Edit + beta: Khuynh
―――――
Văn Tuệ cứng đơ ngồi trên ghế, thẳng đến khoảnh khắc cuối cùng, hai tay cô vẫn đang gắt gao cào cấu trên cổ.
Đối diện với gường đồng ám vàng, ảnh ngược của cô chỉ hiện ra nửa khuôn mặt được trang điểm, mà nửa mặt còn lại thì đỏ ửng, giờ phút này lại nhuốm đầy hơi thở tử vong.
Nhóm người trong hậu trường nghe được tin Văn Tuệ xảy ra chuyện liền lập tức rối loạn, người nhát gan sợ tới mức kêu to chạy đi, người lớn gan thì giúp đỡ chỉnh lý xung quanh thi thể Văn Tuệ.
Kỷ Hành Phong che chở Tống Viêm đứng bên cạnh thi thể, bọn họ cố gắng tìm manh mối trong cảnh hỗn loạn trước mắt.
"Bầu, bầu gánh, ngài xem chuyện này phải làm sao đây, vở kịch tiếp theo có diễn hay không?" Lúc này, một nhạc sư chừng năm sáu mươi tuổi chạy tới trước mặt Phan Trung Hách, sốt ruột hỏi.
Tống Viêm nghe tiếng nhìn qua, hóa ra Phan Trung Hách đóng vai Mã bầu gánh của đoàn Quế Phương này.
"Tất cả yên tĩnh cho ta!" Vẫn như cảm giác trước đó của Tống Viêm, Phan Trung Hách này khi nói chuyện thường mang theo một cổ lệ khí, hắn vừa rống như vậy, người trong hậu trường quả nhiên liền im thin thít.
"Nên làm gì thì làm đi! Chuyện hôm nay, một chữ cũng không được lọt ra bên ngoài." Phan Trung Hách vừa nói, vừa quét mắt nhìn mọi người, sau đó tùy tay chỉ vào Vân Sanh cách hắn gần nhất: "Ngươi, lên diễn vở tiếp theo cho ta."
Vân Sanh bị cái chết của Văn Tuệ dọa không nhẹ, kinh hồn bạt vía còn chưa ổn định, đương nhiên là không muốn đi, giọng nói run rẩy năn nỉ hắn: "Bầu, bầu gánh, ta không muốn đi..."
"Mau cút lên cho ta!" Nếu là Mã bầu gánh thật sự, nói không chừng giờ phút này sẽ có vài phần thương tiếc với Vân Sanh, đáng tiếc Mã bầu gánh hiện tại là Phan Trung Hách, hắn không có chút kiên nhẫn nào với nam xướng như Vân Sanh, trực tiếp mắng mỏ.
Không biết Vân Sanh bị dọa tới mức nào mà ngây ngốc trừng cặp mắt hạnh với Phan Trung Hách hồi lâu mới khóc sướt mướt đi thay diễn phục.
Đám Kỷ Hành Phong nhân lúc này bắt tay xem xét thi thể của Văn Tuệ, nhưng nhiều nhất cũng chỉ có thể xác định rằng cô ta giống như bị ngộp thở mà chết.
"Người vẫn ổn, đồ đạc cũng bình thường mà ta. Chuyện này thật sự quá phức tạp." Tống Viêm lắc đầu, cũng không đoán ra được đầu mối nào về kẻ hiến tế hay phần thưởng từ tình huống trước mắt.
Mà lúc ấy, người chơi ở đây ước chừng chỉ có 5 người, càng không thể làm phép loại trừ gì.
Cuối cùng, bọn họ đành để người trong gánh hát đem thi thể của Văn Tuệ đến phòng cô ở hậu viện, chỉ đành tạm thời sắp xếp như vậy.
Sắp tới giữa trưa, vở kịch rốt cuộc cũng kết thúc, mắt thấy sắp tới giờ cơm trưa, nhưng vì chuyện xảy ra hồi sáng, mọi người trông có vẻ cũng không muốn ăn uống gì.
Lúc này, Vương Cửu đi tới chỗ Tống Viêm, xin chỉ thị nói: "Triệu gia, Nguyệt lão bản, trưa hôm nay các ngài ở trong viện ăn hay là ra ngoài ăn ạ?"
Tống Viêm cũng không rõ nếp ăn uống của hí viên này, phải hỏi thử mới biết được.
Người hầu trong Quế Phương thường ăn trong sân hậu viện, cả nhà bầu gánh và mấy con hát có danh tiếng kia thì ăn ở tiểu sảnh hậu viện. Nhưng nhân vật giống như Triệu gia đây, nếu ở lại dùng cơm, vậy chắc chắn sẽ không ăn chung với bọn họ. Hơn phân nửa sẽ tới phòng Nguyệt Hành ăn, hoặc dứt khoát mang Nguyệt Hành ra ngoài ăn.
"Về phòng ăn đi." Kỷ Hành Phong nghe xong, chọn mang Tống Viêm về phòng dùng bữa, mà Trần Kỳ Phi thì đành không tình nguyện đến tiểu sảnh ăn.
Trong phòng Nguyệt Hành ở hậu viện, sau khi Vương Cửu xếp đầy một bàn đồ ăn thì nhanh nhảu lui ra ngoài cửa như lần trước.
"Không ngờ kẻ hiến tế lần này lại gấp gáp như vậy." Tống Viêm cân nhắc so sánh với phó bản lần trước, vốn dĩ người tham gia vòng chơi lần này tương đối ít, kẻ hiến tế lại ra tay vào ngay buổi sáng ngày đầu tiên, rõ là một tên nóng tính.
"Người làm như vậy không giống một tay già đời đầy tự tin," Kỷ Hành Phong múc một chén cháo nhỏ, đặt xuống trước mặt Tống Viêm: "Hoặc là, một người mới với tính tình khá xúc động, hoặc là vận khí quá tốt, lúc ấy thật sự bắt được thời cơ thích hợp."
Tống Viêm hồi tưởng đến những người khác ở hậu trường ban sáng, nếu nói là người mới, vậy thì Phan Trung Hách rõ ràng là không phải, Cao Kỳ thì không thể xác định, Trần Kỳ Phi... miễn cưỡng tính là vậy.
Bất quá, tuy lúc ấy Đường Vân Phương không có mặt, nhưng cũng không thể loại bỏ hiềm nghi.
"Manh mối hiện tại vẫn quá ít, đành chờ tiếp vậy."
Hai người ở trong trò chơi ăn một bữa cơm an ổn hiếm có, nhưng mặt khác, tuy tách biệt ăn cơm trong phòng sẽ an toàn hơn một chút, nhưng đồng thời cũng đánh mất một cơ hội để tìm hiểu tin tức.
Vậy nên, sau khi Tống Viêm và Kỷ Hành Phong ăn cơm xong, hai người quyết định đến nơi đông người đi dạo.
"Không cần vào trong, cứ ở đây là được rồi." Chỉ chốc lát, hai người dọc theo hành lang ngoài phòng, đi tới tiểu sảnh nơi cả nhà Mã bầu gánh ăn cơm.
Bởi vì mùa hè oi bức cần phải thông gió nên cửa tiểu sảnh cũng không đóng. Tống Viêm và Kỷ Hành Phong chỉ cần đứng ở vị trí gần vách tường ngoài cửa là có thể nghe được người bên trong đang nói gì.
"Sao lại xảy ra chuyện như vậy chứ, nếu chuyện này bị truyền đi thì phải làm sao đây." Người nói là Mã phu nhân, bà ta rõ ràng là đang rầu rì vì chuyện Văn Tuệ chết, dù sao thì có người chết trong rạp hát cũng không phải chuyện tốt đẹp gì.
"Mẫu thân yên tâm, con đã kêu người thổi gió rồi, nói cô ta bị lão gia ở nơi khác mua đi, chúng ta nhất quyết không thừa nhận cô ta đã chết là được."
Tống Viêm và Kỷ Hành Phong liếc nhau, có thể gọi Mã phu nhân là mẹ, mà không phải là con trai trưởng do Trần Kỳ Phi đóng vai, thì chỉ có thể là đứa con trai thứ của Mã bầu gánh, Mã Hữu An.
Quả nhiên, bọn họ lại nghe thấy Mã phu nhân nói: "Vẫn là An Nhi biết làm việc, đúng là trưởng thành hơn đại ca vô tri của con nhiều rồi."
Nghe thấy Mã phu nhân nói như vậy, Tống Viêm không khỏi nhớ lại phó bản lâu đài cổ lúc trước, vị phu nhân bên trong cũng thiên vị một đứa, coi thường một đứa khác không phải là con ruột của mình. Vậy tình tiết cốt truyện của lần này cũng sẽ có chỗ tương tự sao?
"Đức Nhi à, con cũng giúp mẫu thân làm chút chuyện đi chứ," trong tiểu sảnh, Mã phu nhân thở dài: "Trong gánh hát xảy ra chuyện, phải xua xúi khí... Ta đã nhờ người đi cầu chút hương phù hộ thân rồi, buổi chiều đạo sĩ sẽ đưa tới, con nhớ chia đều cho các nơi nhé."
Trần Kỳ Phi đương nhiên vâng dạ đồng ý, nhưng việc này còn chưa xong, Mã phu nhân lại như không yên tâm nổi, tiếp tục căn dặn: "Không riêng gì người khác, cả con cũng vậy, nhất định phải đeo lên cho tốt."
Vậy xem ra... Tống Viêm suy tư, tuy nhân vật đại thiếu gia của Trần Kỳ Phi là một tên vô dụng, nhưng Mã phu nhân vẫn rất quan tâm đến đứa con trai này.
Bữa cơm trưa trong tiểu sảnh chuẩn bị kết thúc, người chơi Phan Trung Hách và Trần Kỳ Phi đều biết giữ mồm giữ miệng, moi tin đúng lúc. Còn Đường Vân Phương vào vai người hầu thiếp thân của Mã phu nhân dù có cố gắng nói mấy câu, nhưng cũng không thu được tin tức mấu chốt gì, chỉ có thể từ trong cuộc đối thoại của Mã phu nhân và nhị thiếu gia Mã Hữu An nghe ra chút manh mối quan hệ cá nhân vụn vặt.
Trong đó, làm Tống Viêm để ý nhất chính là chuyện về hai đứa con trai này của Mã bầu gánh, tuy Mã phu nhân đều rất quan tâm đến cả hai, nhưng hành vi của bọn hắn vẫn có sự chênh lệch rất lớn.
Đại thiếu gia do Trần Kỳ Phi đóng vai thì không cần nhiều lời, một tên sâu gạo gần như sẽ không đụng tay vào việc gì.
Mà nhị thiếu gia Mã Hữu An lại không giống vậy, hắn có bản lĩnh hơn đại ca của mình nhiều, quyền định đoạt rất nhiều chuyện trong đoàn hiện giờ đều được chuyển đến tay hắn.
Mặt trời chính ngọ càng ngày càng độc, Tống Viêm cũng dần không kiên trì nổi nữa, trước khi đám người bên trong hoàn toàn cơm nước xong xuôi, hai người đành trở về phòng của Nguyệt Hành, dự định chờ đầu mối mới xuất hiện.
Nhưng cố tình là, sau khi kẻ hiến tế nôn nóng giết Văn Tuệ vào lúc sáng thì không tiếp tục động thủ nữa.
Cả buổi chiều, hí viên cực kỳ yên tĩnh, Tống Viêm và Kỷ Hành Phong nghỉ trưa xong lại nhịn không được mà loay hoay mấy lần, vẫn không phát hiện thêm manh mối hữu dụng nào. Mà Trần Kỳ Phi làm một "đại thiếu gia", bị Mã phu nhân kéo đi bày cho chút việc, nên cũng không có nhiều thời gian nhàn rỗi đi theo đám Tống Viêm.
Trong phòng, đồng hồ Tây Dương kêu vang bảy lần, dù ngày mùa hè thường kéo dài, nhưng đến lúc này, sắc trời cũng dần dần tối đen, buổi sáng đầu tiên ở hí viên cứ như vậy mà trôi qua.
Tống Viêm không dám thả lỏng, bởi vì cậu hiểu rõ, ban đêm mới là giai đoạn cao điểm mà kẻ hiến tế động thủ.
Nhưng mà... khiến Tống Viêm và Kỷ Hành Phong không ngờ chính là, buổi tối đầu tiên, thứ bọn họ đợi được không phải là tin ai xảy ra chuyện, mà là một bộ quần áo...
"Đây là Mã phu nhân kêu tôi đưa tới." Cơm chiều qua không lâu, Đường Vân Phương đem một chiếc hộp gỗ tinh mỹ tới, sau khi hai người mở ra, bên trong là một bộ diễn phục.
"Mã phu nhân nói, bộ diễn phục này được chỉnh sửa theo kích cỡ thân hình của Nguyệt Hành lão bản, Triệu gia xem nhất định sẽ rất thích..." Đường Vân Phương tận chức tận trách mà sắm vai nhân vật của mình, chỉ là trên khuôn mặt trời sinh mang đến cảm giác dễ gần lại khó nén mà lộ ra một tia biệt nữu. Sau khi bà đánh giá Tống Viêm từ trên xuống dưới, tuy có hơi khó mở lời, nhưng vẫn tận tình khuyên bảo mà nói với Kỷ Hành Phong: "Cậu ấy... nếu cậu ấy thật sự có thai, mà cũng đã lớn tháng vậy rồi thì cậu nên chú ý nhiều một chút, mang thai là chuyện lớn."
"Khụ khụ khụ..." Tống Viêm bị ngụm trà vừa nuốt xuống làm cho sặc, thần sắc Kỷ Hành Phong vẫn như thường, một mặt nhận lấy hộp gỗ kia, một mặt vỗ lưng giúp Tống Viêm, còn không quên cảm tạ Đường Vân Phương: "Cảm ơn."
Đường Vân Phương phức tạp nhìn cái tay đang vòng sau lưng Tống Viêm của Kỷ Hành Phong, hình như bà nhớ đến gì đó, thần sắc ảm đạm đi, rồi đột nhiên rơi vào trầm tư, cuối cùng thì nhẹ nhàng thở dài.
"Đồ đã đưa rồi, tôi cũng về đây."
"Cô đi thong thả... trên đường nhớ cẩn thận." Tống Viêm nhận ra cảm xúc của Đường Vân Phương, nhưng cậu cũng không biết cụ thể là vì khoảnh khắc nào.
"Được rồi, hai người cũng nhớ cẩn thận." Đường Vân Phương đứng dậy, hướng ra ngoài cửa.
Thật ra bà cũng không phải đang rối rắm chuyện một người đàn ông như Tống Viêm tại sao lại mang thai, dù gì thì trong trò chơi kỳ quái này, ai có thể đảm bảo mấy chuyện như vậy sẽ không thể xảy ra chứ.
Hoang đường và thất thường mới là cốt lõi của trò chơi này, mà sự tin tưởng và tình cảm trong mớ hỗn loạn này lại có vẻ hết sức yếu ớt.
Bà chỉ muốn nhìn thử xem, hai người này, mối quan hệ này, đến tột cùng là có thể gắn bó kéo dài được bao lâu trong trò chơi sinh tử vô thường này?
Tống Viêm nhìn theo bóng dáng rời đi của Đường Vân Phương, vừa định nói gì đó với Kỷ Hành Phong, nhưng nháy mắt xoay người lại không khỏi ngây ngẩn.
Cậu thấy Kỷ Hành Phong lấy ra một bộ diễn phục thêu hoa văn kim điệp xuyên hoa màu đỏ thẫm, lất phất rũ từ bàn nhỏ xuống mặt đất.
Đôi tay mang theo vết sẹo nhẹ nhàng lướt qua chất liệu mềm mại, Kỷ Hành Phong cầm bộ diễn phục kia, chậm rãi đi đến chỗ Tống Viêm, ôm lấy eo cậu từ phía sau, vây cậu giữa cơ thể của mình và lớp tơ lụa đỏ thẫm, cúi người trầm khàn hỏi:
"Nguyệt lão bản, mặc vào thử xem sao?"