Chương 10: Nhan Lệ Nhã
Tập II/ X : Khu Ma Nhân – Thú Chi Quyển
Chương 10: Nhan Lệ Nhã
Sau cùng, dù có thích hay không thì Ja'kal vẫn phải nhận mệnh cùng với Elixir tạo thành một tổ hai người, sau khi rơi khỏi văn phòng của Hiên Phong, Ja'kal vẻ mặt chán chường đi trên một hành lang dài, mà Elixir đi theo đằng sau anh.
“Ja'kal tiên sinh, thứ cho tiểu sinh hỏi, tên của nhóm của chúng ta là gì không?”
Ở chỗ này cũng được vài ngày nên ít nhiều cũng biết vài thông tin của Công Hội, bao gồm cả hệ thống tổ đội cho nên tôi rất tò mò tên nhóm của mình là gì.
“Ja'kal là được.”
Không mấy gì thích với cái cách Elixir khách khí gọi mình, anh nhắc nhở cậu ta thay đổi cách gọi.
“Chậc, Sếp cũng thật là, ông ta để ngươi vào nhóm của ta vậy mà lại không nói tên của nhóm ta cho ngươi biết.”
Ja'kal nghe thế gãi đầu, tuy rằng trong lòng anh rất khó chịu nhưng sự việc đã thành ra như vậy rồi cũng không thể sử được nửa, anh liền miễn cưỡng chấp nhận cái tên quái thai này vào nhóm.
“Tên nhóm của chúng là Beta – 2 [Chó Săn] nhớ cho rõ đó cố vấn đại nhân.”
Hơn nữa tên này thực lực cũng rất mạnh, sẽ rất hữu dụng nếu sau này gặp phải các tình huống cần sử dụng b·ạo l·ực.
“Giờ ta đi trước đây, khi nào có nhiệm vụ ta sẽ liên lạc.”
Nói xong anh ta quay người rời đi, thật ra tôi còn có rất nhiều thứ muốn hỏi anh ta, nhưng khi thấy cái bộ dạng không tình nguyện muốn rời khỏi của Ja'kal, tôi ngậm miệng không hỏi.
“Đúng rồi, mình còn phải tìm Komori tiên sinh nữa.”
Chợt nhớ tới ngày hôm qua Komori có hẹ gặp mặt tôi, vì một lúc nữa thôi anh ta muốn đưa tôi tới gặp mặt một người, còn người đó là ai thì anh ta không nói.
Thế là tôi thật nhanh chạy tới điểm hẹn, rất nhanh sau đó tôi liền nhìn thấy Komori đang đứng ở hành lang chờ đợi tôi tới.
“Tới đúng lúc lắm.”
Thấy người cuối cùng cũng tới, Komori nhìn vào đồng hồ anh lập tức vừa lòng gật, tới không quá sớm nhưng cũng không đến trễ, đến đúng thời điểm, không chỉ sức mạnh mà ý thức tác phong cũng rất tốt, thật đúng là càng làm người càng thêm yêu thích đứa trẻ này.
“Komori tiên sinh, bây giờ chúng ta muốn đi đâu?”
“Không cần khách khí như vậy, cứ gọi ta là Komori là được.”
Komori nhẹ nhàng đáp lại, sau đó anh ta dẫn Elixir đi tới một căn phòng mà chóng quá trình đó, chúng tôi đi ngang quá rất nhiều khu vực kỳ quái, từ phòng nghiên cứu nơi đám người mặc áo trắng đang tụ tập nghiên cứu cái gì đó, nào là căn phòng chứa đầy các nhân viên viên chức cắm đầu vào một núi giấy tờ.
Điều đó khiến tôi rơi vào tự hỏi, không biết so với phương thức vận hành của các gia tộc, thì cái loại hình giống như lính đánh thuê của Công Hội này có gì khác biệt.
“Tò mò sao?”
Giống như nhận ra ánh mắt tò mò đánh giá khắp nơi của Elixir, Komori xoay đầu nhìn cậu hỏi.
“Ừm.”
Nghe vậy tôi gật đầu đáp, mà Komori nghe vậy cũng chậm rãi giải đáp cho tôi.
“Hiện nay, Công Hội có tổng cộng ba viện, chia làm Sự Vụ Viện, Nghiên Cứu Viện, Nhiệm Vụ Viện.”
Trong đó Sự Vụ Viện, do Hiên Phong chính là Viện Chủ, viện này có trách nhiệm quản lý lớn nhỏ sự vụ, các công việc giấy tờ và bảo đảm Công Hội hằng ngày luôn vận chuyển ổn định.
Tiếp đến là Nghiên Cứu Viện, từ Lilith làm viện chủ sẽ phụ trách giá·m s·át và đồng thời nghiên cứu các Dị Thường, tiến hành tìm hiểu khai phá các tế bào, máu, xương thịt mà các Dị Nhân bắt hoặc g·iết c·hết mang về.
Mà khi nghe tới đây tuy Elixir hơi bất ngờ nhưng không ngạc nhiên về việc Lilith có học thức cao trong lĩnh vực sinh học tế bào, dù sao thì kẻ mạnh không nhất thiết phải là một trí giả, như người có thể trở thành một kẻ mạnh thì tuyệt đối không phải là một kẻ ngu ngốc vô học, trong đầu tuyệt đối có chứa đựng không ít những tri thức thâm cao vô giá không thể đo đếm được.
Có lẽ…
Trong nhất thời, trong đầu Elixir nghĩ tới một thứ mà sau này nhất định rất có lợi cho mình.
Cuối cùng là Nhiệm Vụ Viện, từ Nhan Lệ Nhã làm chủ vị trí này, Viện này chủ yếu quản lý và tiếp nhận các ủy thác cùng nhiệm vụ của các thế lực hoặc lớn nhỏ cá nhân tổ chức khắp Tây Ưng Châu, từ đó phân chia cấp độ khó dễ treo lên trên bảng nhiệm vụ, để cho các Dị Nhân tùy ý lựa chọn thực hiện hoặc là chỉ định một tổ đội hay một Dị Nhân nào đó thực hiện nhiệm vụ ủy thác này.
‘Hmm ~ cả 3 thành viên của Omega – 3 đều là Viện Chủ của ba viện à.’
“À đúng rồi, ta cũng nhắc luôn, là giữa Ủy Thác với Nhiệm Vụ thì hai cái này có sự khác nhau đấy.”
“Khác nhau? Komori, nó khác như thế nào?”
Komori chợt nhớ lới một chuyện anh nhắc nhở để tránh Elixir sau này nhầm lẫn, mà cậu nghe thế hứng thú hỏi.
“Ủy Thác, cái này là xuất phát chủ yếu là từ các thế lực phi chính phủ, từ lớn thì là các tổ chức tư nhân, các gia tộc hoặc tổ chức nhân gian, đến nhỏ thì thậm chí là xuất phát từ một cá nhân nào đó tiến hành ủy thác với Công Hội nhờ Dị Nhân ra tay giải quyết.”
“Còn về Nhiệm Vụ, có mức độ ưu tiên cao nhất, do Chính Phủ hay nói đúng hơn là xuất phát từ Đế Chế Đại Ngôn giao xuống để cho Công Hội giải quyết, nếu nói Ủy Thác là cái lúc nào có Dị Nhân nào nhận để giải quyết cũng được, vậy thì Nhiệm Vụ là tuyệt đối phải thực hiện ngay lập tức và phạm vi của nó không giới hạn riêng ở Tây Ưng Châu, mà là bao quát cả toàn bộ thế giới.”
“Năm xưa nhóm của ta đã từng nhận một Nhiệm Vụ phải chạy tới Đông Vũ Châu để giải quyết một bầy Dị Thường, nó kéo dài tới gần một năm trời mới làm xong cái nhiệm vụ đó.”
Komori khi nói tới đây sắc mặt liền có hơi xanh mét, bộ dạng của anh giống như là nhớ lại một hồi ức gì đó không mấy tốt đẹp.
‘Nói vậy thì, bộ máy bên trong Công Hội cũng không khác gì mấy so với gia tộc, chỉ là khác ở một điểm là cái thì mở rộng đối với bên ngoài, còn một cái thì khép kín phục vụ tư nhân mà thôi.’
Tuy gia tộc của mình đã không còn, nhưng tôi vẫn còn nhớ rất rõ cái nơi mình mà đã sống nhiều năm trời nó như thế nào.
“Tới nơi rồi.”
Đang lúc tôi đang suy nghĩ tới nhà của mình, bất chợt âm thanh của Komori vang lên làm tôi lấy lại tinh thần, khi ngẩn đầu lên thì tiến vào mắt tôi là một cái cánh cửa không giống với bất cứ một cái cửa nào ở trong Công Hội này, nó thay vì là phong cách công nghệ tiên phong sắt thép lạnh lẽo cảm giác, thì cánh cửa này một cánh cửa gỗ đỏ quý giá, phong cách mang thiên hướng gần với văn hóa cổ điển cùng truyền thống của Trung Ương Châu với Đông Vũ Châu.
Cơ mà phong cách này ngược lại khá phù hợp mắt của tôi, vì nơi mà tôi lớn lên cũng có cùng một phong cách truyền thống này.
“Ta chỉ có thể đưa cậu được tới đây, còn lại thì phải xem cậu rồi.”
Khi tới được nơi cần tới, Komori xoay người nhìn Elixir rồi nói.”
“Huynh không vào cùng tiểu sinh sao?”
“Không, ta có việc quan trọng khác phải giải quyết, gặp lại sau.”
Komori sau đó nói lời tạm biệt với Elixir, sau đó anh rời đi.
“Thượng lộ bình an.”
Đợi khi bóng người Komori hoàn toàn rời khỏi tầm mắt, Elixir quyết định gõ cửa bước vào.
“Vào đi.”
Nhưng tay tôi còn chưa gõ cửa thì người bên trong đã phát hiện bên ngoài có người, để tôi trực tiếp tiến vào phòng, tôi cũng không khách sáo làm theo lời đẩy cửa tiến vào trong phòng.
Ngay lập tức tôi liền nhìn thấy một căn phòng rất nặng cảm giác ‘Cổ xưa’ từ nội thất trang trí bàn ghế, cho đến những bức tranh thủy mặc, đèn, Lư Hương Đồng tản ra mùi thơm, ấm trà ly trà vân vân.
“Cậu đã tới rồi, cậu El.”
Khi tiến lại gần, Elixir không thể không thừa nhận, người đẹp thì mặc cái gì cũng đẹp, Nhãn Lệ Nhã chỉ đổi một bộ quần mới, liền lập tức khiến người cảm thấy như thay đổi thành một người khác vậy, trở thành một mỹ phụ đoan trang xinh đẹp và cao quý.
Với dung mạo kiều mị diễm lệ của mình, thân mặc một bộ hai màu tím xanh cổ phục đầy trang nhã và cao quý.
Tròn trịa cực lớn tâm hồn tới mức giống như sắp sửa làm cho trước ngực vạt áo phải tan vỡ, đầy đặn căn tròn mông vền, phía trên là một tinh tế vòng eo không hề có một chút thịt thừa, về phía sau đầu tóc quấn lên mang theo một chiếc trâm phượng hoa lệ.
Khi quan sát kỹ lưỡng người phụ nữ này thì bây giờ cậu mới chú ý tới một điểm, đó là đôi mắt của người phụ nữ này không hề có đồng tử, nhất là khi nhìn thẳng vào mắt của cô ta, không khỏi sinh ra một cảm giác rợn người khiến người ta phải lạnh gáy phát run.
Cùng với một cái thần thái điềm tĩnh và từ tốn của của mình, không để lộ ra bất kỳ sơ hở cảm xúc nào để người có thể nắm bắt được tâm lý của mình, Exlixer đánh giá sẽ là một điều vô cùng đáng sợ nếu như người phụ nữ này trở thành kẻ thù của mình.
“El?”
Exlixer tỏ vẻ kỳ quái khi cậu nghe mỹ phụ này gọi mình như vậy.
“Ừm, là biệt danh ta đặt cho cậu, thích nó không?”
Nhan Lệ Nhã tất nhiên cũng nhận ra ánh mắt quan sát của Elixir, nhưng cô không để ý, chậm rãi nói, mà từng lời nói từng cử chỉ của cô rất từ tốn và chậm rãi, làm người cảm thấy ngôn từ của cô ẩn chứa ma lực, khiến cho người đối thoại với cô trong vô thức thả lỏng cảnh giác.
“Khó nói, không thích nhưng cũng không ghét.”
Cái tên thật của mình đã không còn, giống như cái tên giả Elixir dùng để thay thế này, có thêm những cái tên gọi khác thì cũng không gì nhau, nên bây giờ người ta có gọi tôi là như thế nào thì tôi cũng không thực sự quan tâm lắm, tôi thành thật trả lời câu hỏi của cô ta.
“Cậu vừa rồi chắc hẳn cũng tò mò, ta làm sao phát hiện cậu ở trước cửa đúng không?”
Điểm đó thì đúng, tôi đúng là rất tò mò, đừng nhìn cái cách ăn mặc của tôi vô cùng bắt mắt, nhưng thực tế trên người tôi có một loại giống như một tấm khiên trường lực vô hình, có thể khiến cho cảm giác tồn tại của tôi trên nên vô cùng mơ hồ giống như một cái cây.
Trừ khi tôi chủ động mở miệng hoặc tới gần, không thì rất khó mà phát hiện ra được sự tồn tại của tôi, mà tôi có được cái đặc điểm này tất cả là nhờ có quyển công pháp ngoại tu Võ Đạo có tên là [ Trường Sinh Quyết ] của tôi.
“Có tò mò nhưng cũng không hẳn là vậy, vì cường giả có ngũ cảm và giác quan rất mạnh, tiêu biểu như là ngài hội trưởng, ngài ấy có thể quan sát hết tất cả mọi thứ tới từng chi tiết nhỏ nhất trong vòng bán kính 10 dặm, hoặc thậm chí bản thân tiểu sinh cũng có thể thấy và nghe được tiếng đập cánh của con ruồi cách xa vài trăm mét.”
“Hừm~ vậy sao…”
Nhan Lệ Nhã sắc mặt vẫn như cũ bình đạm, cô không nhanh không chậm đáp lại, việc này làm cho tôi có hơi khó phán đoán được trong đầu người phụ nữ này đang suy nghĩ cái gì và có ý định gì, chỉ là trực giác nói cho tôi biết, cô ta muốn cái gì đó từ tôi.
“Không biết Phu Nhân gọi tiểu sinh tới đây là có chuyện gì sao?”
“Không có gì lớn, chỉ là ta có một chút tò mò về cậu… và đồng thời có một thứ muốn để cho cậu xem mà thôi.”
Nói xong, cô giống như cảm thấy có chút khô họng, chậm rãi pha một tách trà để thưởng thức, Elixir có thể ngửi được một mùi hương rất thơm từ trong ly trà, chỉ cần ngửi thấy cái mùi thôi cũng đã làm cho người cảm thấy mát ruột.
“Và đó là?”
“Biểu hiện của cậu, ta khá tò mò về nó, từ trên mặt hồ sơ cho biết thì cậu năm nay chỉ mới là một đứa trẻ 11 tuổi, nhưng bất kể là thần thái, cách nói chuyện, thậm chí là cử chỉ cùng tác phong của cậu, ta không thấy bất cứ một điểm gì giống với một đứa trẻ.”
Ngược lại giống với một người trưởng thành hơn.
“…Có vài thứ đã xảy ra… trong một năm đó.”
Nghe vậy Elixir im lặng, nhưng sau một hồi cân nhắc kỹ cậu trả lời.
“Bởi vậy mà cậu thay đổi như thế này? trở nên không còn là chính mình?”
Một người người cái gì đều không thể vứt bỏ, thì cũng thể thay đổi được cái gì cả. Tham lam chấp nhất ý đồ nắm giữ lấy tất cả, khả năng hậu quả chính là tất cả đều rời tay rời đi, không thể vãn hồi!
“Bản thân tiểu sinh vẫn chính là tiểu sinh, dù là hiện tại hay là quá khứ, thậm chí là tương lai sau này sẽ vẫn luôn là một người, chỉ là… tiểu sinh đã suy nghĩ, là nếu như chính bản thân mình không thay đổi, thì làm sao có thể thay đổi được những thứ khác.”
Tại sao!? tại sao ngươi vẫn còn tiếp tục chống cự!? sau tất cả những gì bọn chúng gây ra cho ngươi, những thống khổ mà ngươi đã chịu đựng!?
Đó chính là sự khác biệt giữa ta và các ngươi đó, Quỷ Dữ!!
Những ký ức của một năm đó chậm rãi thoáng hiện trong đầu, tới bây giờ nó vẫn còn một chút lắng đọng lại tại đâu đó trong đầu cậu và thỉnh thoảng, nó sẽ lặng lẽ thoáng qua gợi nhớ cho cậu những ký ức mấy tốt đẹp đó.
“Nhân loại là ngu ngốc, năng lực cũng có giới hạn thậm chí là vô lực, cho nên họ sẽ lựa chọn lãng quên đi những thứ trong quá khứ, để có thể tiến bước tiếp tục sống sót.”
Bất chợt âm thanh của Nhan Lệ Nhã vang lên đánh gãy suy nghĩ của Elixir, điều đó lập tức khiến cậu nhíu mày chậm rãi đáp lại.
“Phu Nhân, xin ngài lần sau đừng tùy tiện đọc suy nghĩ trong đầu của tiểu sinh nhưng vậy, nếu không thì, tiểu sinh rất sẽ giận đấy.”
Tuy rằng thần thái sắc mặt, cùng với khẩu khí không hề có chút thay đổi gì vẫn như cũ ôn hòa cùng dễ gần như trước, tuy nhiên, Nhan Lệ Nhã có thể cảm nhận được một luồng uy h·iếp chí mạng phát ra từ trên người đứa trẻ này.
Giống như thể, nếu cô thực sự một lần nữa đọc suy nghĩ của cậu lần nữa, cậu ta tuyệt đối sẽ ra tay với cô.
“Quả thật như Phu Nhân đã nói, so với những tồn tại Dị Thường bên ngoài kia, thì con người chúng ta là vô cùng nhỏ yếu, tình nguyện lựa chọn quên đi mới có thể yên tâm tiếp tục sống tiếp là một cách để sống sót... nhưng mà…”
Bỏ tiểu nhạc đệm qua một bên, đối mặt với câu nói vừa rồi của Nhan Lệ Nhã, Elixir cũng có một chút đồng ý với quan điểm đó.
“Vẫn còn có những thứ mà chúng ta tuyệt đối không được phép quên.. tuyệt đối… bởi nếu không làm như vậy, thì thế nhân tất sẽ trở thành kẻ khờ, cho rằng bọn họ đang sống ở nhân gian, quên đi mất nó cái thế giới này vốn chính là Địa Ngục, quên đi nó đã và đang mang tới cho bọn họ những thống khổ như thế nào.”
Thế giới này vốn chính là Địa Ngục, nhưng thế nhân là ngu giả, luôn cho rằng bọn họ đang sống ở nhân gian.
“Vậy sao…nếu vậy thì cậu El, đi theo ta nào.”
Nói cách khác, theo cái nhìn của đứa trẻ này, là phải ngoái đầu nhìn lại quá khứ, thì mới có thể tiến bước tới tương lai.
Nghe được những lời của cậu vừa nói, Nhan Lệ Nhã trong lòng có phần vừa lòng với đứa trẻ này, sau đó cô lại nhìn cậu rồi nói, mà kệ sách bên cạnh cũng lập tức tách ra, hé lộ ra phía sau một lối vào bí mật, cô ra hiệu cho Elixir đi theo mình.
Khi hai người tiền vào trong, liền lặng lẽ bước đi trên một cái hành lang dài u tối, ở hai bên con đường trải dài các ánh đèn sáng mờ ảo tạo nên một cổ không khí âm trầm, nhưng lại có một chút gì đó cảm giác linh thiêng, lại đi thêm được một đoạn thì Elixir sau đó lập tức nhìn thấy được vô số các bức tượng điêu khắc hình người trải dài dọc theo hành lang.
Các bức tượng này mỗi cái đều có ngoại hình khác nhau, có nam, có nữ, có già, có trẻ, nhưng Elixir nhận ra các bức tượng này đều có một điểm tương đồng, đó là chính biểu tượng giống như mặt trời cùng ngọn lửa ở trên người bọn họ.
“Đây là…”
Thấy được biểu tượng này, Elixir nội tâm hơi giật mình cậu lập tức quay đầu nhìn Nhan Lệ Nhã, vì cậu nhận ra biểu tượng này, nó rất giống với biểu tượng của gia tộc của cậu, chỉ là nó có một vài điểm khác biệt một chút.
“Nếu theo một góc độ nào đó, thì những người này chính là tổ tiên của cậu đó, cậu El.”
“Tổ tiên… là Triêu Dương thế gia sao…”
Elixir dừng bước chậm rãi ngắm nhìn các bức tượng này, như thể muốn đem dung mạo của bọn họ khắc khi trong đầu của mình, mà khi Nhan Lệ Nhã nghe được cái tên cậu nói nhỏ trong miệng cô lập tức có chút hiếu kỳ.
“Phải, bọn họ chính là người của gia tộc Triêu Dương, nói đúng hơn là những người hùng có công lớn với Triêu Dương và cũng như khi còn sống, đã tạo nên những sự nghiệp vĩ đại cho thế giới và thế là để ghi nhớ những công tích của họ, cũng như để các thế hệ sau không lãng quên, thế nhân tạo ra những bức tượng đá như thế này để tả thực dung mạo của họ.”
“Nhưng ta có có chút tò mò, làm sao cậu biết được về cái tên Triêu Dương này?”
“Có một kẻ…à không…phải là đã có một thứ đã nói cho tiểu sinh biết về sự tồn tại của họ, sự tích vĩ đại của họ ở 700 năm trước trận chiến [ Đại Thanh Trừng ] thậm chí cả cái tên gọi như [ Huyết Thợ Săn ] Thánh Viêm Người Sử Dụng, Dị Nhân Đời Đầu kiêm những người sáng tạo.”
“Cái thứ mà trong miệng cậu nói, hẳn chính là cái tên Dị vật Hấp Huyết Quỷ, một trong kẻ chủ mưu phía sau sự kiện [Thương Viễn Thanh] đi?”
Nhan Lệ Nhã đây là lần đầu nghe được tin tức này, cô không hề nghe nói tới bất kỳ báo cáo liên quan tới chuyện này, vậy là có nghĩa cô là ngươi duy nhất biết rõ chuyện này, mà Elixir gật đầu đáp lại.
“Vậy là nó hẳn cũng đã kể cho cậu đã biết được, nguyên nhân mà Triêu Dương bị diệt môn đi?”
“Hừm, nghe nói là đã xảy ra một cuộc đảo chính, Triêu Dương gia muốn ra tay đảo chính với đối với Đại Ngôn Đế Quốc.”
Mắt thấy những gì cậu kể ra còn chỗ thiếu sót, Nhan Lệ Nhan tiếp nối lời vừa rồi của cậu, cũng bật mí một chút nhỏ cho cậu về những gì đã xảy ra ở 600 - 700 năm trước.
“Và dư âm của trận đảo chính đó, nó đã không dừng lại chỉ với việc Triêu Dương gia bị diệt trừ, cả hai gia tộc khác cùng với các gia tộc phụ thuộc khác cũng bị liên lụy theo.”
“Nhất Mộng Chi Diệp - Nhan gia thì bị trục xuất ở Tây Ưng Châu, còn Thái Dương Ân Quang - Thiên Dực gia tộc, vì để giữ mạng sống, không thể không cùng thế lực họ sáng lập ra là Quang Minh Thánh Đình hướng Đại Ngôn đưa ra lời tuyên thệ, tuyệt đối sẽ không nhúng tay vào chính trị hay nhân gian, chỉ làm một thế lực tôn giáo.”
Nhan gia? Nói cách khác, Phu Nhân cùng với cô gái tên Nhan Như Mộng kia hẳn là truyền nhân, tộc nhân của Nhan gia đi.
Tiếp sau đó Nhan Lệ Nhã dẫn cậu tiến tới gần một bức tượng, chỉ là bức tượng này vô cùng vỡ nát cùng với nứt vỡ.
“Đây là?”
Điểm này lập tức khiến cho Elixir để ý, nếu so với các bức tượng khác vô cùng sạch sẽ và nguyên vẹn, thì bức tượng này giống như bị người ghét bỏ, cố tình vứt bỏ nó vậy, không muốn chăm sóc lau chùi cho nó, bên trên có vô số cây rêu cùng bụi đất mạng nhện bám ở trên đó.
Tuy rằng trên bức tượng có không ít hư hại làm diện mạo đã không thể nhận thấy rõ ràng, nhưng từ cấu trúc của bức tượng, Elixir vẫn có thể nhìn ra ngoại hình là của một người phụ nữ, mặt mũi thì không rõ và trên hai tay cô ấy, một tay thì cầm trường kiếm một tay thì cầm trường mâu.
Chỉ là… cái ngoại hình này quen thuộc quá, giống như mình đã từng thấy ở đâu đó rồi.
“Ngươi phụ nữ này có tên là Mequilla, cô là gia chủ cuối cùng của Triêu Dương gia, đồng thời cũng là Thánh Nữ của Quang Minh Thánh Đình, và đồng thời là một trong các Tu giả Địa Tử Phủ cảnh giới, một Giới Chủ cường giả của Đại Ngôn và cũng là Dị Nhân mạnh nhất ở thời kỳ đó.”
Khi giới thiệu về cái người tên Mequilla này, Elixir mơ hồ nhận thấy trên người Phu Nhân có gì đó khác thường, sắc mặt bình đảm của cô hơi thay đổi, chỉ là cô ta khống chế quá tốt, cậu còn chưa kịp nhận ra cảm giác đó là gì thì cô ta liền đã thu liễm nó lại.
Điều đó khiến trong lòng Elixir thầm thấy hơi đáng tiếc, cậu nhận thấy sau này sợ là rất khó có thể một lần nữa nhìn thấy được dao động cảm xúc từ trên người người phụ nữ này, đồng thời cũng khiến cậu âm thầm sinh ra suy đoán hẳn là bên trong này có ẩn dấu một bí mật gì đó rất lớn, mới có thể khiến người phụ nữ này sinh ra thất thố.