Phu Nhân, cho phu nhân đáp án vừa lòng.”
Vẫn còn chưa tới lúc sao? hm ~
Nhan Lệ Nhã nghe thế lập tức rơi vào trầm tư, cô thật ra thì không chỉ không nghi ngờ mà còn ngược lại rất tin tưởng lời nói của cậu, vì theo cô nhận thức, thì logic cùng đạo lý thông thường không thể áp dụng được với Thế Giới Chí Thượng, vì bản thân họ là những tồn tại vượt trên cả logic, tiếp cận gần như khái niệm của phép màu và kỳ tích.
Một điểm khác nữa là, không có cơ sở gì để khiến Elixir phải nói dối cô cả.
Cộng thêm việc lời nói của cô không hề có sự giả đối, mười thành trong lời mời đó đều là thật lòng.
Nhan Lệ Nhã dù sao thì cũng là kẻ chơi đùa thao túng tâm trí của người khác nhiều năm, cô biết rõ khi đối diện một tồn tại một khi trưởng thành có thể g·iết được mình, thì biện pháp đối phó, không phải là thẳng tay g·iết c·hết ngay từ trong trứng thì cũng chính là thành lập một mối quan hệ có uy tính, biết giữ lời nói của mình, như vậy lợi ích cùng sinh mạng bảo đảm mới có thể đạt tới cao nhất.
“Ta hiểu rồi, xem ra là do ta quá nóng vội.”
“Cảm ơn Phu Nhân thông cảm.”
Elixir nghe vậy mừng rỡ, dù sao thì sống dưới mái hiên của nhà người ta, nếu như mà vô tình chọc tức chủ nhà, dẫn tới sinh ra những rắc rối không cần thiết, thì cũng chỉ dẫn tới thiệt thòi cho cả hai bên thôi.
Phải nhã nhặn và lịch sự, đối xử hoà nhã thân thiện sống với nhau, thỉnh thoảng thì lôi kéo thành lập cùng tạo nên các mối quan hệ, mạng lưới giao lưu quan hệ rộng rãi, thì mới chính là kế sách lâu dài của một người thông minh, muốn sống trong xa nên phải làm.
“Ừm, nếu vậy chuyện ngày hôm nay chúng ta tạm dừng lại tại đây, sau này có chuyện gì ta sẽ cho người liên lạc với cậu.”
Cô gật đầu sau đó ra hiệu cậu có thể rời đi, mà Elixir cũng không muốn ở lại lâu, vì cậu cũng cần có việc muốn cần phải chuẩn bị.
……………………
“Phu quân, chàng cảm thấy thế cục của thế giới bây giờ nó như thế nào?”
Đưa mắt nhìn chồng của mình, Nhan Lệ Nhã chậm rãi hỏi.
“…một vũng bùn nước.”
Hiên Phong lập tức rơi vào trầm tư, anh hiểu câu hỏi của Nhan Lệ Nhã và biết vợ của mình đang muốn nói cái gì, sau đó anh chậm chạp nói ra.
“Phải, là một vũng bùn…không hơn..cũng không kém.”
Thối nát, cũ kĩ, mục rửa và ngừng phát triển đó là những lời đánh giá của những kẻ có tầm mắt cùng đầu óc, đưa ra cho thế giới bây giờ sau 1000 năm ‘yên bình’.
Không chỉ vậy, với sự xuất hiên của một cái Thế Giới Chí Thượng thứ ba, đây là một việc mà cả lịch sử loài người chưa từng xuất hiện, thường thì Thế Giới Chí Thượng cùng một thời đại xuất hiện hai người đã là một việc siêu siêu hiếm có.
Và nó đã trở thành một điềm báo, một giấu hiệu cho các thế lực thậm chí là các sinh vật sự tồn tại phi nhân đáng sợ ẩn giấu trong bóng tối, phải bắt đầu ngo ngoe rục rịch khi nhận thấy được rằng cơn bão táp của thời đại mới đang tới.
Với sự kiện của [Thương Viễn Thành] một tiểu châu cùng với 30 triệu mạng người, trở thành ngòi nổ cùng với thuốc kích nổ nó.
“Chỉ trong một năm qua, tỷ lệ đám Dị Thường hoạt động tăng lên tới 20% và con số này vẫn tiếp tục tăng lên, đồng thời rất nhiều các v·ụ t·rộm c·ướp, g·iết chóc cùng những vụ đấu tranh lớn nhỏ cũng tương tự diễn ra ở khắp nơi.”
Nhan Lệ Nhã đứng dậy, chậm rãi ưu nhã tiến lại gần Hiên Phong, cô hai mắt nhìn thằng vào mắt người chồng mình rồi nói.
“Phu quân, cơn s·óng t·hần của thời đại mới đang tới, nếu chúng ta chỉ ngồi yên mà không làm gì, thì kiểu gì sẽ có một ngày chúng ta cũng sẽ bị s·óng t·hần nghiềng nát và cuốn đi, rồi trở thành trong miếng thế nhân tan dư của thời đại cũ.”
“…Nàng muốn làm gì thì làm, nhưng ta cảnh báo nàng, đừng có liều lĩnh giống như vậy nữa.”
Hiên Phong biết hành động của vợ mình cũng có đạo lý, cuối cùng anh chỉ phải thở dài thỏa hiệp với cô.
Đúng thật, ở cái thời kỳ hỗn loạn của tranh đấu của mới và cũ, thì việc ôm lấy một cái tòa núi lớn mạnh như Thế Giới Chí Thượng là lựa chọn khôn ngoan nhất.
Tuy nhiên, Hiên Phong cũng biết vợ mình vô cùng cấp tiến, hành động cũng rất cực đoan, có thể nhìn ra được điểm này thì chẳng lẽ cô ấy làm sao mà cũng nhận ra, những nhân vật trung tâm, tâm điểm của thời đại mới và cũ, nó vẫn luôn và sẽ luôn mãi là sự tranh đấu của các Thế Giới Chí Thượng sao?
Việc có dính dáng thân mật với những ngươi này, thì không khác gì là đưa bản thân xuất hiện ở trước tầm mắt của những kẻ khác cả, lợi ích lớn thì cũng đi kèm với bội số nguy hiểm cao, tỷ lệ gặp chuyện không may là vô cùng lớn, nếu không cẩn thận sẽ vạn kiếp bất phục, thập tử vô sinh.
Chỉ là cái tính cách hành sử cực đoan và sự kiêu ngạo của Nhan Lệ Nhã làm cô ấy không để ý tới khả năng này, hoặc phải nói là, cô thừa biết rõ nhưng không thèm để ý mà thôi.
Cuối cùng Hiên Phong cũng chỉ đành nhắc nhở Nhan Lệ Nhã vài lời hi vọng cô không nên quá mức làm liều, dẫn tới khả năng tất cả mọi người gặp nguy hiểm, sau đó anh xoay người rời đi nhưng cái cách anh xuất hiện hóa thành hư vô biết mất không để lại giấu tích.
“Về điểm đó, thì chàng cứ yên tâm…”
Hiếm khi xuất hiện nụ cười ở trên khuôn mặt tuyệt mỹ, Nhan Lệ Nhã điềm đạm nhẹ nhàng cười nói.
…………………………………………………..
“Mộng tiểu thư, lâu rồi không gặp, hẳn cũng đã một năm rồi đi.”
Đang đi trên hành lang tới căn phòng mà Công Hội chuẩn bị cho tôi, thì bất chợt ở giữa đường tôi đụng mặt phải một người quen, một thiếu nữ xinh đẹp có dáng người nhỏ xinh.
Thiếu nữ tuổi tác vừa đúng mười sáu mười bảy tuổi, cũng được coi là ở tuổi dậy thì, vóc dáng không cao chỉ chừng 160 - 165 xăng ti mét, làn da trắng như tuyết, bàn tay mềm mại, được một thân bó sát người chiến phục tác chiến áo giáp nhẹ thêm một bước thể hiện ra dáng người phát dục rất tốt của cô, cũng coi như là một tiểu mỹ nhân.
Một thân đầu tóc dài được trói buộc lại thành một búi tóc gọn gàng để chúng sẽ không làm cản trở nàng tầm mắt của mình khi di chuyển tốc độ cao, 3000 sợi tóc mượt mà đen tuyền như bầu trời đêm, mà riêng phần ngọn tóc cùng đuôi tóc của mái tóc của cô thì có một chút sẫm màu xanh lam, theo Elixir cái nhìn thì có vẻ như ngoại hình của cô giống như là di truyền từ bà ngoại của mình Nhan Lệ Nhã.
Con mắt to tròn lung linh với hai màu xanh tím cùng với đường kẻ mắt có nhàn nhạt màu hoa đào, làm nàng nguyên nhân từ ngoại hình mà có phần khả ái đáng yêu lại có thêm một chút gì đó huyền bí yêu mị, làm người không khỏi sinh ra tò mò khát vọng tìm hiểu nàng.
“Hừ!”
Nhận ra người ở phía trước là người nào, Nhan Như Mộng bực bội hử một tiếng.
Mà tôi thì lại nghe được trong cái tiếng hừ đó của cô gái này ẩn chứa nồng đậm sự khó chịu cùng bất mãn, liền biết rõ cô gái này vẫn còn nhớ thù sự kiện một năm trước, điều làm tôi không khỏi có hơi ngượng ngùng cười.
“Ngươi biết không…ta đã rất hận ngươi, thậm chí là căm thù ngươi, vì ngươi đã tổn thương người nhà của ta, gia đình của ta.”
“Xin lỗi…”
Khi nói Nhan Như Mộng nhìn tôi với vẻ mặt đầy căm thù, giống như thể muốn nhào lên quyết sống c·hết với tôi bất cứ lúc nào, điều đó tôi cũng không biết nói thế nào ngoài một câu xin lỗi.
Chỉ là rất nhanh sau đó, ánh mắt của cô ấy bỗng nhiên thay đổi, chúng chuyển từ thù hận sang sự thương tiếc và đồng cảm.
“Nhưng giờ, khi ta suy nghĩ kỹ lại thì ta không có thực sự sự hận thù với ngươi, hay là cảm thấy ngươi có gì quá đáng giận cả, vì ngươi ..lúc đó cũng chỉ là một người tốt bụng đáng thương, khi đó bị bọn Dị Giáo lợi dụng như một quân cơ mà thôi.”
Đồng thời trải qua một năm trời bị bà ngoại của mình cấm túc, cô đã dành một thời gian dài để suy nghĩ, cô đưa tay đặt lên tim mình rồi tự hỏi với bản thân rằng, mình thực sự hận cậu ta sao?
Đáp án đó là..không, cô không hề hận cậu ta và sự thù hận của cô cũng dần hóa theo thời gian hóa thành sự thương sót cùng đồng tình đối với cậu, vì so với cô thì quả thật là tuy người nhà của cô, đã bị cậu ra tay đánh tới mức tâm lý sinh ra ám ảnh, nhưng ít nhất thì họ vẫn còn sống khỏe mạnh.
Mà cậu thì sao? cậu mất quê nhà, mất cả gia tộc người thân anh chị em kết nghĩa, mất cả cha lẫn mẹ, mất cả bằng hữu, mà thanh mai trúc mã của mình thì m·ất t·ích, những thứ cậu đã trải qua, mỗi một cái nào cũng đủ khiến cho một người mạnh mẽ cũng phải suy sụp.
Nếu so với cậu, thì cô còn sống khỏe chán.
Hơn nữa…
Nhan Như Mộng trong đầu chậm rãi vẫn nhớ rõ cảnh tượng của ngày hôm đó, khi mà người con trai này đã không muốn sống nữa cùng với một tên tu giả rất mạnh liều mạng.
Cái sức mạnh, cái ý chí, sự bất khuất không s·ợ c·hết cùng với sự nhân từ mà cậu thể hiện ra, mỗi một thứ đều không phải là thứ có thể dễ mà tìm thấy được ở trên người bất cứ một người nào.
Ngắm nhìn bóng lưng của ngươi con trai kia, trong tay còn đang cầm thấy thanh đại kiếm, thứ đang phát ra từng tia ánh sàng hoàng kim rực rỡ như thể ánh bình minh an tỏa ánh sáng chiếu rọi thế gian, mang tới cho thế giới sự ấm áp chưa từng có.
Và điều đó cũng làm cho cô có sinh ra một ảo giác, rằng cậu vốn không phải là một con người, mà là một thiên thần.
“E hèm … không biết Mộng tiểu thư tìm tại hạ là có chuyện gì không? nếu không có thì tại hạ hiện tại có việc cần phải đi gấp.”
Nhận thấy xung quanh không khí dần trở nên có chút nặng nề, đồng thời cũng nhận thấy cái ánh mắt của Nhan Như Mộng nhìn cậu càng lúc càng kỳ quái, Elixir lập tức mạnh mẽ thay đổi chủ đề, một phần là vì cậu cũng không muốn tiếp tục đề tài này nữa.
“Gọi ta là Mộng là được, cái thì thật ra thì có, bà ngoại của ta, tức là ‘Phu Nhân’ đã để ta từ bắt đầu từ hôm nay sẽ là trợ lý của ngươi, đồng thời cũng sẽ là đồng đội của ngươi sau này.”
Tây Duyên Hải Thành là một thành thương nghiệp số 1 và to lớn nhất ở Tây Ưng Chân, văn hóa của nó rất cởi mở cũng như là vô cùng đa dạng phong phú, nên người dân sinh sống ở nơi này thường thì không quá để ý đến vấn đề phong tục truyền thống cho lắm.
Mà từ nhỏ sinh ra lớn lên ở Tây Duyên Hải Thành, Nhan Như Mộng cũng chịu ảnh hưởng không nhỏ nên cô cũng không quá thoải mái khi bị Elixir xưng hô khách khí với cô như vậy, một phần khác là bắt nguồn từ cái cách nói chuyện của Elixir, làm cô không khỏi nhớ tới cái người giáo sư dạy lễ nghi quý tộc của mình, hai người không khác gì nhau, trên người đầy một mùi thư sinh quý tộc, điều đó làm cô khá là khó chịu.
Trợ lý? đồng đội?
Elixir rất nhanh sau đó nhớ tới mình từ hôm nay sẽ là cố vấn công nghệ kỹ thuật cùng v·ũ k·hí cho Công Hội, nên việc có một trợ lý là điều dễ hiểu, chỉ là cậu không ngờ được, người sẽ làm trợ lý của mình sẽ là Nhan Như Mộng.
Và càng bất ngờ hơn là cô ấy cũng sẽ là đồng đội của mình.
“À đúng rồi, Bà..’Phu Nhân’ có dặn ta nói với cậu, là ta từ hôm nay sẽ đồng hành cũng với cậu xuyên những thời gian còn lại.”
Nhan Như Mộng một bên nói một bên hướng Elixir vươn tay.
“Vậy thì, lại lần nữa tự giới thiệu, ta là Nhan Như Mộng, sau này đại khái đến khi cậu c·hết, ta vẫn sẽ luôn ở bên cạnh chiếu cố cậu, cũng như quan sát.”
“Xin chỉ giáo nhiều hơn.”
Ồhh ~ Nói cách khác đó là giám thị.
“Elixir, nhưng cô nương có thể gọi ta là El là được.”
Cầm Nhan Như Mộng tay, đồng thời Elixir nhúng vai, dù sao thì với cậu dù có giám thị hay không thì cũng chẳng sao cả, vì cậu cũng không phải chưa từng lén lén giấu người tai mắt là việc thần thần bí bí, Elixir rất có tự tin, bản thân có thể ngay trước mũi người khác làm mấy việc bí mật.
“Mộng, có hứng thú đi với văn phòng của ta không? ta có vài thứ muốn chế tạo cho Công Hội.”
Elixir vẫn chưa quên cái danh phận cố vấn của v·ũ k·hí của mình, đằng nào mình ăn bám của người ta đã lâu như vậy rồi, thì cũng nên tới lúc làm việc đàng hoàng tử tế để đền đáp lại chứ.
“Được.”
Mộng tuy rằng không có hứng thú với công nghệ kỹ thuật và cũng không có cái ý tưởng học tập nó, nhưng riêng việc ngắm nhìn người khác chế tạo ra một thứ gì đó hay ho, thì cô có hứng thú rất lớn, nhất là khi nó sắp được hoàn thành, mỗi lần luôn làm cô cảm thấy có gì rất kích thích hồi hợp.