Edit + beta: Khuynh
―――――
Sau khi Vương Cửu đi ra ngoài, Tống Viêm cũng thả lỏng đôi chút, thoải mái dựa vào tháp gỗ gụ, cau mày nói về vòng chơi lần này: "Em thấy chỗ này làm gì giống gánh hát, càng giống như một ổ dẫn mối* hơn."
*Ý ẻm làm giống ổ mại dâm á (¬‿¬)
"Nơi có thể trở thành hung trạch sao có thể là gánh hát bình thường được," Kỷ Hành Phong cũng ngồi xuống bên cạnh cậu, ngắn gọn thuật lại tình hình ở tiền viện với cậu: "Ngoại trừ hí đài nằm ở hướng đông, ba hướng khác đều là tiểu lâu hai tầng, hẳn là phòng xem hí."
"Người chơi của vòng này cũng không nhiều, hậu viện có vài người, còn lại chắc là đều ở tiền viện," Tống Viêm ngẫm nghĩ, luôn cảm thấy cốt truyện của vòng này rất rõ ràng, tám phần là do quan hệ hỗn loạn trong hí viên gây ra, nhưng cụ thể thế nào thì vẫn phải tìm thêm vài manh mối nữa: "Chúng ta ra đằng trước xem thử đi."
Kỷ Hành Phong vốn định sắp xếp hành động như những lần trước, để Tống Viêm nhân lúc mọi việc vẫn chưa phát sinh mà nghỉ ngơi nhiều hơn một chút. Nhưng sau khi trải qua vài lần chơi, Tống Viêm đã có thể thích ứng với tiến trình trong trò chơi, kiên trì yêu cầu ra ngoài đi dạo, Kỷ Hành Phong cũng chỉ đành đồng ý.
Vở kịch ở tiền viện còn chưa kết thúc, khung cảnh vẫn vô cùng náo nhiệt, không hề nhìn ra được dáng vẻ hoang tàn trước đó.
Trên hí đài, nữ đán phấn y châu quan đang i i ya ya mà xướng khúc, phút chốc thì nghiêng người xoay nhẹ, vạt áo nhẹ nhàng bay lên, dù có là người ngoài ngành cũng cảm thấy cực kỳ đẹp mắt.
Tới lúc này, Tống Viêm mới thật sự tin gánh hát này quả đúng là có vài phần bản lĩnh, không phải chỉ toàn mưu sinh bằng cách kéo mối.
Bất quá Tống Viêm tới tiền viện cũng không phải là để xem kịch, ánh mắt cậu nhanh chóng đảo qua đám người, muốn tìm những người chơi khác.
"Ở đó." Kỷ Hành Phong vỗ vỗ tay cậu, chỉ cậu nhìn về hướng gần hậu đài, đó là nơi nhóm nhạc sư ngồi, mà người đàn ông trung niên tên Cao Kỳ giờ phút này đang ôm đàn nhị hồ, vẻ mặt khó xử mà xen lẫn trong đó.
"Nhìn trên tiểu lâu đó kìa." Sau khi Tống Viêm xác nhận thân phận của Cao Kỳ xong thì tiếp tục cùng Kỷ Hành Phong tiến lên phía trước. Nếu nói thì cách bố trí của tiền viện ở hí viên này quả thật đã tốn không ít tâm tư.
Gần hí đài là một cái hồ vuông, trên hồ xây vài cây cầu nhỏ, vừa không làm khuất tầm mắt lại có vẻ tinh xảo phong nhã. Bước qua cầu nhỏ là nơi nghỉ chân xem kịch của các tán khách*, giữa bàn ghế còn xen lẫn mấy lùm hoa cỏ vui tươi. Lại đi về phía trước là tiểu lâu bao sương của những vị khách quý.
*Tán khách: là những vị khách thường.
Tống Viêm và Kỷ Hành Phong băng xuyên qua khu tán khách vẫn không nhìn thấy người chơi khác, thẳng đến khi cả hai đến dưới lầu bao sương thì mới nhìn thấy Trần Kỳ Phi đang ngồi trên lầu.
Nhớ đến chuyện trước đó, Tống Viêm cảm thấy vẫn là nên giữ chút khoảng cách với vị học đệ này, vì thế cậu kéo kéo tay áo Kỷ Hành Phong, ý bảo anh nên đổi hướng khác đi. Nhưng không ngờ, Trần Kỳ Phi cũng đã phát hiện ra bọn họ, vội vã rời khỏi bao sương, chạy tới chỗ bọn họ.
"Học trưởng, học trưởng!" Vì tiền viện hiện giờ vẫn đang chìm trong khung cảnh ồn ào, Trần Kỳ Phi cũng không che giấu giọng mình, kêu thẳng một đường tới chỗ Tống Viêm.
Kỷ Hành Phong ôm Tống Viêm xoay người lại, ánh mắt cho dù có cách một tầng kính đen cũng vẫn làm Trần Kỳ Phi không dám nhìn thẳng.
"Học trưởng... vòng này, chúng ta vẫn nên kết thành nhóm đi." Trần Kỳ Phi thở phì phò, khẩn cầu nhìn Tống Viêm.
Ý định của Tống Viêm vốn không phải như vậy, nhưng dù sao Trần Kỳ Phi cũng là người cậu quen biết ở thế giới thật, nên cậu cũng không muốn thấy hắn gặp chuyện trong trò chơi.
Trong lúc Tống Viêm còn đang do dự, Trần Kỳ Phi lại mở miệng: "Học trưởng, anh đừng nghĩ nhiều mà... Lúc trước là do em không đúng, em không nên dây dưa với anh."
"Nhưng bây giờ khác rồi, em thật sự không có tâm tư gì khác, chỉ muốn sống sót trong trò chơi thôi!"
"Học trưởng... em xin anh đó."
Tống Viêm nghe xong quả là rất không đành lòng, nhưng phản ứng đầu tiên của cậu vẫn là từ chối. Dù sao thì... cậu vô cùng rõ ràng, với tình hình hiện tại của cậu, tự bảo vệ bản thân cũng đã là một vấn đề, nhiều thêm một người tương đương với tăng thêm một phần gánh nặng cho Kỷ Hành Phong. Nói Trần Kỳ Phi cầu xin cậu, chi bằng nói, hắn đang thông qua cậu cầu xin Kỷ Hành Phong.
"Muốn theo thì theo đi." Lúc này, Kỷ Hành Phong lại mở miệng trước Tống Viêm, ngữ khí nhàn nhạt nói.
Tống Viêm kinh ngạc ngẩng đầu, cậu không rõ, sao Kỷ Hành Phong lại đột nhiên đổi tính vậy.
Kỷ Hành Phong nhận thấy ánh mặt nghi hoặc của Tống Viêm, anh nhẹ nhàng nhéo nhéo tay cậu: "Không sao đâu, giao cho anh là được."
Trần Kỳ Phi nghe Kỷ Hành Phong đồng ý liền lập tức vực dậy tinh thần, bảo đảm nói: "Em nhất định, nhất định sẽ không đem thêm phiền phức cho mọi người!"
Chuyện này tạm thời được quyết định như vậy, thông qua những gì Trần Kỳ Phi trần thuật, Tống Viêm biết được, lần này Trần Kỳ Phi đóng vai con trai trưởng của Mã bầu gánh, Mã Hữu Đức. Dựa theo thiết lập của trò chơi, Mã Hữu Đức này là một tên công tử thích chơi bời lêu lổng, hoàn toàn không quan tâm đến chính sự, thích trà trộn chạy theo đám con hát trong hí viên nhà mình.
"Trước đó cậu có thấy người chơi nào khác ở tiền viện không?" Tống Viêm nhẩm lại nhân số, đến bây giờ, chỉ còn lại người đàn ông có vết bớt xanh trên mặt Phan Trung Hách là chưa hề gặp qua, vì thế cậu hỏi Trần Kỳ Phi: "Đặc biệt là Phan Trung Hách, cậu có thấy hắn chưa?"
Tống Viêm cũng không hy vọng lắm, nhưng không ngờ vừa hỏi như vậy, Trần Kỳ Phi liền gật đầu: "Thấy rồi, chỉ là... em cũng không biết hắn đóng vai gì."
"Cậu thấy hắn ở đâu?" Tống Viêm vừa nghe có hy vọng, lập tức truy vấn.
"Mới nãy, em vừa đảo mắt thì thấy hắn đang đi về phía hậu trường, lúc đó có nhiều người lắm, nếu không phải trên mặt hắn có cái bớt xanh quá rõ ràng, chắc em cũng nhìn không ra nổi đâu." Trần Kỳ Phi kể lại rõ ràng sự việc, Tống Viêm và Kỷ Hành Phong liếc nhau, quyết định đến hậu trường nhìn xem.
Ba người nhanh chóng tới cửa nhỏ ở sườn đông hí đài, xuyên qua tấm mành có chút bạc màu, nhìn mọi người đang bận rộn trong hậu trường.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Ngài Ảnh Đế Đang Hot Và Cậu Nghệ Sĩ Hết Thời
2. Kẹo Sữa Bò
3. Đối Tượng Kết Hôn Của Tôi Lắm Mưu Nhiều Kế
4. Xuyên Thành Bạn Đời Của Nhân Vật Phản Diện Tàn Tật Độc Ác
=====================================
Vừa vặn, vở kịch trên đài cũng kết thúc, ước chừng phải nghỉ ngơi mấy khắc*, vì thế tiểu đán và nhóm nhạc sư đều ùn ùn lui về hậu trường. Đám Tống Viêm thấy thế cũng nối gót theo vào.
*1 khắc = 15 phút
Vừa tiến vào hậu trường, Tống Viêm lập tức minh bạch lời của Trần Kỳ Phi, dù cho giờ phút này người trong hậu trường vừa nhiều vừa loạn, nhưng Phan Trung Hách với vết bớt xanh vẫn dễ dàng bị nhận ra.
Nhưng lúc trước ở Tượng đài Khai Sáng, Tống Viêm nhìn tướng mạo của Phan Trung Hách liền biết hắn cũng không phải là một người dễ đối phó, vậy nên cậu cũng không vội vã qua đi chào hỏi, ngược lại là đi cùng Kỷ Hành Phong, thăm dò hậu trường trước.
"Ta, ta thật sự không được, hôm nay ta thật sự không xướng được." Bọn họ đi chưa bao lâu thì nghe được tiếng của người chơi Văn Tuệ.
Tống Viêm nhìn theo hướng phát ra âm thanh, chỉ thấy Văn Tuệ đã thay một thân diễn phục đỏ rực, đang ngồi trước bàn trang điểm, đối mặt với gương đồng, trên mặt là một lớp phấn trắng bệch, nhưng vẫn chưa thoa son.
"Ai ôi, Hương lão bản của ta ơi, hôm nay bên ngoài có người chỉ định ngài lên diễn đấy, sao có thể nói không lên liền không lên được." Sư phụ trang điểm không hiểu tại sao Văn Tuệ không muốn lên đài, chỉ biết dốc lòng khuyên nhủ.
"Nhưng, nhưng ta..." Trên trán Văn Tuệ bắt đầu đổ mồ hôi, cô làm gì biết xướng hí! Mắt thấy sắp phải bị đẩy lên đài, cô cau mày, càng không biết nên làm sao, khuôn mặt trắng nhách có hơi vặn vẹo.
Mà người đàn ông có vết bớt xanh Phan Trung Hách chỉ khoanh tay đứng ở vách tường cách cô không xa, không hề có ý muốn tiến lên giúp đỡ.
"Nếu cổ không lên đài xướng hí thì sẽ xảy ra chuyện sao?" Tống Viêm nhìn dáng vẻ sốt ruột của Văn Tuệ, rồi quay sang hỏi Kỷ Hành Phong.
"Chỉ cần không dính líu tới phần thường thì sẽ không xảy ra chuyện gì lớn." Tuy trò chơi yêu cầu người chơi phải nhập vai nhân vật trong đó, nhưng loại kỹ năng khó nhằn như xướng hí này, quả thật không phải ai cũng biết. Cho nên, theo quan điểm của Kỷ Hành Phong, dù Văn Tuệ có thật sự lên đài diễn, chỉ cần không dính líu đến phần thưởng cũng sẽ không xảy ra chuyện... Trừ phi vận khí của cô thật sự rất tệ, phần thưởng thật sự có liên quan đến xướng hí.
Chỉ tiếc, mặc dù Kỷ Hành Phong cho rằng sẽ không xảy ra chuyện, nhưng tâm thái của Văn Tuệ lại không được ổn định như vậy.
Cô bị ấn trên ghế, nhìn khuôn mặt được trang điểm xong xuôi của bản thân trong gương, trong lòng càng thêm nóng nảy.
Đây là lần thứ hai cô vào phó bản, đối với quy tắc trò chơi, cô chỉ cái biết cái không. Sắp phải bị đẩy lên đài làm một việc cô hoàn toàn không biết, Văn Tuệ vô cùng hoảng loạn, trong đầu tràn ngập ý nghĩ có phải nếu mình không thể xướng hí thì liền phải bỏ mạng hay không.
Cô càng nghĩ như vậy thì càng khẩn trương, trái tim nhảy nhót bùm bụp, đến hô hấp cũng cảm thấy có chút không thông.
Ban đầu cô còn cho rằng do diễn phục quá ngộp, dùng tay quạt quạt tạo gió. Nhưng làm vậy lại chẳng có chút hiệu quả nào, ngược lại còn khiến cô cảm thấy hô hấp càng ngày càng khó khăn, cảm giác bị đè nén càng ngày càng nghiêm trọng.
"Hô hô ––" Văn Tuệ bắt đầu há miệng thở phì phò, nhưng mặc cho có hít lấy hít để như thế nào, không khí cứ như hoàn toàn không tiến vào phổi, trên cổ tựa như bị thứ gì đó quấn lấy, gắt gao siết chặt, cảm giác hít thở trong tuyệt vọng dần dần bủa vây lấy cô...
Cách đó không xa, Tống Viêm phát giác Văn Tuệ có vẻ không ổn, cậu chỉ cho là cô quá mức khẩn trương, vì thế cậu thương lượng với Trần Kỳ Phi: "Cậu là đại thiếu gia của đoàn Quế Phương này, phỏng chừng những người đó cũng sẽ nghe theo sắp xếp của cậu, tùy tiện chọn một con hát khác thay cho Văn Tuệ đi."
Tuy Trần Kỳ Phi từng theo đuổi Tống Viêm, nhưng cũng là một người biết thương hoa tiếc ngọc, vì vậy hắn nhanh chóng gật đầu rồi chạy sang hướng bên kia.
Nhưng hắn còn chưa kịp đi đến trước mặt Văn Tuệ đã nghe sư phụ hoá trang hô to: "Hương lão bản, Hương lão bản ngài làm sao vậy!"
Tống Viêm và Kỷ Hành Phong đứng bên ngoài cũng nghe thấy động tĩnh, lập tức ý thức được sự tình không đúng, bước nhanh đến chỗ Văn Tuệ.
Đáng tiếc, đã muộn rồi.