Ba Ngày Hung Trạch - Ngân Tuyết Áp

Chương 30




Edit: Trà Viên
Beta: Khuynh
―――――
"Còn mấy người?" Hồ Hàm nói xong, nhìn về phía Tống Viêm và Kỷ Hành Phong: "Mấy người, có phát hiện manh mối gì không?". Google 𝙣ga𝘺 𝘵𝑟a𝙣g ﹛ 𝘛𝑟ù𝑚𝘛𝑟u𝘺ệ 𝙣.𝚅𝙣 ﹜
Tống Viêm không muốn nhiều lời, nhưng cũng không keo kiệt mấy thứ này, dứt khoát nghiêng người để lộ con mèo chết trong góc: "Chúng tôi phát hiện cái này."
"Trong một căn hộ đóng kín, có một con mèo trắng đã chết."
Hồ Hàm nhìn xác mèo, ra hiệu cho Đổng Đề, tên đàn ông vẫn luôn đi theo hắn, Đổng Đề lập tức tiến lên, không ngại ngần cầm xác con mèo lên, đem đến trước mặt Hồ Hàm.
"Này..." Nghiêm Kiều và đám Chu Đình không khỏi cảm thấy buồn nôn, chỉ vội vàng nhìn một cái, rồi lập tức lui qua một bên. Chỉ có Trương Dực và ông cụ vẫn có thể chống đỡ mà xem tiếp.
"Con mèo này, đã chết rất lâu rồi." Ông cụ quan sát nửa ngày, do dự nói: "Không thì chúng ta đi hỏi bà lão tầng dưới thử xem, con mèo này là của ai nuôi?"
Những lời này của ông giống như một cái chày nhỏ, gõ vào lòng Tống Viêm một cái, mèo này là của ai nuôi?
Hình ảnh con mèo đứng giữa tầng 3 trong đêm trước, xương cá trong chậu hoa trên ban công lướt qua đầu Tống Viêm, mọi thứ đột ngột nghẹn ở yết hầu Tống Viêm, nhưng... cậu nhìn Kỷ Hành Phong, không kiềm được mà đến gần anh vài bước.
Kỷ Hành Phong phát hiện ra hành động của Tống Viêm, anh nhấc tay cọ lên mu bàn tay đối phương, nhỏ giọng nói: "Tin tưởng anh đến vậy à?"
Tống Viêm trừng mắt nhìn anh một cái, nghiêng đầu sang chỗ khác, không nói.
Những người khác hiển nhiên không hề chú ý đến mạch nước ngầm giữa Tống Viêm và Kỷ Hành Phong, bọn họ đa phần đều ủng hộ đề nghị của ông cụ, trước mắt nên đi hỏi bà lão ở tầng 1 kia thử xem con mèo này rốt cuộc là ai nuôi.
Vì vậy ông cụ xung phong nhận việc đi gặp bà ấy tiếp tục tán gẫu, những người chơi còn lại chỉ có thể lần lượt giải tán.
"Có lẽ tối nay sẽ không xảy ra chuyện gì đâu," lúc đang xuống lầu, Kỷ Hành Phong dặn dò Tống Viêm: "Em về ngủ một lát trước đi."
Hôm qua không ngủ một đêm, hôm nay lại ỷ vào tinh thần hưng phấn dằn vặt hơn nửa ngày, Tống Viêm hiện giờ quả thật rất mệt mỏi, nhưng cảm xúc bịn rịn khi vừa mới nhận nhau còn chưa qua đi, cậu thật sự không muốn rời xa Kỷ Hành Phong.
Kỷ Hành Phong đã nhìn thấu mọi thứ, tựa như hứa hẹn mà hôn lên trán Tống Viêm: "Em yên tâm, lát nữa anh sẽ tới tìm em."
Tống Viêm bật cười, gật gật nói: "Vậy anh phải tranh thủ nha, em ngủ rồi anh mới tới thì không tính đâu."
Nói xong, cậu quay lại chọt chọt cằm Kỷ Hành Phong, rồi mới đi vào căn hộ ở tầng 2.
"Mẹ" vẫn ở trong nhà, trên bàn cơm bày một vài món ăn vừa làm xong, thấy Tống Viêm về đến, bà lập tức kêu cậu ăn cơm.
Tống Viêm nhìn mẹ trước mặt, nhớ tới lời đồn vừa nghe từ ông cụ Trương về gia đình này, tuy trong thâm tâm có chút không đành lòng vạch trần vết sẹo của đối phương, nhưng cậu vẫn quyết định chứng thực một phen.
"Mẹ," Tống Viêm trúc trắc gọi, dò hỏi: "Ba con ông ấy thật sự..."
"Có phải bà Triệu lại nói gì với con nữa không?" Không chờ Tống Viêm hỏi ra lời, "mẹ" lập tức cắt ngang cậu, sắc mặt trở nên hết sức khó coi.
Tống Viêm cố ý tỏ vẻ ấp úng, thầm chấp nhận là bà Triệu nói: "Dạ... có nói một chút..."
"Tiểu Viêm, mẹ đã nói với con rất nhiều lần rồi, sao con lại không tin mẹ," "Mẹ" Tống Viêm nặng nề thở dài, "Ba con thật sự không có ra ngoài tìm phụ nữ gì hết, bọn mẹ chỉ là vì không hợp nhau nên mới chia tay thôi."
Tống Viêm cẩn thận quan sát "mẹ", trên gương mặt có hơi tiều tụy của bà chỉ có vẻ bình thản, không có bất kỳ chột dạ hay căm hận nào. Dừng ở đây, Tống Viêm đã nghiêng về phía câu trả lời của "mẹ", cẩn thận ngẫm nghĩ, nếu thật sự là vì ngoại tình nên gia đình mới tan vỡ, bị người ngoài loan truyền lâu như vậy, "mẹ" quả thật không cần phải tiếp tục che giấu.
"Mẹ, con biết rồi. Chuyện này là con sai, sau này con sẽ không hỏi nữa," Tống Viêm ngừng một chút, sau đó giọng điệu mang theo ý hối lỗi, nói tiếp: "Sau này con sẽ không đi đánh nhau nữa."
"Aii, được rồi," "Mẹ" Tống Viêm không có phản ứng đặc biệt gì đối với chuyện đánh nhau, chỉ tiến lên xoa đầu Tống Viêm: "Mẹ tin con mà, Tiểu Viêm nhất định sẽ thay đổi."
Tống Viêm gật đầu, cùng "mẹ" trò chuyện một lúc mới trở về phòng ngủ của mình.
Căn cứ vào cuộc trò chuyện ban nãy, cậu cơ bản đã có thể xác định, trong tin tức ông cụ Trương nghe được từ bà Triệu, hẳn là có chút sai lầm, mà chuyện "đánh nhau" Hồ Hàm nói lại có thật.
Những thông tin này liệu có ảnh hưởng đến tiến triển của cốt truyện không? Tống Viêm nhất thời đoán không ra, nghĩ tới nghĩ lui mà vẫn không nắm được trọng điểm, cậu có chút nhụt chí lật ngửa trên giường.
Cơ thể mỏi mệt lập tức bộc phát, eo lưng cũng khó chịu theo, Tống Viêm thở dài, đưa tay sờ bụng một cái, chợt cảm thấy thật có lỗi với đứa bé này, rõ ràng bây giờ nó nên được yên ổn nghỉ ngơi, nhưng cậu lại mang theo nó nhiều lần đi mạo hiểm.
Cửa sổ vang lên vài tiếng gõ, Tống Viêm vừa định xoay người nhìn thì một bàn tay ấm áp lớn hơn áp lên tay Tống Viêm, cùng cậu nhẹ nhàng vỗ về bụng tròn.
Tống Viêm hơi ngửa đầu, lập tức bị đối phương hôn lên môi.
"Anh đến rồi?" Tuy đã biết, nhưng Tống Viêm vẫn muốn nghe đối phương trả lời.
"Ừ, anh đến rồi," Kỷ Hành Phong ngồi xuống cạnh giường Tống Viêm, vỗ lưng cậu, nhẹ giọng nói: "Anh ở đây, Viêm Viêm ngủ ngoan."
Lại nghe thấy cái xưng hô ấu trĩ đó, Tống Viêm cong khóe mắt, cậu nhỏ giọng cười mắng vài câu, rồi lại vững vàng nắm lấy tay Kỷ Hành Phong, nhìn đối phương chăm chú, cho đến khi cơn buồn ngủ kéo đến...
Kỷ Hành Phong nhìn dáng vẻ ngủ say của Tống Viêm, lặng lẽ ngồi ở mép giường, ánh mặt trời ngoài cửa sổ càng ngày càng mờ, đêm tối dần buông xuống.
Cửa sổ bị mở ra, một bóng dáng không cao lớn ngồi trên cửa sổ.
Cây bút gel không đóng nắp trên bàn yên lặng dựng lên, trên tờ giấy nháp có hơi lộn xộn được viết lên một hàng chữ nhỏ.
"Anh làm vậy quá nguy hiểm."
Kỷ Hành Phong chỉ nhìn qua một cái, ánh mắt lại quay trở về trên người Tống Viêm, vô thanh giật giật môi.
"Quản lý bản thân cho tốt, chuyện này không liên quan đến cậu."
Đối phương nhìn hiểu thần ngữ* của anh, dùng bút gel cách không tiếp tục viết lên giấy: "Không, chuyện này có liên quan đến tôi, bởi vì..."
*Thần ngữ: nói kiểu nhép môi
"Tôi cũng muốn làm chuyện giống như vậy."
Kỷ Hành Phong không nói gì thêm, tờ giấy trên bàn không biết đã biến mất từ khi nào, mà người ngồi trên khung cửa sổ cũng đã rời đi.
"Tiểu Viêm, nên dậy rồi ––" sáng sớm hôm sau, Tống Viêm mở mắt trong tiếng thúc giục của "mẹ".
Mọi thứ trong phòng giống y hệt trước khi cậu ngủ, chẳng qua Kỷ Hành Phong đã rời đi từ lâu.
"Nghỉ hè cũng không nên ham ngủ chứ, mau dậy đi con." Tống Viêm bên này đang cố gắng tỉnh táo, "mẹ" đã đẩy cửa vào, kéo rèm cửa sổ trong phòng cậu ra.
Ánh mặt trời chiếu vào, Tống Viêm mới phát hiện... sắc mặt "mẹ" có chút bất thường.
"Hôm nay mẹ cũng đi làm hả?" Tống Viêm muốn lấy chút manh mối từ trên người bà, cậu chủ động bắt chuyện.
"Đúng rồi, lát nữa mẹ phải đi làm." "Mẹ" đang xếp quần áo cho Tống Viêm trông có vẻ không yên lòng, lưỡng lự một lúc rồi mới nói thêm với Tống Viêm: "Hai ngày này, con đừng ra ngoài chơi nữa, trên tầng 5 có người chết rồi, con nhất định phải đàng hoàng ở trong nhà nghe chưa."
"Tầng 5 có người chết?" Tống Viêm nháy mắt liền tỉnh ngủ, người ở tầng 5 chính là ông cụ kia, Ngô Kiêu và người đàn ông tên Đổng Đề bên cạnh Hồ Hàm, nghĩ đến đây, cậu nhịn không được hỏi: "Trên tầng 5 ai chết ạ?"
Tất nhiên, "mẹ" không muốn nhiều lời đối với loại chuyện này, chỉ ậm ờ nói: "Haiz, là ông Trương của con... Được rồi, đừng hỏi nhiều nữa, hôm nay ngoan ngoãn ở trong nhà đi, mẹ đi làm đây."
Tống Viêm gật đầu, giả vờ đồng ý, chờ đến khi "mẹ" vừa ra khỏi cửa, cậu lập tức chạy lên lầu.
Mới vừa lên đến tầng 3, cậu liền thấy Kỷ Hành Phong đang đứng ở cửa cầu thang, giống như anh đã luôn đứng ở đợi cậu.
"Anh biết chuyện ông cụ Trương chưa?" Tống Viêm vừa nhìn thấy Kỷ Hành Phong, liền đi đến bên cạnh anh hỏi.
Kỷ Hành Phong gật đầu, kể lại tỉ mỉ: "Sáng nay khoảng 6 giờ, trên tầng 5 có tiếng ồn ào nên anh lập tức lên đó coi thử, phát hiện ông ấy xảy ra chuyện."
"Vậy sao anh không kêu em dậy?" Tống Viêm nhất thời có chút ảo não, tính cảnh giác của mình trong vòng chơi quá thấp, vậy mà có thể ngủ đến mức không nghe thấy chút động tĩnh nào.
"Em cần phải nghỉ ngơi." Kỷ Hành Phong đè bả vai Tống Viêm, ôn tồn khuyên giải: "Em và con đều cần nghỉ ngơi, đến bây giờ em đã làm rất tốt rồi."
"Nhưng mà..." Kỷ Hành Phong nói, thật ra Tống Viêm hiểu rõ, với cơ thể hiện tại của cậu có nhiều việc không thể cưỡng cầu, nhưng vòng chơi sẽ không vì vậy mà nương tay.
"Đi thôi," Kỷ Hành Phong cắt ngang lời Tống Viêm, bàn tay to nắm lấy tay Tống Viêm: "Anh hứa, lần sau sẽ kêu em dậy đi chung."
"Bây giờ, chúng ta lên lầu coi thử đi."
Lúc này Tống Viêm mới dằn lại nỗi lòng, cùng Kỷ Hành Phong đi lên tầng 5.
Cửa hộ phía tây tầng 5 mở ra, bên trong đã có rất nhiều người tụ tập. Không biết Nguyễn An dùng lý do gì, mà cũng đã đến hiện trường từ sớm, cùng Ngô Kiêu đứng ở phía trước, phát hiện hai người Tống Viêm đến thì vẫy tay với họ.
Tống Viêm gật đầu đáp lại, sau đó cùng Kỷ Hành Phong tiến lên trước, đi đến bên cạnh thi thể ông cụ Trương.
"Cái này... cái này là xi măng hả?" Tống Viêm cúi đầu, nhìn thi thể ông cụ, ông ấy thẳng đơ ngã trên đất, miệng há lớn, tay chân vặn vẹo, trông như đang muốn tránh thoát thứ gì đó. Mà càng làm người khác khó hiểu chính là, thi thể của ông có màu xám đậm, như đã biến thành một pho tượng xi măng. Tống Viêm vô thức đẩy mắt kính, nhớ đến xi măng hình người cố tóm lấy cổ chân Nguyễn An vào đêm trước hung trạch.